Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Kẻ Phục Bạc

Chương 324: Kẻ Phục Bạc Chương 324: Kẻ Phục Bạc

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng và Yến Văn Xu sững sờ một lúc, đồng thời cả hai quay lại thì thấy Hòa Cốc và Sớm Mầm đang chạy vào sân.

“Không được phép bắt nạt anh cả của tôi!" Hòa Cốc như là mũi tên lao thoăn thoắt vào trong, nắm lấy cái tay Yến Văn Xu đang lôi kéo quần áo ra bên ngoài."

Hòa Cốc giống như lâm vào đại địch, sợ Yến Văn Xu đến vì anh cả của nó, tình cảm của anh cả với Tư Ninh Ninh vẫn chưa ổn định, nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, Tư Ninh Ninh sẽ rất tức giận.

Kéo người ra ngoài vài bước, Hòa Cốc xoay người, giang tay ra bảo hộ Hoắc Lãng ở đằng sau, nhìn chằm chằm Yến Văn Xu thái độ thù địch: "Cô, một nữ đồng chí làm sao chạy đến nhà tôi tìm anh cả của tôi! Tôi muốn cử báo cô hành vi không biết kiềm chế."

Vừa nói, nó vừa quay người lại ôm eo Hoắc Lãng: "Anh cả anh mau nói rõ với cô ta đi, bảo cô ta đi đi!"

Sớm Mầm không dám nói lời nào, không giống Hòa Cốc "ngang ngược". Cô bé chạy theo vào nhà sau đó nép ở phía sau lưng Hoắc Lãng chỉ dám thật cẩn thận dò nửa cái đầu ra, trộm đánh gia Yến Văn Xu xa lạ.

Hoắc Lãng ném lại quần áo trên giường tre, cúi đầu ôm một đứa lên: "Không được làm bậy. Đây là bạn của anh từ Bắc Kinh đến nhà làm khách, ở tạm đây mấy ngày liền đi."

Hòa Cốc có chút không vui, phồng mang trợn má tính chơi trò quậy phá, lại nhớ những điều Tư Ninh Ninh dạy, phải nói đạo lý, phải lễ phép. Hòa Cốc nghẹn lại, cuối cùng đem bất mãn áp chế xuống, nhăn mày nghiêm túc nói đạo lý:

"Anh cả, em thấy không thích hợp. Một nữ đồng chí làm sao có thể ở trong nhà đồng chí nam? Chỉ có thể kết hôn mới có thể ở bên nhau bằng không sẽ bị người ta đàm tiếu.”

Hòa Cốc đảo mắt khi nói, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây ngô vô tội mềm mại hỏi: "Anh cả cùng cô ấy là đối tượng sao?"

Trong thâm tâm Hòa Cốc biết rất rõ anh cả của mình thích Tư Ninh Ninh, mới không có khả năng là đối tượng với người khác.

Nó nói lời này là nhắc nhở anh cả, nếu là Tư Ninh Ninh biết anh ấy cùng cô gái khác ở chung một chỗ nhất định không vui, nói không chừng về sau không muốn ở bên anh cả nữa.

Không thể không nói lời này của Hòa Cốc đã gợi nhớ thành công cho Hoắc Lãng và Yến Văn Xu chuyện vừa xảy ra ban nãy.

Chính bọn họ biết bọn họ là quan hệ anh em họ thì có ích lợi gì?

Người khác lại có biết đâu chứ?

Yến Văn Xu tối nay thực sự sống trong nhà họ Trần, cô không cần đợi đến sau này, ngày mai sẽ có những lời đàm tiếu truyền ra bên ngoài rồi.

Hoắc Lãng ngồi xổm xuống buông hai đứa nhỏ ra, ngẩng đầu vừa định mở miệng, Yến Văn Xu đã cười cười mở miệng: "Anh ... Hoắc Lãng đồng chí, như vậy đúng là không thích hợp, em đến nhà đội trưởng ở đây."

Hừ, có thể ở trong nhà đội trưởng lại chạy đến nhà của nó, quả nhiên là không có ý tốt.

Hòa Cốc cúi đầu, ở chỗ không ai nhìn thấy miệng dẫu ra tám thước.

Yến Văn Xu ngồi chỗ giường tre mở cái rương hành lý, đem đồ mà người nhà sắp xếp bày ra, lúc sau đóng lại cái rương chuẩn bị rời đi, Hoắc Lãng đã bước tới phía sau: "Anh đưa em sang ..."

Lời còn chưa dứt thì ống quần đã bị nắm chặt, nhìn xuống thì là Hòa Cốc không vui bĩu môi đang nhìn hắn.

Hoắc Lãng không nói gì chỉ gõ một phát vào trán Hòa Cốc, Hòa Cốc hai tay bụm cái trán thì Hoắc Lãng đưa tay nhấc cái rương hành lý cùng Yến Văn Xu đi ra ngoài.

Trong nhà, Hòa Cốc dậm chân không vui, lập tức ngồi phịch xuống giường tre, Sớm Mầm ngồi bên cạnh ngoan ngoãn hỏi: "Anh hai phải làm sao đây?"

“Cái gì làm sao bây giờ!”

"Cái đồng chí nữ kia có phải là đối tượng mà dì Liên Mễ giới thiệu cho anh cả không? Anh cả có phải đã đồng ý rồi không? Bằng không người ta sao tới nhà mình."

Hòa Cốc sửng sốt một hồi, vốn dĩ nó đã nắm chắc anh cả thích Tư Ninh Ninh rồi, nghe lời này thì bỗng nhiên không dám xác định nữa.

Chẳng lẽ khi Tư Ninh Ninh lên huyện, mới mấy hôm thôi mà cùng anh cả nháo chia tay luôn rồi?

Mà không đúng nếu là nháo chia tay thì mấy hôm anh cả không về Tư Ninh Ninh đã không tới tìm rồi?

Chẳng lẽ là anh cả của nó thay lòng đổi dạ?

Hòa Cốc càng nghĩ càng cảm thấy đó là sự thật, ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn như chuông đồng, cả nét mặt biểu tình y như trời sắp sập xuống tới nơi.

Anh cả của nó là kẻ phụ bạc ! ! !

Vẻ mặt của Hòa Cốc chuyển từ ngạc nhiên sang bàng hoàng, rồi từ bàng hoàng đến đau buồn, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Hòa Cốc nhảy khỏi chiếc giường tre, thẳng tắp đi đến phòng của Hoắc Lãng.

Sớm Mầm nghiêng đầu, nhảy khỏi giường tre, ngây người đi theo phía sau: "Anh hai làm cái gì vậy?"

Vào trong nhà, Hòa Cốc bước lên ghế đứng trước tủ quần áo cũ, lấy ra một cái bao bố dính đầy bụi trên nóc tủ, lắc lắc, Hòa Cốc bịt mũi để tránh bụi, rồi căng cái tấm vải trên giường.

Hòa Cốc dời ghế mở cửa tủ, lấy hết quần áo của Hoắc Lãng bỏ vào trong bao, như ông cụ non: "Anh quản không được anh cả rồi, anh muốn cùng anh cả phân gia, để anh ấy tự mình sống đi thôi."

"Hừm ..." Sớm Mầm vò đầu bứt tai không giải thích được, cuối cùng tựa trán vào khung cửa hỏi : "Chúng ta phân gia như thế nào? Phòng bếp thuộc về chúng ta, nhà ở thuộc về anh cả?"

"Đồ ngốc."

Hòa Cốc hung hăng liếc Sớm Mầm, ầm ầm buộc cái bao hành lý lại, nghiêm trang nói: "Đương nhiên là chúng ta ở phòng trên, phòng bếp thuộc anh cả."

“Ồ!” Sớm Mầm gật đầu, chạy lại gần Hòa Cốc: "Vậy thì em giúp anh hai thu thập, mang luôn súng của anh cả ra đi."

Trong phòng của Hoắc Lãng không có nhiều thứ nên Hòa Cốc và Sớm Mầm nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chuyển hết quần áo vào bếp.

Chờ đến khi Hoắc Lãng quay lại đối diện với căn phòng trống rỗng, quay đầu thì Hòa Cốc nghiêm trang đòi phân gia, mặt trầm xuống, túm lấy Hòa Cốc, đánh cho mấy phát vào mông.

"Người ta là tới nhà làm khách? Em nhìn em đi làm cái chuyện gì? Còn đòi phân gia? Phân gia em uống gió Tây Bắc mà sống à?"

Hoắc Lãng phát một phát thật đau thật kêu vào mông Hòa Cốc .

Hòa Cốc đau đến rớt nước mặt, lại ngoan cố la làng: "Anh cả là đồ không lương tâm, là kẻ phụ bạc, em phải phân gia với anh, phải phân gia."

Sớm Mầm ở một bên thì hoảng sợ như chim cút, vì sợ anh cả đánh xong anh hai sẽ đánh luôn cả mình, cô bé nhanh chóng chạy lại bếp mang súng của Hoắc Lãng trả lại vào phòng rồi hai tay hai chân ôm cái chân bàn ở nhà chính ngồi bất động.

Hoắc Lãng đánh Hòa Cốc vài cái rồi rút tay về, dùng khuỷu tay kẹp Hòa Cốc lắc lư quanh nhà hỏi: "Nhang muỗi ở đâu? Lấy cho anh hai cái."

Hòa Cốc vốn đã cứng đầu không chịu nổi, vừa nghe liền biết anh cả lấy để đi cho Yến Văn Xu, thằng bé nào chịu.

"Cái đó là do Tư Ninh Ninh cho em, không đưa!"

Buổi chiều vì ánh mắt đỏ hoe của Tư Ninh Ninh, trong lòng Hoắc Lãng vốn đã nặng trĩu, hiện tại Hòa Cốc vừa khóc vừa bướng bỉnh, Hoắc Lãng chỉ cảm thấy tâm trạng càng ngày càng tệ.

Hắn không mắng Hòa Cốc không lễ phép, hồ nháo nữa, chỉ im lặng đặt Hòa Cốc để chỗ giường tre, bảo Sớm Mầm trông Hòa Cốc rồi khoác áo khoác ra ngoài.

"Anh hai ..." Sớm Mầm nhẹ giọng hô.

Hòa Cốc vừa khóc vừa trừng Sớm Mầm: "Em là cái đồ cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy, thật vô dụng."

Hòa Cốc vừa tức giận vừa bất lực.

Thằng bé tức giận vì vừa rồi Sớm Mầm không giúp nó.

Bất lực vì cho dù vừa rồi Sớm Mầm có giúp đỡ đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị đánh như nó cả thôi.

Sau khi khóc một hồi lâu, tay của Hòa Cốc ở mép giường đột nhiên chạm vào thứ gì đó.

Cúi đầu phát hiện là đồ vật Yến Văn Xu lưu lại, có bánh hạch đào còn có cả chocolate còn có một số kẹo đủ màu sắc mà nó chưa thấy bao giờ.

Hòa Cốc thấy cái này là nhớ tới gương mặt của Yến Văn Xu, nếu không phải vì Yến Văn Xu, anh cả không trở thành kẻ phụ bạc, nó cũng không bị đánh.

Hòa Cốc nắm lấy một nắm kẹo, muốn ném nó đi, cuối cùng nhá nhá đưa lên quá đỉnh đầu rồi không dám ném.

Lãng phí đáng xấu hổ……

Bọn họ có thể không cần, nhưng không thể tùy ý vứt bỏ hoặc hủy hoại.

Hòa Cốc lau nước mắt, nhảy ra khỏi giường tre, lấy giỏ thu dọn mọi thứ rồi quay lại dặn Sớm Mầm: "Chúng ta không ăn đồ của người lạ, ngày mai chúng ta sẽ để anh cả trả lại! Em không được thèm, chờ sau này anh hai kiếm được tiền mua thật nhiều cho em biết không?"

“Em biết rồi, anh hai.” Sớm Mầm ngoan ngoãn gật đầu: "Em sau này cũng kiếm tiền mua đồ ăn cho anh hai, mua thịt ăn."

Hòa Cốc thở dài như người lớn, đưa tay xoa xoa đầu Sớm Mầm: "Anh cả thật không đáng tin cậy, sau này chỉ có thể trông cậy vào hai chúng ta."

Sớm Mầm do dự một lúc, và có vẻ không đồng ý với lời này, cuối cùng vẫn không dám trái ý, gật gật đầu thuận theo.

Bên kia trời đã tối hẳn, ở chỗ thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh vừa ăn tối xong tắm rửa sạch sẽ. Vừa gội đầu xong, tóc còn chưa khô nên lót cái khăn lông quanh cỏ, đang ngồi ở mép giường đốt đèn dầu, lấy bút ký của Lương viện sĩ ra chuẩn bị ghi ghi chép chép lại.

Trước khi cầm viết bút xuống, Tưởng Nguyệt đột nhiên từ trong phòng chính thò đầu ra: "Tư Ninh Ninh, đội trưởng đội bảo an đang tìm cậu kìa!"

“……” Tư Ninh Ninh dừng một chút, không nhúc nhích.

Tưởng Nguyệt thúc giục: "Thật nha, ở bên sườn phòng bên kia kìa, cậu sao thế? Tức giận sao?"

"Tớ thì tức giận cái gì cơ. Tớ không đi đang bận lắm, cậu bảo anh ấy đi đi thôi."

Tư Ninh Ninh xua xua tay mở trang đầu tiên của bút ký ra, cần thận ghi chép."

Bình Luận (0)
Comment