Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Yến Văn Xu

Chương 323: Yến Văn Xu Chương 323: Yến Văn Xu

Editor: Hye Jin

Yến Văn Xu tức giận, cơ mà Hoắc Lãng nào để ý đâu.

Khuôn mặt tuấn tú cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt không tán đồng mà cảnh cáo Yến Văn Xu: "Đừng có nói bậy về cô ấy, đặc biệt là trước mặt anh!"

Tư Ninh Ninh rất quyết đoán khi gặp phải các sự kiện lớn, còn sắc bén làm người không chống đỡ nỗi tuyệt không đến nỗi.

Hoắc Lãng rất nghi ngờ những gì Yến Văn Xu nói, rất là nghi ngờ.

"Ngày mai anh sẽ lên huyện gửi điện báo lên Bắc Kinh để dượng an bài tiếp em trở về, nếu em không muốn trở về Bắc Kinh thì đi sang Đông Bắc ở mấy ngày đi."

Yến Văn Xu không có thời gian để biện minh rằng cô không có nói bậy, ai ngờ vừa nghe Hoắc Lãng đuổi cô đi nhất thời tức giận không thôi: "Vì cái gì? Cửa nhà em còn chưa được vào, lễ vật còn chưa có lấy ra tới đâu mà anh muốn đuổi em đi rồi?"

Yến Văn Xu là con gái của dì hai của Hoắc Lãng, đồng thời cũng là em họ của Hoắc Lãng, từ nhỏ đã sống cùng nhau ở Đông Bắc vài năm, quan hệ tính là thân thiết.

Bởi vì Hoắc Lãng gửi thư về Bắc Kinh nhiều lần nhắc đến tên Tư Ninh Ninh thành công khiến cho Hoắc gia chú ý đến.

Tin tức lại lan truyền hai bên nội ngoại, hiện tại không chỉ có nhà họ Hoắc, mà cả nhà họ Lý bên ngoại, bao gồm cả dì cả, dì hai đều biết bên người Hoắc Lãng có một nữ đồng chí kêu là "Tư Ninh Ninh". Mà Hoắc Lãng đặc biệt để tâm.

Trưởng bối trong nhà tò mò có, kích động cũng có, chỉ là bởi vì bọn họ gánh vác trách nhiệm, không thể chạy đến đây tìm hiểu tình huống mới phái cô gái nhỏ Yến Văn Xu đến đây.

Nói về nội dung cuộc nói chuyện của Yến Văn Xu với Tư Ninh Ninh thì không quá, nhưng vấn đề là Yến Văn Xu không hề nói rõ mối quan hệ của mình với Hoắc Lãng, lời nào cũng là hỏi Tư Ninh Ninh.

Hai con người chưa bao giờ gặp mặt nhau, nói những điều đó ngay ngày đầu tiên gặp nhau, thích hợp sao?

Hơn nữa, Tư Ninh Ninh hiển nhiên có ấn tượng tốt với Hoắc Lãng, đột nhiên xuất hiện một cô gái thân thiết với Hoắc Lãng, còn xưng hô kiểu dễ gây hiểu lầm đến như vậy thì làm sao không hiểu sai ý được.

Hoắc Lãng không biết rõ tình tiết, mơ hồ đoán được có chuyện gì đó không đúng xảy ra, mà Yến Văn Xu là em gái hắn, mấy nhà quan hệ thân cận, lại ngàn dặm xa xôi chạy tới, việc này xác thật không tiện dây dưa đi xuống.

"Nếu muốn ở lại thì ở lại mấy ngày đi, việc này tự anh sẽ an bài, em không cần nhúng tay."

Hoắc Lãng nhíu mày, trực tiếp đi tới chiếc hộp trong tay Yến Văn Xu: "Chờ xong việc trở về Bắc Kinh bên kia, em báo cho ông bà ngoại, mấy cậu dượng bên đó nói, nói anh liệu sự bên này xong sẽ đem người về bên đó để bọn họ xem, bây giờ ít động tác lại một chút đừng dọa người ta."

Đây là nhượng bộ của Hoắc Lãng cũng là điểm mấu chốt.

Yến Văn Xu hiểu ra "ồ" mà đáp ứng một tiếng, cắn môi cổ quái xoay chuyển: "Anh à, trước kia ông ngoại an bài đối tượng cho anh gặp mặt anh không muốn trở về, có phải anh ngại con gái phương bắc cao lớn vạm vỡ không đủ trắng?"

“Cao lớn có liên quan gì?" Hoắc Lãng liếc nhìn thân hình nhỏ xíu của Yến Văn Xu: "Hơn nữa trắng hay không trắng là cái gì?"

Hắn là loại người nông cạn như vậy sao?

Yến Văn Xu vặn vẹo cổ: "Trước kia em không cảm thấy anh cả của em là dạng người này, hiện tại em cảm thấy anh chính là như vậy."

Dù sao bọn họ cũng sống với nhau mấy năm khi còn nhỏ, Yến Văn Xu vẫn rất hiểu tính khí của Hoắc Lãng, ánh mắt kia của Hoắc Lãng cô liền biết có ý tứ gì.

“Hơn nữa anh cả, ánh mắt của anh tốt thật đấy." Yến Văn Xu hai tay giơ ngón cái lên, biểu tình khen ngợi rất là vừa lòng: "Vừa mới thấy người em còn tưởng cô ấy chỉ có cái diện mạo thôi, về sau nói chuyện tuy không nói đến trọng điểm nhưng em cảm thấy cô ấy đặc biệt lợi hại."

Tư Ninh Ninh nói chuyện rất điềm đạm, việc nào ra việc đó, không giống mấy người hôm trước cô gặp ở trong huyện.

Những người đó nghe nói cô đến từ Bắc Kinh, rồi còn đi theo bên người nghị viện học tập công tác, mấy ngày nay phàm là gặp mặt chính là cúi đầu khom lưng, Yến Văn Xu nhìn bọn họ thôi đã thấy mệt rồi.

Yến Văn Xu rất tự hiểu mình, có điểm không chống đỡ được Tư Ninh Ninh, cô trước sau cảm thấy càng thích cùng người như Tư Ninh Ninh ở chung.

Thẳng thắn, có chuyện gì nói.

Loanh quanh một vòng như những người khác, nhiều nhất là mặt mũi đẹp một chút không nên thân cận.

Yến Văn Xu nói về chuyện khác thì Hoắc Lãng luôn thiếu hứng thú, còn cứ nhắc đến những ưu tú của Tư Ninh Ninh, giống như đang khen Hoắc Lãng vậy, rất là tán đồng gật đầu: "Đúng vậy, em học nhiều một chút."

“……”

Yến Văn Xu không nói nên lời, học nhiều một chút?

Muốn học thì cũng phải thấy được người chứ đã?

Lời này nghĩa đen lẫn nghĩa bóng là bảo cô "an phận thủ thường." Cô học được cái đầu quỷ gì??

Yến Văn Xu trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, khó chịu một hồi rồi cũng vui vẻ trở lại, hai tay múa may quay cuồng: "Khi về em nhất định sẽ nói với ông ngoại với cậu, đối tượng của anh cả da trắng như màn thầu vậy, bộ dáng lớn lên giống như hoa, vóc dáng không lùn, dáng người mảnh khảnh, còn có văn hóa nữa!"

Yến Văn Xu nói chuyện phiếm suốt chặng đường, và Hoắc Lãng tán thành lời khen ngợi của em ấy dành cho Tư Ninh Ninh cho đến khi trở về nhà xoay người dặn dò: "Về đến nhà, nói chuyện chú ý một chút."

Để Sớm Mầm Hòa Cốc lớn lên khỏe mạnh, sống như một người bình thường Hoắc Lãng không bao giờ nhắc đến người đồng đội đã khuất của mình trước mặt Hòa Cốc và Sớm Mầm.

Trước khi đến tỉnh H , Hoắc Lãng cũng đã thành thật nói chuyện với người nhà, lần này hắn đi đến tỉnh H hắn chính là người ở Trần gia, tẫn xong chức trách đúng giờ gửi thư về nhà báo bình an, nếu không có tình huống tất yếu sẽ không trở về.

Còn những thời điểm không phải tình huống đặc thù thì mong người nhà đừng liên hệ hắn, tránh để lộ tin tức quay đầu người khác đàm tiếu lung tung truyền đến tai hai đứa nhỏ.

Tất cả các gia đình bên ngoại Đông Bắc đều ủng hộ lựa chọn của Hoắc Lãng, chỉ có bà nội Hoắc sống một mình ở Bắc Kinh không tình nguyện, cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng Hoắc Lãng.

Về phương diện bảo vệ Sớm Mầm và Hòa Cốc, Hoắc Lãng luôn rất cẩn thận, sau khi sắp xếp gia đình ổn thỏa, hắn tới tỉnh H trước tiên là cùng công xã tiến hành rồi câu thông, trước sau cùng đại đội, đội sản xuất cùng chung nhận thức mới đến thẳng đội sản xuất ba, thành anh trưởng, làm cha mẹ bảo hộ hai đứa nhỏ sinh hoạt cho đến hiện tại.

Lý tưởng của Hoắc Lãng luôn đơn giản và rõ ràng:

Hòa Cốc và Sớm Mầm một ngày nào đó sẽ biết về thân thế của mình, đó là chuyện tương lai chứ không phải là hiện tại.

Chuyện Hoắc Lãng chạy đến tỉnh H Yến Văn Xu biết một chút.

Trước khi cô lại đây ba mẹ cũng từng dặn dò qua, xưng hô với Hoắc Lãng như là đồng sự hoặc là bạn bè cũ, đặc biệt là trước mặt hai đứa nhỏ mồ côi người nhà liệt sĩ.

Yến Văn Xu biết Hoắc Lãng nói những lời này để tránh sai lầm trong lời nói, cho nên rất nghiêm túc gật đầu hứa: "Em đã biết rồi anh."

Hoắc Lãng mở cửa sân ra, "ừm" một tiếng, Hòa Cốc và Sớm Mầm không có ở nhà, trong sân chỉ có hai con gà mái già đang lặng lẽ đi lại.

Yến Văn Xu tò mò thăm dò xung quanh: "Nơi này thật đẹp, trước kia chỗ nhà ông ngoại cũng không như vậy, chỗ đó nào có nhiều cây nhiều trúc như vậy đâu?"

“Bên kia là đại viện quân khu, ngày thường phải thao luyện, cây cối cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.” Hoắc Lãng đẩy cửa phòng chính xuống, đặt đồ xuống rồi rót nước cho Yến Văn Xu: "Đi ra ngoài đi, phụ cận thôn trang vẫn có thể thấy."

Vùng đông bắc khác với các vùng đồng bằng phía bắc khác, bên kia lưng dựa lưng chừng mộ dãy núi lớn, núi nhiều lại rộng lớn, bao nhiêu người đi vào đều không ra được.

Yến Văn Xu gật đầu, nhìn quanh phòng rồi tùy tiện nói chuyện với Hoắc Lãng.

“Ở đây có tuyết rơi vào mùa đông không? Có lớn như bên kia không?"

"Cũng có tuyết, không rơi nhiều lắm."

"Ồ! Anh đang làm gì vậy?"

Hoắc Lãng nhặt quần áo chất đống trên giường tre, định đem ra giếng sau giặt giũ: "Mấy ngày nay anh không về, quần áo chất đống, anh giặt xong ra thu dọn giường đệm cho em. Bên này chỗ ở không lớn, em tạm chấp nhận ở như vậy đi."

Yến Văn Xu nghe vậy liền nhanh chóng thu dọn quần áo, trừng mắt nhìn Hoắc Lãng: "Em không quản anh thường làm như thế nào. Bây giờ em tới đây quần áo anh còn muốn giặt, lại đây để em giặt!"

So với những người cùng tuổi, Yến Văn Xu thuộc hàng người được học hành đến nơi đến chốn, tư tưởng khai thông, còn có năng lực công tác người khác phải hâm mộ, song cái tư tưởng nam chủ ngoại nữ chủ nội đã ăn sâu vào tận trong gốc rễ.

Như Yến Văn Xu đã nói, cô không ở đây không thể kiểm soát Hoắc Lãng sống như thế nào, bây giờ cô đã đến bây giờ những việc nấu cơm giặt giũ làm việc vặt nào tới phiên Hoắc Lãng làm.

Hoắc Lãng có thể hiểu cách làm của Yến Văn Xu, nhưng hắn không thể gật bừa được.

Khác không nói, chỉ nói một cái, Yến Văn Xu là khách đến cửa, những chuyện này không thể để Yến Văn Xu làm được.

"Không cần, thời tiết nóng cần thay quần áo thường xuyên, vò vò một chút anh tự mình làm được."

"Ai nha đứa cho em đi, em giặt cho! Nào có nam nhân nào giặt đồ?"

"Thật sự không cần ..."

"Đưa cho em!"

Hai người đang lôi lôi kéo kéo thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng tức giận: "Cô làm cái gì vậy? Đừng có bắt nạt anh cả của tôi!"

Bình Luận (0)
Comment