Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327: Nhận Lỗi

Chương 327: Nhận Lỗi Chương 327: Nhận Lỗi

Editor: Hye Jin

Tưởng Nguyệt đốt đèn dầu, ở khoảng cách cách ngọn đèn của Tư Ninh Ninh 10cm để đèn dầu ở đó.

Tưởng Nguyệt thu tay lại, định đọc sách, vô tình mu bàn tay lại bị Tư Ninh Ninh chạm vào.

Tưởng Nguyệt ngước mắt lên nhìn, đối diện là đôi mắt nai đen láy của Tư Ninh Ninh dưới ánh đèn, nhìn thẳng cô mà chớp chớp.

Sao, sao, có chuyện gì vậy nhỉ?

Tưởng Nguyệt khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ khó hiểu, cô định mở miệng hỏi, lại thấy Tư Ninh Ninh cười cười, quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục vùi đầu vào viết viết vẽ vẽ.

Tư Ninh Ninh không có đi giải đáp nghi ngờ của Tưởng Nguyệt, đáy lòng cảm thán than nhẹ:

Có lẽ là thực sự ứng với câu nói kia đi.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cô thiện ý đối đãi người khác thì người khác cũng tích cực thiện ý mà giúp cô.

Chứ không phải hai bên một bên tích cực cho một bên tích cực nhận lấy.

Khá tốt.

Tư Ninh Ninh khe khẽ cười, cười đến mi mắt cong cong.

Sau khi chép vài trang bút ký, mắt cô hơi hơi nhức mỏi, ngẩng đầu đóng nắp bút dự định hôm nay kết thúc ở đây, kết quả nhấc đầu thì thấy Từ Thục Hoa đang dùng kim chỉ khâu khâu vá vá một đám vải vụn.

Tư Ninh Ninh tò mò hỏi : "Thục Hoa, mớ vải vụn này cậu tính toán làm gì thế?"

Nhắc tới vải lẻ, Tư Ninh Ninh liền nhớ tới Lương viện sĩ.

Lương viện sĩ đi nhặt mót những thứ này, hầu hết các vật liệu sẵn có đều nhặt gom lại, những cái vải vụn đó cũng vậy.

Từ Thục Hoa và Lương viện sĩ ở trong những tình huống khác nhau, Thục Hoa cậu ấy mua vải từ Tư Ninh Ninh, vải vụn này sót từ đám vải đó ra.

Vì nhiều lý do khác nhau, Tư Ninh Ninh tin rằng sắp đến hoặc trong nửa năm tới Từ Thục Hoa sẽ không mua vải nữa, như vậy vải vụn này cậu ấy làm cái gì?

Mà mấy cái vải nhỏ nhỏ xíu này có thể làm ra được cái gì?

Tư Ninh Ninh thực sự rất tò mò.

"Mấy đầu vải lẻ không đủ làm cái gì được, tớ xem làm được giày vải không? Còn nói chuyện này nữa, mấy hôm trước tớ vừa động thủ làm còn nghĩ muốn hỏi cậu, lúc ấy cậu không ở…"

Nói đến chuyện này, Từ Thục Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tư Ninh Ninh: "Bây giờ không muộn, Ninh Ninh chỗ cậu vải vụn còn nhiều hay không?"

"Nếu là nhiều thì hợp lại đưa cho tớ, tớ làm cho cậu một đôi giày vải."

Tư Ninh Ninh dừng lại một chút, trong đầu rất nhanh lướt qua tin tức: "Làm giày có đơn giản không? Có phiền toái cho cậu không?"

"Không sao, dù sao gần đây công việc cũng không bận. Tớ đọc sách không đuổi kịp các cậu, sách xem không vào, không tìm chút chuyện làm thì nhàm chán đến hoảng luôn."

Từ Thục Hoa cầm kim cọ cọ trên đầu, cười cười bất lực vừa xấu hổ.

"Ừm ..."

Tư Ninh Ninh "ừm" một tiếng dài, cả căn phòng chìm vào một khoảng lặng ngắn nủi.

Mỗi người đều có những thứ mình giỏi những thứ mình không am hiểu, chuyện này không có gì xấu hổ hoặc là khó có thể mở miệng.

Tư Ninh Ninh nghĩ đến đây, trong lòng mơ hồ nảy ra một ý tưởng, ý tưởng này chưa kịp lắng xuống, cô gật đầu nói: "Được rồi, hai ngày nay tớ bớt thời gian thu thập một chút, đến lúc đó cùng đưa hết cho cậu."

"Ừm, được ~ "

Bốn cô gái dưới ngọn đèn đang bận rộn, Tư Ninh Ninh cất cuốn sổ xuống dưới gối đầu giường, vốn định ngồi xuống tán gẫu một lát, đột nhiên chui đầu ra khỏi mùng, nghĩ đến cái chuyện khác: "Tưởng Nguyệt, mấy ngày trước tớ đem đài sen về tới đâu?"

Nhiều đài sen như vậy, nếu không xử lý, ước chừng đã bị hỏng mất tiu rồi.

Lông mày của Tư Ninh Ninh ninh lên, trong lòng đáng tiếc vô cùng.

"À đài sen à ..." Tưởng Nguyệt ngập ngừng ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh.

Sự do dự của cậu ấy khiến lòng Tư Ninh Ninh nặng nề hơn, mím môi chờ đợi những gì sau đó Tưởng Nguyệt nói.

Tưởng Nguyệt gãi gãi đầu nhìn Từ Thục Hoa, Từ Thục Hoa đáp: "Đội trưởng ngày đó tới nói cậu đi lên huyện làm chút việc vặt, mấy ngày nữa mới trở về, tớ suy nghĩ đài sen để không được lâu nên kêu Tưởng Nguyệt, Tiểu Vân cùng nhau lột ra hết."

Tống Tiểu Vân gật đầu, chỉ hướng về phòng chính nói: "Hạt sen phơi gần khô rồi, đều để hết ở trong sọt."

Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, cũng không giấu diếm, vỗ vỗ ngực: "Làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng rằng tớ đi rồi các cậu không biết làm thế nào, nhiều đài sen vậy nếu mà để hỏng rồi đau lòng chết mất."

Từ Thục Hoa cười nói: "Sợ cậu có tính toán khác, vốn cũng không định đụng tới, cuối cùng tiếc quá sợ hư hết cho nên đều lột hết ra."

Vào thời điểm lột đài sen, Từ Thục Hoa vẫn còn một chút lo lắng, vì sợ rằng Tư Ninh Ninh quay lại là trách móc.

Tư Ninh Ninh xua tay: "Không có gì đáng trách móc cả, tớ mang về đều là để mọi người cùng nhau ăn."

Nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, Tư Ninh Ninh cân nhắc nói thêm: "Bất quá, tương lai cùng trường hợp tương tự các cậu cân nhắc làm, giả sử tớ không ở, đến lúc đó xem tình hình để dừng lại những tốt thất không đáng có."

"Được."

Các cô gái đạt được thống nhất với nhau, lúc đó cũng không còn sớm nên mỗi người bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, thổi đèn leo lên giường đi ngủ.

Tư Ninh Ninh đóng mùng lại, nằm trên giường trong bóng tối và lắng nghe tiếng thở của những người xung quanh. Vốn là cơn buồn ngủ đến rồi vậy mà lăn qua lộn lại không ngủ được.

Ai ...

Nghĩ đến những gì đã xảy ra vào buổi chiều cô bắt đầu phát hoảng.

Lúc đó, cô nào biết Yến Văn Xu là em họ của Hoắc Lãng đâu chứ, cô nhất nhất nghĩ theo cái hướng kia, cẩn thận nhìn lại, cô lúc đó là cách nói chuyện hay thái độ, giống như đều không được tốt lắm, thậm chí là hơi chút cường ngạnh.

Thật là quá thất lễ!

Xấu hổ không chỗ dung thân luôn á……

Làm sao bây giờ?

Rồi khi nào Yến Văn Xu sẽ rời đi?

Nếu ngày mai bọn họ gặp lại nhau thì sao?

Làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ!

Tư Ninh Ninh vùi mặt vào trong chăn, xấu hổ ôm chăn lăn lộn mấy vòng, cuối cùng nằm ngửa ra, từ trong chăn lộ ra đôi mắt ngơ ngác, nhìn chằm chằm đỉnh mùng đen trong bóng tối, từ từ bình tĩnh trở lại.

Tư Ninh Ninh nhớ lại cảnh tượng bên hông nhà thanh niên trí thức mấy giờ đồng hồ trước.

Cô và Hoắc Lãng có cảm tình với nhau, trước mắt chỉ còn cách nhau một lớp giấy mỏng chưa đâm thủng. Tương lai ở bên nhau ...

Đã là như vậy thì mối quan hệ giữa cô và Yến Văn Xu không thể coi nhẹ.

Cô và Hoắc Lãng bên nhau không phải một hai phải nhận được hảo cảm từ Yến Văn Xu, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, Tư Ninh Ninh cảm thấy cần phải xin lỗi.

Nhận lỗi, cái đầu tiên quyết định là chọn một "món quà" thích hợp.

Tư Ninh Ninh giãy giụa một hồi, lắng nghe tiếng thở đều đặn xung quanh, tay chân nhẹ nhàng đi vào không gian.

Lúc này đây khác với đi chợ đen đầu cơ trục lợi, khác nhau ở chỗ, gạo mì thịt hay dầu đều không dùng được, phải là món quà gì đó giá trị không cao, lại có thể thể hiện ra tâm ý của người tặng quà mới được.

Tư Ninh Ninh ngồi trước máy may trong phòng làm việc, lúng túng một hồi thật lâu.

Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ cau lại, suy nghĩ một chút "ting", hai tay đập vào nhau: "Có rồi!"

Một khi đã có ý tưởng, nghĩ là làm, Tư Ninh Ninh đứng dậy lục lọi.

Tư Ninh Ninh lục trong rương lấy ra cuộn len màu đỏ, suy nghĩ một chút hình như sợi len này dày quá, có chút không hợp.

Nhăn mặt, cô nhét lại cuộn len vào rương, tiếp tục tìm kiếm những sợi len mỏng hơn.

Lôi ra được hộp đựng sợi len cashmere dài 28 tấc, Tư Ninh Ninh xé cái hộp đựng bên ngoài, ném cái quyển sách hướng dẫn sang một bên, bên trong len cashmere đủ màu sắc.

Sợi len cashmere có nhiều màu, nhìn thoáng qua, mỗi màu được đóng gói riêng lẻ trong một lớp giấy gói đơn giản. Có năm cuộn, mỗi cuộn to bằng cái miệng chén ăn cơm.

Tư Ninh Ninh lấy từng chiếc túi ra một cái, thẳng đến khi thấy được sợi len màu đỏ rượu mới dừng lại.

Trong các món đồ như khăn quàng cổ, áo lông thì màu đỏ rượu thích hợp hơn với mấy thứ nho nhỏ, ví như là dây buộc tóc rực rỡ đẹp đẹp, nổi bật nhưng không quá khác người.

Tư Ninh Ninh yên lặng suy nghĩ một hồi, cầm lấy cái túi lớn màu đỏ len cashmere, cho phần còn lại vào hộp đẩy đến một góc phòng làm việc.

Tư Ninh Ninh ôm hết sợi len ngồi trước máy may, ước chừng độ dày thì tìm cái thước dây đo kích cỡ cắt xuống 12 đoạn mỗi đoạn dài 15cm.

Chia 12 đoạn thành hai phần, một phần được thắt nút ở một đầu của hai đầu, phần cuối ngắn được tỉa một chút để tạo thành sợi tua rua mềm mại, còn phần còn lại thì thắt kiểu dây thừng xoắn qua vặn lại.

Mãi đến khi phần còn lại bằng chiều dài tua rua bằng nhau đều đuề, cô dừng thắt nút.

Duỗi thẳng phần tóc tết ở giữa và chải mượt hai phần đuôi tóc đã gãy, Tư Ninh Ninh dùng tay làm lược, làm gọn tóc rồi dùng dây buộc tóc vừa làm buộc lên.

Vụng về sờ soạng buộc thêm cái nơ nhỏ nhỏ méo mó chạy lại phòng tắm đong đưa đầu xem xem.

Đừng nói là bình thường đã quen tết tóc bím, bây giờ bỗng nhiên cột tóc đuôi ngựa, ẩn ẩn dây buộc tóc đỏ, đúng là năng động, nghịch ngợm.

Hẳn là có thể đi?

Tư Ninh Ninh tiếp tục quay đầu trái phải trước gương, sau khi có ý tưởng hơi hơi nghiêng đầu kéo lấy cái dây buộc tóc ra, mái tóc dài nháy mắt rơi rụng rối tung xõa ngang vai.

Trong thời đại ngày nay, trang phục của mọi người chủ yếu là đơn giản, mấy cô gái không hề có các phụ kiện đi kèm, đồ trang sức duy nhất có thể tiếp nhận được đó là dây buộc tóc đỏ.

Giá của một cặp dây cột tóc đỏ được bán trong các cửa hàng bách hóa dao động từ 8 xu đến 2 xu, sự khác biệt nằm ở việc chiếc băng đô được làm bằng chỉ hay bằng vải.

Tư Ninh Ninh cho rằng mức giá này không đắt, thế mà những người niên đại này không cho là như vậy.

Những cô gái để tóc ngắn ngang tai, những cô gái tóc dài tùy tiện dùng cái dây cột lại là được, để mà đi mua dây buộc tóc là xa xỉ, bao nhiêu người hâm mộ.

Dùng tiền mua Yến Văn Xu sẽ không nhận cơ mà nếu cô tự mình làm vậy thì không nhất định.

Bình Luận (0)
Comment