Editor: Hye Jin
Năm 1970, thiếu thốn đủ thứ, đặc biệt là nhân tài, giống như lúc trước cô nhắc đến kiến trúc sư linh tinh, là chủng loại đặc biệt khan hiếm.
Để so sánh với phiên dịch viên kia lại là một cái cực đại khan hiếm.
1000 người tìm được 1 kiến trúc sư, còn nếu tìm được một người hiểu ngoại ngữ phiên dịch thật sự rất khó.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian đặc thù, trên thị trường cơ bản sẽ không xuất hiện cái gì mà thư tịch nước ngoài, mà công tác của những nghị viên không phải nhằm vào những thư tịch mà đọc tiêu khiến, là một số loại kiến thức chuyên ngành, thư tịch kỹ thuật.
Trừ cái này ra phiên dịch viên ngôn ngữ, ngoại giao cũng là một trong các công việc của một phiên dịch viên.
Loại người này phần nhiều là phụ tá của lãnh đạo, hoặc là nhân viên bên cạnh chính trị viên.
Có thể được nghị viên tán thành mang theo bên người học tập đủ để thuyết minh trên người Yến Văn Xu có điểm ưu tú, chính là ...
Một người ưu tú thế này vì sao xuất hiện ở chỗ này?
Rõ ràng là là quăng tám sào cũng không tới, không quen biết không tiếp xúc qua, sao mà việc đầu tiên đến chỗ này là điểm chỉ muốn gặp cô?
Chớ mà trách Tư Ninh Ninh suy nghĩ quá nhiều, quả thật trước và sau sự việc này có rất nhiều điều không hợp lý, càng nghĩ càng nghĩ, trong lòng Tư Ninh Ninh càng có thêm nhiều thuyết âm mưu.
Yến văn xu là Hoắc Lãng mang đến.
Mối quan hệ giữa bọn họ là gì?
Quen biết hay là mối quan hệ sâu hơn nữa?
Nếu là như thế này, kia Yến Văn Xu không cẩn thận lộ ra tin tức thân phận, là "không cẩn thận" lộ ra sao?
Hay là che dấu những thứ khác? Chẳng hạn khoe khoang?
Lại tỷ như có phải Yến Văn Xu đang cố gắng chỉ điểm Tư Ninh Ninh, chắc nhở Tư Ninh Ninh chỉ là một thanh niên trí thức mà thôi cùng với tương lai một nghị viên có bao nhiêu chênh lệch? Lấy cái này tới cảnh cáo Tư Ninh Ninh bảo cô cách xa Hoắc Lãng xa một chút?
Xem ra, bất kể là như thế nào, chỉ cần trộn vào tình cảm bên trong đó, sẽ đặc biệt phiền phức.
Tư Ninh Ninh bỗng nhiên có chút đau đầu.
Là thật sự đau đầu, huyệt Thái Dương nhảy dựng nhảy dựng, khó chịu cực kỳ.
Tư Ninh Ninh cáu kỉnh xoa xoa trán, một lúc sau mới bỏ tay xuống, hỏi: "Xin lỗi, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì to tát, đồng chí thanh niên trí thức đừng có khẩn trương."
Yến Văn Xu xua tay, đôi mắt hạnh trợn tròn, nhìn Tư Ninh Ninh dường như có thâm ý khác: "Tôi ở trong thư từ có thấy anh Hoắc nhắc đến cô, trong lòng tò mò cho nên thừa dịp giáo viên cùng thủ trưởng ra cửa đi công tác rồi, tôi liền lại đây nhìn xem rốt cuộc là đồng chí ưu tú như thế nào?"
Hừ, gọi là gọi anh Hoắc luôn rồi.
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ lóe lên, đồng tử chớp chớp, tiêu điểm vô thức chuyển sang một góc bàn, miệng lưỡi cứng ngắc rất khác với thường ngày:
"Đồng chí Yến khoa trương rồi, như cô chứng kiến, tôi chỉ giống như những đồng chí thanh niên trí thức khác xuống nông thôn. Thư từ đồng chí Hoắc Lãng nhắc đến chỉ là tô điểm thêm cho đẹp, chân thật thế nào còn chờ thương thảo, hy vọng đồng chí Yến sẽ không hiểu lầm."
Yến Văn Xu ánh mắt lóe lên, môi nhếch lên thành một nụ cười, không hề trả lời vài câu hỏi của Tư Ninh Ninh, chuyến sang một cái đề tài khác: "Nghe nói thanh niên trí thức Tư biết tiếng Nga? Còn có nấu ăn thật giỏi?"
Biết tiếng Nga? Giỏi nấu ăn?
Tư Ninh Ninh thở dài cười nhạo bản thân một cái, bỗng nhiên cảm thấy bất lực.
Hoắc Lãng thực sự rất thành thật, cái gì cũng không giấu giếm, cái gì cũng nói.
"Tiếng Nga tôi chỉ biết nói Товарищ (đồng chí), nấu cơm tôi chỉ biết nấu nước sôi."
Tư Ninh Ninh cau mày, nghiêm túc nhìn lại Yến Văn Xu: "Đồng chí Yến, nói thật với cô, gần đây đội sản xuất chúng tôi rất nhiều sự, nếu như cô muốn biết hoặc là lại đây để giải quyết những vấn đề của đội sản xuất thì tôi nghĩ có thể chậm rãi ngồi xuống nói chuyện."
"Còn nếu cô chỉ muốn tìm hiểu một số vấn đề riêng tư thì thứ cho tôi nói thẳng, tôi cự tuyệt trả lời, cũng không có nhiều thời gian lãng phí vào những chuyện không có ý nghĩa."
Tư Ninh Ninh nói điều này nhiều ít mang theo một ít cảm xúc cá nhân, và như lời cô nói, cô kháng cự người khác tìm hiểu chuyện riêng tư của cô, đặc biệt là còn một người xa lạ.
Có lẽ không ngờ thái độ của Tư Ninh Ninh lại cứng rắn như vậy, Yến Văn Xu há mồm ngốc lăng.
Chỉ sau một lát, Yến Văn Xu ngập ngừng nói: " Vậy thì, thanh niên trí thức Tư, nếu cô có việc bận thì về trước đi ... Nếu sau này còn có chuyện gấp, tôi sẽ tìm lại cô."
Tư Ninh Ninh gật đầu, nửa điểm cũng không chừng chừ đứng dậy rời đi.
Phòng nhỏ "kẽo kẹt" kéo ra, Hoắc Lãng nghe thấy động tĩnh trong phòng chính liền vội vàng đặt cái ca tráng men xuống đi ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi cửa phòng chính liền đụng phải Tư Ninh Ninh đang ủ rũ bước ra, Hoắc Lãng đi theo hai bước liền nắm lấy cổ tay Tư Ninh Ninh: "Nhanh như vậy liền ra tới, nói gì đó?"
"Nói gì đó?”
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, dùng sức giãy giũa muốn đem cái bàn tay của Hoắc Lãng ra xa: "Nói tôi biết tiếng Nga! Nói tôi biết nấu ăn!"
“Đừng……”
Hoắc Lãng muốn nói "đừng nháo", nhưng nhìn vẻ mặt Tư Ninh Ninh cứng ngắc, ửng hồng từ gò má xuống đáy mắt, từ nháo như thế nào cũng không nói ra được khỏi miệng.
Đang lúc giằng co phía sau truyền đến giọng nói nhẹ nhàng và lanh lảnh của Yến Văn Xu: "Anh Hoắc!"
Tư Ninh Ninh chậm lại nửa nhịp, đẩy Hoắc Lãng, vụt ra khỏi cửa.
Hoắc Lãng muốn đuổi theo, chân trước bước ra khỏi ngưỡng sân, đúng lúc này lại bị Triệu Hoành Binh đi ra khỏi phòng chính chặn lại, "A Lãng, thanh niên trí thức Tư có chuyện gì vậy? Còn một chuyện nữa chú muốn cùng cháu thương lương, hôm nay đã tối rồi Yến đồng chí không kịp trở về, tối nay an bài thế nào?"
Hoắc Lãng xoay chân trở về, phòng nhỏ bên kia Yến Văn Xu xách cái rương da ở cửa, không đợi Hoắc Lãng mở miệng, đã lên tiếng: "Đội trưởng Triệu tôi ở nhà anh Hoắc là được rồi."
"A , cái này ..." Triệu Hoành Binh do dự: "Cái này thích hợp sao?"
Không thích hợp đi!
Triệu Hoành Binh tin chắc Hoắc Lãng sẽ không làm gì Yến Văn Xu, mà dù sao thì trai đơn gái chiếc truyền ra không dễ nghe.
Do dự một lúc, Triệu Hoành Binh đề nghị: "Nhà tôi vẫn còn một phòng trống, thu thập một chút trải chăn đêm là có thể ở được, nếu không Yến đồng chí hôm nay ở nhà tôi, sáng mai trở lại trong huyện."
“Không cần phiền đội trưởng." Yến Văn Xu cười vẫy vẫy tay, sau đó quay đầu cười với Hoắc Lãng: “Tôi là người quen với anh Hoắc, không có việc gì."
“Kia, kia A Lãng, cháu xem?" Triệu Hoành Binh không còn cách nào khác, hỏi xem ý tứ của Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng cau mày nhìn chằm chằm Yến Văn Xu, Yến Văn Xu cả người rụt cổ về phía sau, giống như đã làm sai cái gì đó, một lúc sau mới bạo gan chớp chớp mắt với Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu.
Kiến nghị đã nói, cái gì nên nói cũng nói, Hoắc Lãng và Yến Văn Xu đều đã nguyện ý rồi thì Triệu Hoành Binh chỉ có thể tiếp thu: "Kia vậy được rồi!"
Triệu Hoành Binh gãi đầu, bình dân giản dị mà nói: "Đồng chí Yến, cô đi thật xa lại đây, ở đội sản xuất chúng tôi cũng không có nghi thức gì hoan nghênh, như vậy đi đêm nay cô đến nhà tôi ăn cơm, tôi nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt!"
“Đội trưởng Triệu, đến đó cháu lại quay lại." Yến Văn Xu thẳng thắn trả lời, sau đó xách cái rương chạy tới trước mặt Hoắc Lãng, tùy tiện đưa cái rương sang: "Đây anh Hoắc!"
Yến Văn Xu mỉm cười lấy lòng.
“Chú ý hành vi." Hoắc Lãng cầm lấy cái rương, dằn âm thanh chỉ đủ hai người nghe thấy nhắc nhở một câu.
Hoắc Lãng vẫy tay với Triệu Hoành Binh mang Yến Văn Xu rời khỏi nhà họ Triệu.
Mà bọn họ rời đi, Triệu Hoành Binh đi vào bếp để giúp Trần Liên Mễ nhóm lửa, hai người trò chuyện rôm rả, lâu lâu nhắc đến việc Yến Văn Xu muốn ở tại trong nhà họ Trần một thời gian.
Trần Liên Mễ lắng nghe một lúc, sau đó dừng bàn tay đang cắt lát cà tím: "Cái kia đồng chí Yến không phải là đối tượng của A Lãng chứ?"
“Cái gì?” Triệu Hoành Binh ngẩn người: “Đối tượng?”
"Tôi nghĩ tám phần đúng rồi đó, A Lãng chưa bao giờ thân cận với cô gái nào, lúc trước tôi còn đến làm mai cho hắn hắn nói đã nhìn trúng cô gái rồi, tôi hỏi là ai thì hắn không chịu nói."
Trần Liên Mễ Càng nói chuyện, càng cảm thấy suy đoán của mình đúng: "Hẳn là như vậy! Đồng chí Yến này còn ở Bắc Kinh, liền tính lúc đó A Lãng có nói tôi cũng không biết, ông có nghĩ vậy không?"
Triệu Hoành Binh lúc đầu vẫn còn cảm thấy thật rối rắm, nghe bà vợ giải thích thì trong lòng cũng cảm thấy đúng.
Nếu không phải là quan hệ đối tượng thì nhất định vẫn là sợ người khác chỉ trỏ, chỉ điểm.
Nhưng nếu là đối tượng thì người ta nói ra, quay đầu làm hỉ sự thân phận công khai, mấy người bàn ra tán vào sẽ tự bị vả miệng.
"Tôi xem chắc vậy rồi. A Lãng đứa trẻ đó rất thông minh mỗi cái chuyện tình cảm thật không được ... Bà hai ngày tới bớt chút thời giờ sang uyển chuyển hỏi thăm đề điểm một chút, người ta tới cửa làm gì? Rồi bảo hắn nhanh làm chuyện này đi."
"Đều đã lớn tuổi rồi? Lần tới lại không biết là khi nào, đợi thêm vài năm sợ không được."
“Đã biết, đã biết!”
Vợ chồng nhà họ Triệu đang bàn bạc, bên kia Hoắc Lãng và Yến Văn Xu mặt đối mặt ở đường nhỏ trong rừng tre trước nhà.
"Anh ơi, em thật sự không có nói cái gì."
Yến Văn Xu hai tay vất vả khiêng cái rương hành lý, khuôn mặt thanh tú nhăn lại thành bầu đắng, cái đầu muốn to.
Ngay khi từ đội sản xuất đi ra, Hoắc Lãng đã ném cái rương hành lý cho Yến Văn Xu tự mình xách, còn không hề hỗ trợ mà còn hỏi không ngừng rốt cuộc sao lại thế này.
Yến Văn Xu đã giải thích nhiều lần, vấn đề là Hoắc Lãng không tin.
Yến Văn Xu toàn bộ vô ngữ.
"Em thật sự không có nói cái gì quá mức, em chỉ hỏi cô ấy biết tiếng Nga có phải biết nấu cơm không.... "
Yến Văn Xu nhớ lại một chút, vừa rồi ngồi đối diện nói chuyện, biểu tình ủy khuất không thôi: "Hơn nữa thái độ của cô ấy vô cùng sắc bén, em căn bản không chống đỡ nổi ... Đừng nói là em, em nghĩ anh hai tới cũng khiêng không nổi."
Vả lại, phải nói trở lại cô là cái loại người xảo quyệt bắt nạt người ta sao?
Thật là