Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 321: “Người Khác”

Chương 321: “Người Khác” Chương 321: “Người Khác”

Editor: Hye Jin

Kiến nghị đưa ra, Triệu Hoành Binh suy nghĩ một lúc.

Hắn thực ra không quan tâm lắm đến những thứ không liên quan gì đến việc đọc sách. Nhưng nếu là đề xuất của Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt, hắn sẽ nghiêm túc xem xét nó.

Chỉ cần gỗ thôi, đội sản xuất ba không có gì ngoài gỗ, xác thật là không có gì bỏ không được.

Triệu Hoành Binh nghĩ đến đây rồi quay sang nhìn Tư Ninh Ninh,: "Thanh niên trí thức Tư, cái xà đơn rồi xà kép kia là trông như thế nào? Có yêu cầu thế nào? Chú nhìn xem rồi quyết?"

Tư Ninh Ninh nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt rơi vào cái ca tráng men trước mặt, cô nhúng ta vào trong ca nước vẽ vẽ lên trên bàn: "Đại khái là như vậy cách nhau khoảng rộng bằng vai ... dày gấp đôi cái cán cuốc thô là được."

Triệu Hoành Binh nhìn trên bàn và nghi ngờ hỏi : "Cái này chơi thế nào? Đu trên đó đu qua đu lại?"

"Uh ..." Tư Ninh Ninh bị kẹt trong chốc lát, suy nghĩ một chút rồi đáp: " Gần như vậy, cho nên chúng ta phải đảm bảo sự ổn định, tránh cho nó sập rơi xuống quăng ngã người.

Có rất nhiều cách chơi xà đơn xà kép, xét đến cùng đúng là đu lên đó.

Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh không khỏi có chút xấu hổ.

Ở phía đối diện, Triệu Hoành Binh im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó vung tay sảng khoái: "Được, chuyện này chú đã biết rồi, để chú lưu ý gỗ nào thích hợp."

Tư Ninh Ninh nhân cơ hội đề nghị vị trí đặt xà kép, sau đó sự tình gõ định rồi cô và Tưởng Nguyệt nhìn nhau, ở một lúc mới lên tiếng: "Kia đội trưởng chúng cháu về trước, nếu có yêu cầu gì thì chúng cháu lại sang đây."

“Được, được rồi, đi đi! ” Triệu Hoành Binh theo sau đưa hai người ra ngoài, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt bước chân ra ngoài hắn bổ xung: "Thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Tưởng, chương trình học của bọn nhỏ các cháu để bụng nó một chút a!"

“Yên tâm đi đội trưởng!”

Sau khi rời khỏi nhà Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt trở lại nhà thanh niên trí thức, Tưởng Nguyệt lòng nghĩ về con thỏ, vừa vào nhà đặt đồ xuống, là chạy ra ruộng rau hái lá củ cải già cho thỏ ăn.

Tư Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh chiếc bàn lớn trong phòng chính, Tống Thư Hãn đang đọc sách ở phía đối diện, còn Mạc Bắc đang uống thuốc.

“Ngày mai cậu đi một mình?” Tư Ninh Ninh nhìn Mạc Bắc và Tống Thư Hãn: “Hay Tống Thư Hãn đi cùng cậu?"

"Tớ sẽ đi với Mạc Bắc. Đến lúc đó nhỡ có chuyện gì Mạc Bắc lo không xuể thì có thể hỗ trợ." Tống Thư Hãn chủ động trả lời.

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Trạm y tế ở thị trấn có thể tháo chỉ không?"

"Có."

Mạc Bắc nhẹ gật đầu.

"Vậy thì tớ ..." Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nghĩ là ngày mai cô cùng đi với cậu ấy, tiện thể hỏi bác sĩ tình hình cụ thể, sau đó mua một ít thuốc bổ về khôi phục thể lực, không để thân thể bị ảnh hưởng, lưu lại di chứng không tốt.

Nhưng mà, vừa mới mở miệng nói hai chữ, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân "da da da", tiếp theo là thanh âm đồng thanh của cả trai lẫn gái: "Tư Ninh Ninh!"

"Thanh niên trí thức Tư ơi! Chị có ở đây không, ba em có việc tìm chị."

Đó là Hòa Cốc và Tam Nha...

Hòa Cốc đi tới, biểu thị rằng Hoắc Lãng đã trở về. Tư Ninh Ninh vừa trở về từ nhà của Triệu Hoành Binh, ngồi ghế còn chưa có nóng đâu mà Triệu Hoành Binh đã bảo Tam Nha đến tìm cô ....

Vậy chỉ có thể là trong huyện có tin tức.

Tư Ninh Ninh càng chắc chắn đó là tin tức mà Hoắc Lãng mang về, tâm tình lập tức chuyển động, lập tức nuốt xuống lời nói vào trong, đứng dậy đi về phía cửa.

“Tư Ninh Ninh!” Khi Hòa Cốc nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi ra, thẳng bé lập tức chớp mắt giống như lần trước hai người nói nhỏ với nhau.

Tư Ninh Ninh gật đầu hiểu ý, vỗ nhẹ lên đầu Hòa Cốc, cùng Hòa Cốc đi về phía đội, đồng thời hỏi Tam Nha: "Tam Nha, đội trưởng tìm chị có chuyện gì?"

Tam Nha lắc đầu: "Em cũng không biết. Anh A Lãng mang từ huyện về một chị gái, vừa mới vào cửa cũng không biết nói với cha em cái gì đó, cha em bảo em qua đây tìm chị."

“Ồ.” Đồng tử của Tư Ninh Ninh đong đưa.

Hoắc Lãng đã trở lại, còn mang theo một nữ đồng chí, vừa trở về đã gọi cô sang đó, chẳng lẽ ...

Tư Ninh Ninh ban đầu khá mờ mịt, sau khi suy nghĩ kỹ lời nói của Tam Nha, trong lòng mơ hồ có thể suy đoán ra điều gì đó .

Nếu là một người đồng chí nữ, liệu đó có phải là một nạn nhân khác trong vụ việc Ngô Dũng?

“Đi, chúng ta đi nhanh hơn chút!”

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh hai tay dắt theo hai đứa nhỏ, ba người bọn họ liền chạy dọc theo con đường.

Tầm 3-5p đã chạy đến cửa nhà của Triệu Hoành Binh, thả hai bàn tay nhỏ đang nắm chặt ra, Tư Ninh Ninh thở hổn hển xoa xoa đầu hai đứa nhỏ: "Hai đứa đi sang một bên chơi đi."

"Vâng!"

Hòa Cốc và Tam Nha bỏ chạy thật xa, Tư Ninh Ninh hít thở sâu hai hơi, bình tĩnh lại một chút trước khi bước qua ngưỡng cửa: "Đội trưởng, chú có việc tìm cháu sao? Đội trưởng?"

Tư Ninh Ninh gọi Triệu Hoành Binh hai ba tiếng thì chú ấy mới nghe: "Ai, ai ở đây!"

Triệu Hoành Binh không có trong phòng chính, giọng nói truyền đến từ căn phòng nhỏ bên cạnh, Tư Ninh Ninh nghiêng đầu, Triệu Hoành Binh và Hoắc Lãng bước đi ra khỏi phòng nhỏ.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Lãng, ánh mắt Tư Ninh Ninh đột nhiên sáng lên, Hoắc Lãng cũng nhận ra sự thay đổi trong biểu hiện của cô gái nhỏ, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập nhu tình mật ý.

Hai người đều biết lúc này còn có người khác ở đây, kết quả mỗi người thu liễm ánh mắt, không giao thoa nhiều lắm.

Triệu Hoành Binh không hề biết mình đang là người khác, gương mặt tươi cười, thần thái sáng láng, bước chân nhẹ nhàng mà đến gần Tư Ninh Ninh, hạ giọng nói:

"Thanh niên trí thức Tư, lần này tìm cháu đến không vì cái gì khác, là lãnh đạo trong huyện đến điểm danh muốn gặp cháu, cháu cũng đừng sợ, chúng ta ở bên ngoài chờ, lát nữa đi vào lãnh đạo hỏi cái gì cháu trả lời đúng sự thật là được."

Tư Ninh Ninh hiểu ý gật đầu: "Cháu biết rồi, là ở nơi này sao?"

Tư Ninh Ninh vội vàng đi tới bên trong phòng nhỏ, Triệu Hoành Binh đi phía sau gật đầu, cô lại nói: "Cháu đi vào trước?"

"Được, được, đi đi, đừng sợ, thanh niên trí thức Tư!"

Triệu Hoành Binh theo sau Tư Ninh Ninh dặn dò vài câu, thẳng đến khi phòng nhỏ đóng cửa lại mở từ bỏ.

Bên trong có cán bộ huyện đến, còn có Hoắc Lãng đứng bên ngoài, Triệu Hoành Binh xấu hổ không muốn nghe góc tường, liền khoác tay lên vai Hoắc Lãng, cùng Hoắc Lãng đi vào phòng chính: "Trở về đi chưa về nhà phải không? Đi chú rót cho cháu một cốc nước, cháu uống miếng nước nghỉ ngơi một chút!"

"..." Hoắc Lãng theo bước Triệu Hoành Binh, người thì đi mà mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng chặt bên trong kia, thẳng đến khi nhà chính bên trong không còn thấy được nữa mới nói chuyện: "Cảm ơn chú."

“Này!” Triệu Hoành Binh oán trách xua tay: "Sao mà đi ra ngoài có mấy ngày mà khách khí thế?"

“Không có.”

"Haha, chú biết cháu không có, đến, ngồi xuống uống nước!"

Trong phòng chính, Hoắc Lãng dưới lời mới Triệu Hoành Binh ngồi xuống, còn trong phòng nhỏ, Tư Ninh Ninh cũng được mời ngồi xuống sau khi giới thiệu sơ qua về bản thân.

Đối diện với chiếc bàn vuông nhỏ có hai chiếc ghế, Tư Ninh Ninh tóc thắt bím một bên, đối diện là một cô gái thắt bím hai bên, đầu đội mũ năm sao màu đỏ, một thân quân trang xanh lục cũ.

Đúng vậy, là một cô gái.

Tuổi không lớn, hẳn là lớn hơn Tư Ninh Ninh một chút.

Da không trắng, là loại màu da lúa mì rất khỏe mạnh, dáng vẻ thanh tú, một đôi mắt hạnh đặc biệt lanh lợi ...

Trước khi đến cô còn tưởng đối phương là người bị hại, tới rồi mới biết là lãnh đạo trong huyện, nhìn đối phương tuổi không lớn, trong lòng suy đoán có hai khả năng:

Một là đi quan hệ, hai là bản lĩnh đặc biệt lớn.

Dù đối phương có dùng cách nào để trở thành cán bộ lãnh đạo thì cũng không chuyện Tư Ninh Ninh có thể khống chế, trong khả năng cô chỉ có thể cẩn thận đối mặt.

Tư Ninh Ninh ngồi thẳng lưng đợi người bên kia lên tiếng trước, chờ mãi chờ mãi cô gái đối diện chỉ có nhìn chằm chằm vào cô mà thôi.

Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ nhăn lại, hơi hơi lắc đầu, tay nhỏ sờ sờ gương mặt, hồ nghi hỏi: "Trên mặt tôi có cái gì sao?"

“A?” Cô gái trẻ sững sờ một chút, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Tư Ninh Ninh, sau đó cô chậm rãi nhìn xuống đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Tư Ninh Ninh: "Không phải, không có."

Cô gái trẻ có chút xấu hổ, thực mau trấn tỉnh trở lại: "Xem tôi đã quên giới thiệu bản thân."

“Tên tôi là Yến Văn Xu, đến từ Bắc Kinh." Đôi mắt hạnh nhân của Yến Văn Xu cong lên, đôi môi hồng hé mở để lộ một hàng răng đều tăm tắp, giải thích: "Bọn họ nói tôi là cán bộ từ Bắc Kinh đến kỳ thực là bịa chuyện, tôi chỉ là một phiên dịch viên phổ thông mà thôi."

Khi nói chuyện, Yến Văn Xu "ừm" một tiếng dài, thần sắc tự nhiên lại nghiêm túc: "Thật muốn nói điểm đặc biệt thì đại khái biết một chút tiếng Nga cùng tiếng Anh, trước mắt đi theo một nghị viên học tập."

Yến Văn Xu nói một nửa thì dừng, dùng một tay che miệng lại, vẻ mặt thản nhiên vừa rồi bỗng nhiên hoảng sợ, bộ dạng không nói nên lời.

“……” Tư Ninh Ninh một trận không nói được gì.

Nói cách khác, vào lúc này, trong lòng Tư Ninh Ninh có chút hỗn loạn.

Nguyên tưởng là một người bị hại, kết quả không phải.

Tưởng là cán bộ của huyện đến, kết quả cũng không phải.

Sau đó, nhận định là lãnh đạo từ Bắc Kinh đến, kết quả cũng không phải luôn.

Là phiên dịch viên đi theo nghị viên ...

Đi theo bên người nghị viên học tập, theo nghĩa là cô gái Yến Văn Xu trước mắt là một thực tập sinh, dịch thuật.

Bình Luận (0)
Comment