Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh không nói nên lời, đưa tay lên xoa xoa mặt, quá mất mặt, lúc này động tay mới phát hiện còn đang bị Hoắc Lãng ôm vào trong lòng.
Xấu hổ có, thẹn thùng cũng có. Tránh tránh, vừa rồi giận dữ nóng nảy yếu yếu đi xuống, lúng ta lúng túng: "Còn không buông tay anh còn muốn ôm tới khi nào?"
Hoắc Lãng nao nao, phản ứng không được tự nhiên, muốn buông Tư Ninh Ninh ra mà lại sợ Tư Ninh Ninh lại làm ầm lên, tối lửa tắt đèn chạy mất hắn không tiện gọi lần nữa.
Hạ giọng hỏi: "Không náo loạn!"
"Không náo loạn!"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Hoắc Lãng từ từ buông tay, choàng tay ngang hông Tư Ninh Ninh, đợi cô gái nhỏ đứng vững mới hoàn toàn rút tay về.
Hai người bởi vì sự tình này xấu hổ mất tự nhiên, cho nên im lặng hồi lâu, cả hai không ai mở miệng nói chuyện.
Dế mèn ríu rít kêu trong bụi cỏ, bên trong mảnh ruộng trồng rau, mấy con đom đóm đang bay lên bay lên đáp xuống chỗ đám củ cải.
Gió đêm mang theo hơi nóng quấn lên tóc mái mềm mại của Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh đưa tay vuốt xuống, âm thanh vải cọ vào tóc, thanh âm nho nhỏ đánh vỡ bầu không khí im lặng.
Hoắc Lãng trầm giọng khàn khàn lên tiếng: "Lúc trước ở bệnh viện có nói với em, chờ sự tình hạ màn trở về anh có lời nói với em."
"Vâng!"
Tư Ninh Ninh cắn môi dưới, chắp tay dựa lưng vào tường, nhẹ gật đầu.
Việc này Tư Ninh Ninh vẫn luôn nhớ rõ.
Trước khi Hoắc Lãng lên đường thực hiện nhiệm vụ, cô còn nhắc qua việc này.
Tư Ninh Ninh chỉ "vâng" một tiếng liền không nói nữa, im lặng chờ Hoắc Lãng mở miệng.
Hoắc Lãng im lặng một hồi, trong lòng suy nghĩ nói như thế nào?
Những lời quá trực tiếp hắn còn không dám nói, bởi vì tuổi hắn hơn Tư Ninh Ninh mấy tuổi.
Xét ngoại hình, gia cảnh cùng tài hoa của Tư Ninh Ninh hoàn toàn có thể tìm được nam nhân điều kiện tốt hơn hắn nhiều.
Trải qua một đoạn nhạc đem kia, Hoắc Lãng ý thức được một chuyện, hóa ra trong lòng Tư Ninh Ninh cũng có hắn, vậy lời hắn nói kỳ thực chỉ là chọc rách cái tầng cửa sổ giấy đó đi mà thôi.
Hiện tại……
Chỉ cần nói ra ... xuyên qua lớp giấy cửa sổ đó, rồi sau đó ...
Hẳn là có thể bình tĩnh đối mặt, tình ý mặn nồng, đúng không?
Có lẽ là tưởng tượng ra quan cảnh quá mức tốt đẹp. Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của Tư Ninh Ninh trong bóng tối, trầm giọng nói:
"Em có muốn xem xét ..."
"Tư Ninh Ninh, cậu làm sao vậy? Sao đi lâu như vậy không vào trong nhà?"
Hoắc Lãng chưa kịp nói xong, cách đó tám chín trăm mét có một thanh niên đứng đó, Tưởng Nguyệt đĩnh đạc lớn giọng kêu lên, không hề đúng lúc khiến cả Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đồng thời rùng mình.
Bầu không khí yên tĩnh đẹp đẽ trong phút chốc tan biến, Tư Ninh Ninh xấu hổ gãi gãi cái trán: "Em, em phải đi vào ... Ngày mai gặp lại rồi nói?"
Hoắc Lãng nhướng mày, rất không vui khi chuyện tốt đột nhiên bị cắt ngang.
Chuyện đã đến nước này rồi, không còn cách nào cả.
"Ừm...."
Hoắc Lãng gật đầu đáp lại, Tư Ninh Ninh vẫy tay chào tạm biệt anh ấy, sau đó xoay người đi về, hắn không nhịn được lại nắm lấy tay Tư Ninh Ninh kéo lại.
“Tư Ninh Ninh.”
“Sao vậy?” Tư Ninh Ninh quay người sang một bên, ánh sáng yếu ớt tràn ra từ cổng lớn bên kia, trong bóng tối thân thể duyên dáng càng ẩn ẩn hiện hiện.
Hoắc Lãng chìm đắm ngắm nhìn một hồi lâu, trầm thấp phun ra mấy chữ: "Anh ngày mai tới tìm em."
“Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu đáp ứng, đợi một lúc sau Hoắc Lãng cũng không chịu buông ra, hai má hơi nóng lên, thanh âm cũng cố gắng đè thấp xuống, dường như sợ người khác sẽ nghe thấy: "Còn có chuyện gì nữa sao?"
“Không có việc gì.”
“…… Ồ.”
“Nói ngày mai thì là ngày mai.”
“Đã biết!”
"Ừm ... gần đây em bận việc gì nữa?"
"Đội trưởng nói công việc dọn chuồng heo chú ấy đã giao cho người khác làm rồi, em khoảng thời gian gần đây tập trung soạn sách giáo khoa, những việc còn lại không có gì cả."
"Ừm..."
Trong bóng tối Hoắc Lãng trả lời, và một lúc sau là một hồi trầm mặc.
Ngay khi Tư Ninh Ninh muốn quay lại nhà, Hoắc Lãng mới mở miệng: "Em có muốn đi lên núi đi dạo không? Hiện tại không có mùa hoa gì cả, thêm một đoạn thời gian sẽ có hoa sơn trà, từ cuối tháng 10 đến tháng 2 tháng 3 năm sau."
“Được.” Tư Ninh Ninh sau khi suy nghĩ xong liền đồng ý: "Mang cái gì đi ăn không? Anh muốn ăn cái gì?"
"Đều được."
Sau đó, hai người tiếp tục đứt quãng hàn huyên những chuyện khác, trong lúc đó Hoắc Lãng không hề buông tay Tư Ninh Ninh ra, Tư Ninh Ninh có thể cảm giác được anh ấy quyến luyến, cuối cùng cái gì cũng không nói, tùy ý để anh ấy nắm lấy tay cô.
Hoắc Lãng không tìm được lời nào để nói, chỉ là không muốn để Tư Ninh Ninh rời đi, mà Tưởng Nguyệt lại không chịu phối hợp, qua 10 phút mãi không thấy Tư Ninh Ninh đi vào, Tưởng Nguyệt lại chạy vào kêu thêm lần nữa:
"Tư Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Tớ nói với cậu buổi tối có rắn đấy."
Tư Ninh Ninh hạ thấp giọng: “Em đi vào thật đấy."
“Ừ.” Hoắc Lãng bất đắc dĩ buông lỏng tay nhỏ bé của Tư Ninh Ninh, “Anh nhìn em đi vào."
Cùng huyện trở về, quan hệ đột nhiên phát triển thêm một tầng nữa, Tư Ninh Ninh không biết nên dùng từ ngữ thế nào để hình dung nữa.
Có vui sướng, có thẹn thùng, có phức tạp lưng chừng, tình huống này không tiện để cô nghĩ nhiều: "Ngày mai gặp."
Gió đêm mang theo giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của cô gái nhỏ lọt vào tai Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng môi mỏng hé mở, ba chữ giống nhau trả trở về: "Ngày mai gặp."
Tư Ninh Ninh không còn do dự nữa, xoay người chạy về phía cổng nhà thanh niên trí thức, vừa đi vừa la: "Tới, tới rồi! Đã nói đợi tớ một lát mà, sao mà cứ gọi tớ thế!"
"Cái gì mà một lát? Rõ ràng là nhiều lát lắm đấy! Này cậu nói cho tớ biết, các người nói cái gì?"
"Ui, cậu tránh ra, tuổi còn trẻ như thế nào mà y như mấy thím trong đội thích nghe chuyện bát quái thị phi thế?"
Trong nhà thanh niên trí thức, các cô gái cười khúc khích nháo động một mảnh, ngoài của bóng dáng của Hoắc Lãng ẩn ẩn hiện hiện trong bóng tối, sau khi nhìn Tư Ninh Ninh vào phòng, hắn đứng tại chỗ một hồi mới xoay người rời đi.
Tư Ninh Ninh xoa dịu trái tim đang đập thình thịch như nai con chạy loạn, trở lại giường cầm lấy bút: "Không loạn với cậu nữa, mau đi tắm đi mà về nghỉ ngơi!"
Tưởng Nguyệt nhún vai, Từ Thục Hoa trở lại sau khi đổ nước rửa chân: "Sao thế, Ninh Ninh cậu không ngủ sao?"
“Tớ lát nữa mới ngủ, chép lại hai trang bút ký đã." Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người, vừa nhắc tới bút ký ở bên múa bút thành văn, vừa cúi đầu đè đè quyển sổ cũ dưới khuỷu tay: "Các cậu mệt rồi ngủ đi, không cần để ý đến tớ."
“Quá thời gian nữa mới tới ngày mùa bận rộn, gần đây công việc cũng không quá nặng … Nếu cậu chưa muốn ngủ thì tớ cọ ánh đèn của cậu một lát." Từ Thục Hoa cười ha hả, vừa nói chân đã đi đến nhà chính có băng ghế dài, lấy ra một ít vải vụn dư lại lúc làm quần áo.
Nam nữ thanh niên trí thức, lúc trước vừa đến đây, Triệu Hoành Binh cấp mỗi bên mỗi cây đèn dầu, bởi vì thắp đèn cần tiêu hao dầu hỏa, ngày thường mọi người dùng đều thực tiết kiệm.
Tư Ninh Ninh không thích ở trong bóng tối làm việc, cũng không chấp nhận được ánh sáng mờ mờ, cô châm dầu hỏa đôi khi nhất luôn cả cái bấc đèn ra bên ngoài, tăng thêm được một phần ánh sáng.
Dầu châm đèn dầu là phần chi phí chung của thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh dùng đèn dầu nhiều, đặt ở gần chỗ mình, ngượng ngùng dùng của mọi người cho nên cô dứt khoát mua một cái riêng để dùng.
Khi cần dùng thì thắp không cần thì dập, không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác, cũng không cần sinh ra cảm giác gánh nặng tâm lý.
Đối với việc mượn ánh sáng hay cọ ánh sáng cô hoàn toàn không mấy để ý.
Cô đốt đèn để tự mình dùng, Từ Thục Hoa các cậu ấy nguyện ý chấp nhận thì tạm chấp nhận cọ, không muốn thì tự mình thắp cái khác lên.
Dù sao, cô làm xong việc của mình không còn gì nữa thì sẽ dập tắt đèn, sẽ không bởi vì muốn chiếu cố hay trợ giúp người khác mà cố tình lưu lại.
Giá trị của lòng tốt và sự giúp đỡ nằm ở chỗ khi người khác thực sự cần, chứ không phải ở những vấn đề nhỏ nhặt không có ý nghĩa hoặc là những lúc chiếm tiện nghi của người khác.
Một số người có thể nói rằng "giá trị" của lòng tốt và sự giúp đỡ mà còn suy xét lợi hại trong đó thì không gọi là lòng tốt không gọi là giúp đỡ. Tư Ninh Ninh không hề cảm thấy như vậy.
Nếu một chút cân nhắc cũng không có, không có điểm mấu chốt, "trợ giúp" sẽ chỉ làm người khác nảy sinh hoặc cổ vũ một ít thói hư tật xấu.
Đối với cô đối với người khác đều không phải là chuyện tốt.
Tư Ninh Ninh nghĩ đến gật đầu "ậm ừ", còn Tưởng Nguyệt lúc này cũng đưa đầu ra: "Kia thêm tớ cọ đi! Lần trước sách mượn từ chỗ Mạc Bắc còn chưa bớt được thời gian đọc xong nữa! Mấy ngày nay nỗ lực chờ xem xong thì có thể đọc được sách do Tư Ninh Ninh mang về."
"Các cậu không ngủ vậy tớ cũng không ngủ."
Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa ngồi ở bàn nhỏ đối diện với Tư Ninh Ninh, Tống Tiểu Vân không muốn bị bỏ lại nên nhanh chóng kéo bộ quần áo đang làm lỡ dở ra, nhích lại gần.
Một cái bàn dài nhỏ lập tức bị vây quanh, Tưởng Nguyệt đọc sách một hồi, tổng cảm thấy không dễ chịu lắm.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ mấy cái đầu chụm lại, làm cái gì cũng thiếu ánh sáng, Tưởng Nguyệt đứng dậy đi vào trong nhà chính lấy cái đèn dầu còn lại: "Tớ nghĩ vẫn nên thắp hai ngọn đèn đi! Hai ngọn đèn sáng hơn chút, không thôi mắt chúng ta muốn mù mất thôi!"
“Được đấy!” Tống Tiểu Vân và Từ Thục Hoa đồng thanh đáp.