Editor: Hye Jin
Cẩn thận nhớ lại, khi cô gặp Yến Văn Xu vào buổi chiều, Yến Văn Xu tóc tết thành hai bím, Tư Ninh Ninh nghĩ nghĩ chạy về chỗ máy may, đem đoạn dây đỏ kết hợp lại với nhau, rồi so sánh hai bên xoắn dạng xoắn dây thừng.
Làm xong dây buộc tóc, Tư Ninh Ninh vừa lòng gật gật đầu, cũng chẳng cần chú ý là bỏ vào túi quà để tặng, chỉ cắt xuống một đoạn len trắng buộc túm hết lại là được.
Lần đầu tiên cô gặp Yến Văn Xu, không có giao tình gì đáng nói, dây buộc tóc này không phải để lấy lòng Yến Văn Xu mà là xin lỗi cho thái độ không tốt lúc đó.
Mang theo cái gì đó còn tốt hơn là không mang gì, hơn nữa nếu là làm quá mức trang trọng thì đối phương thu cũng không được mà từ chối cũng không xong.
Tư Ninh Ninh nắm chặt sợi dây buộc tóc, dự đoán tình hình ngày mai và những khả năng xảy ra, suy nghĩ cách trả lời thích hợp, còn lại tùy tình huống mà tùy cơ ứng biến, cũng không cần phải dự phòng cái gì, quan trọng là tâm an thôi.
Yên lặng qua một hồi, cảm giác trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khẽ lắc người ra khỏi không gian.
Đặt chiếc dây buộc tóc dưới gối ép xuống, Tư Ninh Ninh vỗ nhẹ vào gối, rồi nhẹ nhàng nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong suy nghĩ hỗn loạn Tư Ninh Ninh mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Ba bốn giờ đêm, trời đổ mưa nhẹ, hạt mưa tí tách, nhiệt độ chuyển sang lạnh hơn một chút, Tư Ninh Ninh cảm thấy hơi lạnh, nửa đêm thức dậy, bò ra lấy cái chăn mỏng rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô bị đánh thức bởi thanh âm của một đám người cứ hú hí không thôi, nhắm một mắt mở một mắt bò lên cửa sổ, cách cái mùng nhoài người ra xem.
Trời đã hửng sáng, qua lớp màn mùng không thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy một nhóm người đang hoãn tốc độ chạy chầm chậm sang đây.
Là đội bảo an.
Tư Ninh Ninh sau cơn buồn ngủ từ từ tỉnh lại, trong lòng nảy sinh một câu hỏi nhỏ.
Thường ngày thanh niên trí thức ở đây, đội bảo an cũng chỉ ngẫu nhiên bớt thời giờ lại đây xem một lần, hơn nữa sang nhiều lắm là hai người, giống như hôm nay chỉnh tề một đội ngũ đúng là hiếm thấy.
Không phải là có tình huống gì đó phát sinh đấy chứ?
Tư Ninh Ninh đang còn ngủ gà ngủ gật tức khắc tỉnh hơn phân nửa, túm gọn tóc cột lại sau vai, cô kéo cái mùng ra, tròng giày vội vàng chạy ra ngoài.
Trên giường đối diện, Tưởng Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, một lúc lâu sau mới nhắm mắt lại, chìm đắm trong mưa mà lẩm bẩm: "Cậu dậy sớm thế làm gì? Ngủ thêm một lát nữa đi."
“… Tớ mắc .... tiểu." Tùy tiện xã một cái cớ, nói xong thì Tưởng Nguyệt không có động tĩnh gì nữa.
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn, thấy Tưởng Nguyệt môi hơi hé ra thở ra hít vào, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tư Ninh Ninh lấy đồng hồ bỏ túi ra liếc nhìn, mới sáu giờ sáng, quả thật là hơi sớm.
Sợ làm phiền mọi người, Tư Ninh Ninh rất cẩn thận mở cửa ra, đến khi then cửa nhà chính hoàn toàn mở ra, sải bước đi ra ngoài.
Ngay khi Hoắc Lãng dẫn đội bảo an tuần tra xung quanh một vòng trở về, Tư Ninh Ninh kiễng chân lên, hơi nghiêng người về phía trước, vẫy vẫy tay.
Ý nghĩa quá rõ ràng, cô đang gọi Hoắc Lãng lại đây.
Đi đã thật xa, Hoắc Lãng thấy Tư Ninh Ninh đứng ở bậc thang.
Đương nhiên không chỉ mỗi Hoắc Lãng thấy mà cả một đám thanh niên sau lưng hắn nữa.
Tuổi trẻ khí thịnh, còn là đám thanh niên độc thân khó mà ngăn cản trước ngoại hình của nữ thanh niên trí thức văn hóa, ánh mắt đều ngó sang chỗ Tư Ninh Ninh.
Nếu không phải Hoắc Lãng vẫn còn ở đó, bọn họ sớm đã không ngừng trêu chọc huýt sáo rồi.
Khi Hoắc Lãng nhìn thấy Tư Ninh Ninh muốn tìm mình, không nói hai lời mạnh mẽ uy vũ đi hai ba bước đến trước mặt cô gái nhỏ.
Cái gì cũng không nói, điều chỉnh góc độ để che Tư Ninh Ninh kín mít, thấy thế còn chưa đủ, Hoắc Lãng quay đầu lại nói với mấy thanh niên đội bảo an:
"Bên này tuần tra đã xong, các cậu đi tuần tra một vòng bên chỗ Nam Sơn bên kia, chú ý chỗ ruộng thí nghiệm."
"... Được rồi anh Lãng."
Một đám thanh niên đồng thanh đáp lại, mơ hồ có cảm giác như nhận ra cái gì, mà lại như không có?
Lúc đi còn nhìn về phía Tư Ninh Ninh xinh đẹp, cơ mà ngoài ngoài tấm lưng rộng lớn của đội trưởng không hề thấy được nữ thanh niên trí thức xinh đẹp kia một chút xíu nào.
Bọn họ vò đầu bứt tai, mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối lại cũng chỉ có thể tuân theo phân phối một hai chỉnh tề đi tiếp tục tuần tra ở bên kia.
Tư Ninh Ninh cằm căng ra, hai má hơi phồng lên, ánh mắt nhìn theo một đám thanh niên chạy đi, Hoắc Lãng nhìn cô gái nhỏ bất giác lộ ra vẻ nghịch ngợm, trong lòng vừa tức vừa buồn cười, duỗi tay gõ nhẹ cái trán cô gái nhỏ.
"Có gì mà đẹp, bọn họ đẹp hơn anh à?"
“Ai da ——”
Tư Ninh Ninh bị đau lấy hai tay che trán, tròn xoe đôi mắt nhìn Hoắc Lãng, hai má hơi phồng lên, tức giận bĩu môi đưa tay đấm bụng của Hoắc Lãng.
Vốn là bản năng phản kích, khó liệu được là cơ bụng của Hoắc Lãng quá rắn chắc, Hoắc Lãng có đau không Tư Nnh Ninh không biết, tay cô tê rần rồi.
Tư Ninh Ninh không nói nên lời, rút tay ra lắc lắc, cường ngạnh yêu cầu: "Lần sau không được kéo bím tóc của em, không được đánh trán của em! Bằng không, bằng không em liền ...."
Hoắc Lãng muốn gật đầu đồng ý rồi, nghe đến đoạn sau dừng lại không nói gì, hắn buồn cười, dường như biết rõ rồi vẫn cố hỏi: "Em thì như thế nào?"
Tư Ninh Ninh nhìn chằm chằm Hoắc Lãng rất bất mãn: "Em sẽ đánh trả."
"Hửm ..." Hoắc Lãng cười thành tiếng, bị Tư Ninh Ninh chọc cười.
Mà cười xong, Hoắc Lãng quét mắt hai bên nhà thanh niên trí thức, đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Em đi thay quần áo đi, chờ em ra ngoài anh có chuyện muốn nói với em."
"Em mặc vậy có vấn đề gì sao?"
Tư Ninh Ninh nhìn xuống đánh giá quần áo.
Cô là đang mặc một chiếc váy ngủ, nhưng nó không thực sự là một chiếc váy ngủ chính thống, là loại váy dài đến tận cẳng chân, bên trong có bận áo ba lỗ không hở được miếng nào, kiểu dáng quy cũ, cho dù ở nông thôn phụ nữ mặc váy không nhiều lắm cũng không đến nỗi quá nổi bật.
“Không sao, anh chỉ là hiếm khi thấy em ăn mặc như thế này.” Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng hơi mím lại, đôi mắt đào hoa chớp chớp mấy lần.
Không đơn giản về phương diện trang phục, mà còn là cảm giác toát ra từ toàn bộ cơ thể.
Tinh tế và mềm mại, tùy ý còn mang theo nét mông lung ngây thơ ...
Hoắc Lãng biết Tư Ninh Ninh vừa mới ngủ dậy, kỳ thật chẳng có trang điểm, cũng không biết vì cái gì, hắn chính là chỉ muốn mang Tư Ninh Ninh đi giấu đi, không muốn người thứ hai thấy được bộ dạng này ngoài hắn.
Tư Ninh Ninh dường như nghe hiểu toàn bộ ý tứ, gương mặt với tốc độ thường thấy chuyển hồng.
Rõ ràng cuộc trò chuyện này không có gì khác thường, chẳng biết vì cái gì cảm thấy rất rất là thẹn thùng.
Tư Ninh Ninh do dự một chút, ngượng ngùng mím môi, ánh mắt hướng về bên chỗ thanh niên trí thức: "Anh chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay."
"Được."
Hoắc Lãng hiểu ý, sau khi Tư Ninh Ninh vào phòng, hắn cất bước sang bên hông, chỗ hồi tối gặp nhau.
Ước chừng đợi năm sáu phút Tư Ninh Ninh từ trong phòng ra ngoài: "Hoắc Lãng."
Lúc đó Hoắc Lãng hai tay ôm vai, lười biếng dựa vào tường, vừa nghe thấy động tĩnh quay đầu đã thấy Tư Ninh Ninh chầm chậm chạy đến.
Vẫn là chiếc áo sơ mi nửa tay màu xanh nhạt, quần âu đen xanh, mái tóc cũng được tết kiểu bình thường.
Không biết tại sao, Hoắc Lãng cảm thấy hai má đỏ bừng của cô gái nhỏ rất đẹp, càng cần được chở che hơn trước kia.
Tư Ninh Ninh vốn thẹn thùng, mà Hoắc Lãng con người này cứ nhìn chằm chằm cô càng làm cô không được tự nhiên.
Nhất thời không biết làm sao hất càm, trợn tròn mắt hung dữ: "Còn xem? Nhìn cái gì?"
Hoắc Lãng buột miệng thốt ra: "Xem em đẹp."
"... " Tư Ninh Ninh nhất thời không nói nên lời, lại trừng mắt nhìn Hoắc Lãng: "Không đứng đắn ... Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em sẽ về cho anh xem!
"Được, được, không như vậy nữa, anh sẽ không nhìn em nữa."
Nhìn thấy Hoắc Lãng thật sự đưa mắt nhìn sang một bên, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây mở thả lỏng hơn rất nhiều.
Đi ngang qua góc nhà hai bước, đứng bên cạnh Hoắc Lãng, song song với Tư Ninh Ninh hỏi những nghi ngờ vừa rồi: "Đội trưởng là nhận được tin tức gì sao? Êm đẹp sao mà bắt đầu tuần tra nghiêm cẩn như vậy?"
“Không nghiêm cẩn đâu, đây là bình thường." Hoắc Lãng dừng lại một chốc, mới bổ xung thêm thêm: “Tương lai sẽ như thế này. Đội an ninh sẽ đến đây tuần tra một lần sáng trưa chiều."
Hoắc Lãng không nói tin tức của anh ấy, đương nhiên Tư Ninh Ninh, chắc là do sự kiện của Ngô Dũng gõ hồi chuông cảnh báo cho Triệu Hoành Binh.
Lo lắng có thêm nhiều nữ đồng chí xuất hiện ngoài ý muốn cho nên mới yêu cầu đội bảo an tăng mạnh tuần tra.
Tư Ninh Ninh suy tư một hồi, trầm giọng gật đầu : "Nhân khí nhiều thì rắn trùng chuột kiến cũng sẽ giảm bớt, như vậy cũng tốt."
Về sau khai giảng lớp xóa mù chữ thì bên này trẻ con nhiều, về tình về lý đều là chuyện tốt.
Nghĩ đến những gì tối hôm qua Hoắc Lãng nói còn chưa nói xong, Tư Ninh Ninh có thể mơ hồ đoán được Hoắc Lãng muốn nói gì. Ngượng ngùng chuyển chủ đề.
"Mấy hôm trước anh đi vào trong huyện thế nào? Bên kia có tin tức gì mới?"
“Có tin tức.” Hoắc Lãng gật đầu: "Nguyên bản sớm đã có tin mới, bỗng nhiên xuất hiện đường rẽ."
Tư Ninh Ninh căng thẳng nghiêng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Hoắc Lãng: "Rốt cuộc sao lại thế này? Là có liên quan đến Ngô Dũng sao?"
"Có quan hệ với đám Ngô Dũng hay không tạm thời không biết, tóm lại là nhóm người như bọn họ.""