Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng than thở, cân nhắc mới đem tình huống nói rõ cho Tư Ninh Ninh nghe: "Lúc đấy tin tức, hiện có tội chứng phán định giam cầm Ngô Dũng 22 năm, đồng lõa một đám mỗi người 7 năm."
"Lúc ấy còn chưa có nói ra bên ngoài thì có người lại đây thông báo, bên đội Chu Cương nháo ra án mạng, người nhà từ đại đội nháo đến công xã, chủ nhiệm Lý đến không có biện pháp nên đưa người vào trong huyện."
Tư Ninh Ninh gật đầu ra hiệu cho Hoắc Lãng nói tiếp.
"Việc này huyện phái người mang một đội điều tra xuống tra xét, điều tra rõ người chết nguyên nhân là mang thai, sảy thai mà chết ... một cô gái mới chỉ 18 tuổi."
Tư Ninh Ninh đại não "ù ù" không thể tin được lắc đầu: "Cái gì?"
Hoắc Lãng biết kết quả này không phải ai có thể chấp nhận được, vỗ vỗ vai Tư Ninh Ninh trấn an: "Chuyện này thật đáng hổ thẹn. Nếu không phải là một vụ án mạng, phần lớn mọi người sẽ chọn cách nuốt hận."
Bởi vì người đã không còn, người nhà không cần bận tâm thể diện của cô nương nhà mình, lựa chọn bất chấp tất cả, giận dữ bi thống đòi công đạo.
Một cô gái mới mười sáu tuổi ...
Tư Ninh Ninh đột nhiên rùng mình, cả người phát run.
Cô một suy nghĩ ý tưởng nào cũng không có, chỉ là cả người phát lạnh, run rẩy từ tận trong xương tủy.
"Sau đó kết quả cuối cùng là gì?"
Khi dễ một cô gái, nháo ra một cái mạng người, chỉ bị nhốt vài năm đơn giản vậy sao?
Tư Ninh Ninh có phần không thể chấp nhận được.
"Có những người khác đứng ra chứng thực lời khai trước kia của em, trong huyện suốt đêm đưa ra quyết định, phán xử Ngô Dũng tử hình, tạm hoãn lại giam đến tháng ba năm sau thì xử bắn."
Hoắc Lãng trầm giọng xuống: "Những người khác cùng tội mà phán hình phạt, ước chừng từ 7-17 năm."
Bởi vì sự hiện diện của các nhân chứng khác, vấn đề này không liên quan gì đến Tư Ninh Ninh.
Nói cách khác, đến đây mọi chuyện đã kết thúc.
Qua loa đến cỡ nào cơ chứ.
Tư Ninh Ninh tâm trạng đột nhiên trở nên nặng nề.
"Đừng buồn, ít nhất bởi vì sự dũng cảm của em, thúc đẩy rất nhiều chuyện."
Hoắc Lãng nhẹ giọng an ủi: "Em biết không, trong huyện đã đưa ra điều lệnh mới, các đội sản xuất đều sẽ thành lập đội bảo an, về sau tình huống như vậy phần lớn có thể tránh được."
Cái này tính là dũng cảm cái gì?
"Việc đưa ra các chính sách mới không nên cần phải hy sinh một tính mạng mới làm."
Tư Ninh Ninh lắc đầu: “Nếu vấn đề này được coi trọng ngay từ đầu , hoặc đội trưởng Đại đội Chu Cương ngay từ đầu giống đội trưởng đội chúng ta, cần cù suy tính vì dân, có lẽ sẽ không phát sinh dạng bi kịch như vậy."
Nói cách khác, nếu Ngô Dũng không bị chuyển đến đại đội Chu Cương từ đội sản xuất ba đại đội Cát Lĩnh thì chuyện đó có phải hay không cũng sẽ không phát sinh?
Tư Ninh Ninh đang ở trong cảm xúc đê mê, Hoắc Lãng nhanh chóng nhận ra cô ấy đang để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Không muốn thấy Tư Ninh Ninh tiếp tục trầm mặc, Hoắc Lãng thầm muốn nói, nhưng lại nghe thấy bóng dáng huyên thuyên từ hướng nhà chính truyền đến.
Là những thanh niên trí thức khác đang chuẩn bị đi lên hướng này ...
Hắn nuốt những lời vừa nói ra miệng, Hoắc Lãng sờ sờ trong túi áo, cuối cùng móc ra một vật đặt trước mặt Tư Ninh Ninh: "Tối hôm qua anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, không kịp, thời điểm hiện tại cũng có chút không thích hợp."
“Buổi trưa anh sẽ quay lại tìm em." Hoắc Lãng bất lực thở dài, thu tay lại, Tư Ninh Ninh cảm giác cổ mình nơi nặng nặng.
Tâm trạng đau thương tạm thời bị dời đi, Tư Ninh Ninh đưa tay sờ vào cổ áo, sở được một mảnh kim loại cứng cứng nhỏ, giống như loại gắn kim băng ghim vào ghim vào áo linh tinh,
"Nhìn thấy Hoắc Lãng đang lùi lại chuẩn bị rời đi, Tư Ninh Ninh tiến lên một bước nắm lấy ống tay áo của Hoắc Lãng: "Cái kia, Hoắc Lãng, còn có một chuyện này!"
"Hả?"
Môi hồng nhẹ nhấp động: "Nếu Yến đồng chí còn chưa đi, thì có thể giới thiệu em gặp một lần nữa không?"
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Tư Ninh Ninh giải thích: "Hôm đó em có chút sốt ruột, lời nói không được tốt cho lắm, em nghĩ gặp lại đồng chí Yến, thuyết minh tình huống lúc ấy một chút, có thể chứ?"
Hoắc Lãng đại khái hồi tưởng những chuyện trước và sau, cảm thấy ở giữa có vẻ tồn tại hiểu lầm.
Hắn không hiểu giữa các cô gái quan hệ các kiểu, hắn không tiện nhúng tay, dứt khoát gật đầu: "Được rồi, em chừng nào có thời gian? Anh bảo em ấy chờ em."
Tư Ninh Ninh dậm chân la lên: "Buổi sáng là được ... Hơn nữa anh chú ý lời nói một chút! Chúng ta là giao lưu hữu hảo, cái gì mà bảo cô ấy chờ em gì đó?! Kia giống cái gì? Đâu có phải hẹn đánh nhau ..."
“…… Được, anh đã biết.”
Cửa thanh niên trí thức truyền đến tiếng nói chuyện càng thêm rõ ràng, Hoắc Lãng đáp ứng xong thì phối hợp lùi lại vài bước.
Người đàn ông thối lui vào con đường mòn dưới bóng cây, anh ấy vẫn không quên nhắc nhở Tư Ninh Ninh: "Anh còn có chuyện rất quan trọng nói với em, trong hôm nay, nhất định hôm nay."
"Đã biết!"
"...... Nhất định phải đến."
“Đến, nhất định đến." Tư Ninh Ninh xua xua tay: "Mau trở về đi!"
"Ừm."
Đứng nhìn Hoắc Lãng biến mất vào trong rừng cây, Tư Ninh Ninh đưa tay tháo cái đồ vật được đeo nơi cổ xuống, cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay, chờ khi thấy rõ đồ vật rồi không khỏi nao nao.
Vốn cô tưởng là cái gì đó như kim cài áo linh tinh, vậy mà ...
Huy hiệu màu vàng rực rỡ bao quanh nửa vòng là lúa mì, ở giữa vòng lúa mì là ngôi sao năm cánh.
Là ... quân hàm.
Là quân hàm ở cổ áo áo đồng phục của Hoắc Lãng .
Lúc trước từ huyện trở về cô đã nhìn thấy nó rồi.
Những năm 1970, quân hàm ở cổ áo quân nhân chính là phù hiệu mang tính biểu tượng, phải thỏa mãn một số yêu cầu nhất định, thí dụ như đặc thù chức vị của quân nhân sẽ được cấp phát quân hàm tương ứng.
Quân hàm trên vai có ý nghĩa vô cùng lớn, tượng trưng cho chiến công ở quân đội, cũng là dùng nửa cái mạng đổi lấy ...
Cái này vừa là trân quý vừa là vinh dự.
Và bây giờ Hoắc Lãng đem một trong hai cái quân hàm ở trên vai giao cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy đồ vật trong lòng bàn tay nóng đến phỏng tay, như nặng ngàn cân.
Cô nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ bản thân mình đánh mất, đồng thời ngẩng đầu nhìn về con đường rợp bóng cây đuổi theo, chạy được mấy bước thì dừng lại bước chân.
Hoắc Lãng chân dài đi nhanh, cô có muốn cũng không đuổi theo kịp.
Hơn nữa……
Tư Ninh Ninh cúi đầu chậm rãi mở lòng bàn tay ra, nhìn quân hàm yên lặng trong lòng bàn tay, trong lòng cô đã hiểu rõ ý tứ của Hoắc Lãng.
Không có nửa điểm giả dối, là tình cảm chân thành, tha thiết ...
Người đàn ông này, coi trọng cô hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
...
Tư Ninh Ninh mím môi phức tạp, lật tay đưa vào không gian, nặng nề từng bước trở về.
Mới đi được hai bước, đụng phải Mạc Bắc và Tống Thư Hãn cũng túi đi ra ngoài.
Tống Thư Hãn chào hỏi: "Thanh niên trí thức Tư, sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? Thật hiếm thấy đấy!"
Lúc trước, Tư Ninh Ninh phụ trách công việc chuồng heo, không cần phải xuống đất làm việc từ sáng sớm, cho nên ngày thường Từ Thục Hoa các cậu ấy ra cửa rồi mới mơ mang đứng dậy.
Tống Thư Hãn nói câu này không có ý gì khác, chính là quen thuộc nên trêu ghẹo một câu.
Chỉ là không vừa vặn tâm tình Tư Ninh Ninh đang không tốt lắm, chỉ gật đầu một cái không có vui vẻ chọc lại như thường ngày.
Tống Thư Hãn chỉ nghĩ là còn sớm, Tư Ninh Ninh còn đang ngái ngủ, đảo cũng không để bụng, chỉ có Mạc Bắc nhìn thoáng qua có thể thấy được Tư Ninh Ninh có chút không thích hợp.
“Tư Ninh Ninh……” Mạc Bắc gọi Tư Ninh Ninh lại.
“Hả?” Tư Ninh Ninh uể oải ỉu xìu nhấc mi dài lên: "Có chuyện gì vậy?"
"..." Mạc Bắc khẽ nhíu mày, chợt buông ra.
Cổ họng lăn lên cuộn lại, cuối cùng miệng thốt ra một câu không phải quan tâm mà là một câu nói khác: "Chúng tớ muốn đi vào thị trấn, cậu có muốn mua cái gì không?"
“Không có.” Tư Ninh Ninh lắc đầu.
Nói đến việc đi thị trấn, Tư Ninh Ninh bất giác nhớ lại hôm nọ miệng vết thương của Mạc Bắc cần cắt chỉ: "Ai nha, nhìn tớ .... Một đống chuyện chuyện này tớ đã quên mất."
Tư Ninh Ninh vỗ trán một cái, gương mặt nhỏ có điểm xấu hổ: "Các cậu có sốt ruột không? Không vội đợi tớ nấu cơm một chút."
Cô vốn định đi cùng Mạc Bắc, nhưng hôm qua đến nhà Triệu Hoành Binh bị Yến Văn Xu cắt ngang, rồi quên mất chuyện đó luôn...
Suy cho cùng, thương tích của Mạc Bắc là vì cô mới bị. Như thế nào cũng phải tận tâm, tận lực, cô phải cố gắng chăm sóc cậu ấy hồi phục. Không đi cùng cậu ấy vào thị trấn thì cơm sáng cũng không nên bỏ quan, hiện tại việc này ....
Tư Ninh Ninh băn khoăn, thêm nữa vừa rồi nhận được quân hàm, các loại cảm xúc hỗn loạn, trong thời gian ngắn cứ đứng ngơ ngác ở chỗ đó không biết làm thế nào mới tốt.
“Đều là việc nhỏ cả thôi.” Mạc Bắc lắc đầu, chủ động giải quyết lúng túng của Tư Ninh Ninh: "Hai bọn tớ đến trấn ăn là được rồi."
“Trở về lại nói chuyện." Mạc Bắc nói với Tư Ninh Ninh một câu rồi hối Tống Thư Hãn: "Đi thôi!"
“Thanh niên trí thức Tư, lát nữa gặp ha." Tống Thư Hãn vẫy tay với Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh gật đầu, ánh mắt nhìn theo hai người: "Các cậu đi đừng cẩn thận!"
"Đã biết!"
Nhìn Mạc Bắc và Tống Thư Hãn đi xa, Tư Ninh Ninh quay vào nhà.
Thường thường Từ Thục Hoa các cậu ấy dậy sớm, thay phiên nhau nấu bữa sáng, nay hủy bữa sáng, cho nên đến tận lúc này mới thu thập rời giường.
Tư Ninh Ninh không làm gì đặc biệt, mọi người đều không ăn sáng, cô một mình chạy đến nấu cơm dẫn đến mọi người chú ý, cô cũng không có ngốc đến mức đó.