Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 325 - Chương 325: Xấu Hổ, Dỗ Dành

Chương 325: Xấu Hổ, Dỗ Dành Chương 325: Xấu Hổ, Dỗ Dành

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh bảo là không tức giận, lời này Tưởng Nguyệt không tin.

Nếu mà á không tức giận thì sao vừa rồi từ bên ngoài về hùng hùng hổ hổ như muốn đánh người tới nơi.

Tưởng Nguyệt ngập ngừng hỏi: “Nếu cậu không muốn đi kia nếu không tớ giúp cậu hỏi xem hắn có chuyện gì?"

Tư Ninh Ninh trầm mặc, trong lòng buồn bực đến hoảng, nghe Tưởng Nguyệt nói, con ngươi ngập ngừng đung đưa, cuối cùng phồng má: "Tùy cậu đi."

Tưởng Nguyệt cam chịu, được Tư Ninh Ninh cho phép, xoay người chạy ra ngoài.

Ngay khi Tưởng Nguyệt chạy đi, Tư Ninh Ninh trong phòng ngừng viết, tò mò lén lút hướng ngoài cửa nhìn hai lần, như là sợ hãi bị người ta phát hiện ra vậy, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Hoắc Lãng có thể có chuyện gì tìm cô?

Tư Ninh Ninh về cơ bản có thể đoán được.

Hoặc chính là giải thích rồi xin lỗi.

Hoặc là đến dò hỏi cô nguyên nhân.

"Hừm ..."

Tư Ninh Ninh hai má phồng lên, hừ lạnh một tiếng.

Cho dù Hoắc Lãng Lai có làm gì đi nữa, dù sao cô cũng không muốn gặp anh ấy.

Cho dù có gặp cũng không cho anh ấy sắc mặt tốt được.

Ban đầu còn tưởng là một người đứng đắn đoàng hoàng, hiện tại xem ra không hề giống vậy.

Nhân tình thân mật bên mình còn chưa xử lý tốt liền dám đến tìm cô á!

Tư Ninh Ninh đập cây bút xuống bàn một cái "bốp", tức giận đến ngứa răng.

Nhưng vào lúc này, Tưởng Nguyệt lại đứng ở đại sảnh thò đầu vào: "Anh ấy bảo tới tìm cậu mượn nhang muỗi."

"?" Tư Ninh Ninh kinh ngạc nhìn lên: "Cái gì?"

Mượn nhang muỗi?

Tốt lắm Hoắc Lãng nhà anh, được lắm!

Tư Ninh Ninh trợn to hai mắt, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, mang giày vào, từ dưới gầm bàn nhặt một mớ cuộn nhang mũi rồi vùi đầu đi ra ngoài.

Tưởng Nguyệt vừa nói Hoắc Lãng đang ở bên cạnh sườn nhà, Tư Ninh Ninh trực tiếp cứ hướng đó mà đi.

Dù trời đã nhá nhem tối, không đến lỗi duối tay năm ngón không nhìn thấy, Tư Ninh Ninh từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng trong bóng tối.

Tư Ninh Ninh thậm chí còn không có đi tới gần chỉ đứng gần nhà thanh niên trí thức dừng bước gọi gọi: "Đến đây đi anh Hoắc, em đưa nhang muỗi cho anh ha!"

Trong bóng tối, Hoắc Lãng sững sờ một hồi, thật lâu sau mới nhận ra, chính là Tư Ninh Ninh gọi hắn.

Đi đến gần Tư Ninh Ninh hai bước, Hoắc Lãng nhìn chằm chằm bên sườn mặt Tư Ninh Ninh: "Đột nhiên gọi cái gì mà anh Hoắc, âm dương quái khí?"

Âm dương quái khí?

Cô âm dương quái khí á?

“Được a là em âm dương quái khí, làm sao bằng vị Yến đồng chí kia gọi anh Hoắc anh Hoắc kêu thật dễ nghe! Hừ!" Tư Ninh Ninh hừ lạnh một tiếng, quay mặt lại, bằng cảm giác tìm đúng chỗ cái túi của Hoắc Lãng, thả nhang muỗi vào trong rồi xoay người muốn đi.

Hoắc Lãng nhanh chóng siết chặt cổ tay Tư Ninh Ninh, kéo người lại: "Ai nói em gọi không dễ nghe? Đang êm đẹp em tức giận cái gì?"

"Ai tức giận? Em không tức giận! Tại sao em phải tức giận?" Tư Ninh Ninh hất tay giãy dụa, hiện tại cảm thấy máu huyết trào dâng, cái gì cũng không nghe vào tai: "Nhang muỗi đã cho anh rồi, đủ để ngủ tận mấy hôm, anh thả tay em ra, em muốn đi vào trong!"

Sau vài lần giãy dụa nhưng không thoát khỏi tay của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh sức lực càng ngày càng mạnh, tính khí cũng bắt đầu nổi điên: "Em bảo anh buông tay anh có buông ra hay không? Có nghe thấy không? Không biết xấu hổ! Muốn chơi trò lưu manh có phải hay không? Anh có tin hay không em ...."

Hoắc Lãng thật sự không dám dùng sức, vì sợ sẽ làm Tư Ninh Ninh bị thương, ai ngờ cô gái nhỏ vùng vẫy quá dữ dội khiến cho Hoắc Lãng không còn cách nào khác, cúi người đẩy Tư Ninh Ninh vào tường.

Tư Ninh Ninh tránh không thể tránh, cảm thủ hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng của Hoắc Lãng phả vào mặt và lỗ tai, cô rùng mình một cái, tóc gáy dựng đứng cả lên.

“Anh muốn làm gì!” Tư Ninh Ninh hạ giọng quát lên, mà mặt quay sang một bên, không dám đối mặt với Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng không cho phép Tư Ninh Ninh trốn tránh, bàn tay kiềm chế gương mặt ép cô gái nhỏ nhìn thẳng: "Phía trước không phải em đã hứa có gì sai thì anh sẽ sửa sẽ xin lỗi em, em cái gì cũng không nói anh đoán như thế nào?"

“Ai muốn anh xin lỗi! ” Tư Ninh Ninh cứng ngắc nghiêng đầu, mới vừa nói ra mấy câu cuối hai mắt đột nhiên đỏ lên, giọng nói cũng dày đặc giọng mũi, lúc sau là thanh âm nghẹn ngào nức nở ủy khuất nấc nghẹn: "Em không cần anh lo, anh buông em ra!"

Tư Ninh Ninh cũng rất khó chịu.

Rõ ràng bản thân bình thường rất lý trí, nhưng không hiểu sao sau khi Hoắc Lãng chịu thua, bỗng nhiên cô không khống chế được.

Thật vô dụng!

Quá là làm kiêu rồi!

Tư Ninh Ninh tự mắng mình, nước mắt không biết cố gắng nhịn mà chảy ra, càng ngày càng khóc dữ dội.

Một khi cảm xúc dâng trào, khó có thể kiềm chế, Tư Ninh Ninh nắm chặt hai tay muốn đánh Hoắc Lãng, chính là hai người dán vào nhau quá gần, căn bản đánh không được, không biết ý tưởng khùng khùng đầu ra, hạ đầu định đập một cái xô người ra rồi bỏ chạy về.

Vốn là muốn đẩy Hoắc Lãng ra, kết quả là đầu vừa đập đập vào cằm Hoắc Lãng, cuối cùng trước mắt hoa hoa, "oa" một tiếng khóc thành tiếng: "Anh bắt nạt em! Anh chỉ biết bắt nạt em thôi!"

Hoắc Lãng vừa rồi nào có dự đoán được Tư Ninh Ninh dùng đầu đập hắn? Nhất thời không để ý cắn phải đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

Tư Ninh Ninh khóc dữ dội, Hoắc Lãng không hề để ý đến bản thân, từ giữ cô gái nhỏ ép vào tường thành ôm cô gái nhỏ vào lòng, vừa hỏi ngữ khí mềm mại dịu đi: "Anh nào dám bắt nạt em? Ai dám bắt nạt em?"

Tư Ninh Ninh không nói lý do, Hoắc Lãng ôm cô gái nhỏ dỗ dành, cứ lại dỗ rồi lại đoán: "Có phải hay không mấy hôm nay anh đi vào huyện quá lâu, không đến chỗ em trước?"

"Anh đi hỏi thăm tin tức, hơn nữa công tác trong huyện gần đây có điều động mới chậm trễ mất mấy ngày."

Sau khi giải thích Tư Ninh Ninh vẫn còn đang khóc, Hoắc Lãng đoán không phải nguyên nhân này, tiếp tục dỗ dành: "Là chuyện buổi chiều sao? Về Yến Văn Xu?"

Ngay khi ba chữ tên của Yến Văn Xu được nhắc đến, Tư Ninh Ninh trong lòng ngực bắt đầu giãy giụa vặn vẹo.

Bàn tay Hoắc Lãng lập tức quấn lấy eo Tư Ninh Ninh, đại khái biết là nguyên nhân ở chỗ này. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì làm Tư Ninh Ninh khác thường như vậy? Hoắc Lãng thật sự đoán không ra.

Hoắc Lãng cau mày sắc bén, trong lòng lần nữa nghi vấn những lời Yến Văn Xu nói: "Cô ấy nói với em cái gì?"

Tư Ninh Ninh trấn tĩnh lại một chút, đưa hai tay dùng sức chống lại Hoắc Lãng: "Mặc kệ cô ấy nói cái gì, anh cũng không được có quan hệ lôi kéo không rõ ràng với người khác rồi còn đi thân cận em."

"Hả?"

Lôi kéo không rõ?

Bộ não của Hoắc Lãng bị kẹt cứng, chỉ trong chốc lát, mọi sự mờ mịt nháy mắt đã có đáp án?

"Em ăn giấm? Bởi vì Yến Văn Xu?"

Tư Ninh Ninh ngốc lăng phảng phất y như mèo bị giẫm đuôi, trong lồng ngực Hoắc Lãng không ngừng đập đập: "Đồ không biết xấu hổ! Lão lưu manh! Lão quang côn!"

Lúc đầu, Hoắc Lãng có chút phiền muộn mà luống cuống, giờ thấy phản ứng của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lập tức tin tưởng suy đoán của mình.

Nói như thế nào?

Trong lòng bỗng nhiên có điểm ngứa ngứa, tê dại.

Hóa ra không phải hắn đơn phương thích Tư Ninh Ninh.

Cô gái nhỏ cũng là để ý hắn ...

Nôn nóng, bồn chồn từ trưa giờ đều biến thành hạt đường ngọt ngào, Hoắc Lãng chỉ cảm thấy mình như đang đi trên mây, Tư Ninh ninh mắng cái gì cũng gật đầu nhận:

"Là là anh không biết xấu hổ, là lão nam nhân, là lão quang côn!

"Tư Ninh Ninh, anh cùng Yến Văn Xu không có bất kỳ quan hệ ... À không, Yến Văn Xu kỳ thật là em họ của anh, là con gái của dì hai."

"Anh khi còn nhỏ là cùng em ấy lớn lên. Lần này đến đây một phần là nghĩ đến đây thăm thú một chút, một phần là anh gửi thư về nhà có nhắc đến em, các trưởng bối đều tò mò về em, công tác bận rộn không có biện pháp tự mình lại đây, anh cũng không thể mang em về ... Cho nên trưởng bối mới an bài em ấy lại đây."

Vốn dĩ là muốn lấy tư cách một người xa lạ hoặc một người qua đường để nhìn Tư Ninh Ninh một cái, kết quả không ngờ gặp nhiều chuyện như vậy.

Hoắc Lãng giọng nói ảo não, khàn khàn tự trách mình: "Trong nhà an bài trùng hợp, lúc lại đây anh còn tưởng em ấy đến làm chuyện khác, anh nhận tin tức thì đã chậm, công văn công vụ đã phái xuống dưới, không có biện pháp cự tuyệt."

Khi Hoắc Lãng biết được Yến Văn Xu sẽ đến thì đã đoán được một ít, nếu không có cái công văn chỉ định thì hắn đã không cho Yến Văn Xu đến.

Trưởng bối trong nhà tò mò về Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng hiểu chuyện đó, nhưng vấn đề là hắn và Tư Ninh Ninh cái gì cũng chưa, bát tự còn chưa trao, trưởng bối chưa thích hợp xen vào.

"Cái gì?"

Trong đêm âm thanh khóc đột nhiên im bặt, trong bóng đen, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Ninh Ninh nứt ra, hoàn toàn choáng váng.

“Anh nói cái gì?”

Em họ, dì hai, trưởng bối trong nhà ...

Nhớ lại cảnh trong phòng nhỏ kia hồi chiều, lời nói và ánh mắt của Yến Văn Xu, ban đầu quái quái bây giờ tròng lên mối quan hệ giữa các nhân vật, tinh tế suy nghĩ Tư Ninh Ninh xấu hổ muốn chết, chỉ muốn tại chỗ tìm miếng đậu hũ đâm chết mất!

Yến Văn Xu là em họ của Hoắc Lãng!

Kia cô một buổi trưa tức giận ầm ầm làm cái gì?

Bây giờ nữa cùng Hoắc Lãng làm ầm ĩ cái gì?

Hơn nữa là lấy lập trường gì làm ầm ĩ, bọn họ chưa xác nhận mối quan hệ ....

Tư Ninh Ninh thành công thu hồi nước mắt, gương mặt khóc không ra nước mắt ngước mắt nhìn Hoắc Lãng: "Cô ấy là em gái của anh? Sao anh không nói sớm?"

“Muốn nói em cũng phải cho anh cơ hội nói chuyện, buổi chiều em đẩy anh ra rồi bỏ chạy." Hoắc Lãng khẽ thở dài, giọng điệu tràn đầy bất lực.

Bình Luận (0)
Comment