Editor: Hye Jin
Hiện tại vấn đề khẩu phần ăn đã thẳng thắn với nhau, đêm đó cơm chiều đặc biệt tiết kiệm, bảy người nấu một nồi cháo loãng, Tư Ninh Ninh đối phó ăn một chén rồi thôi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, Tư Ninh Ninh đang tự hỏi tiết kiệm bữa sáng cực khổ ít nhất duy trì hai tháng.
Tích góp công điểm hai tháng này đến cuối năm đổi công điểm cũng không đủ để kiên trì đến sang năm, cuối năm, nói cách khác, qua năm xong ăn mặc cần kiệm vẫn còn phải tiếp tục kéo dài ...
Trước mắt thì không sao, nhưng về lâu dài, Tư Ninh Ninh sẽ không thể giữ được tiến độ như hiện tại, cứ như vậy đơn độc mở bếp nhỏ là chuyện sớm hay muộn.
Chuyện này không thể vội vàng vào lúc này, Tư Ninh Ninh dự định sẽ xem xét sau rồi tính tiếp.
Để xem có thay đổi gì không, nếu đã xác định được đây là tình huống thì tìm cách xử lý cũng chưa muộn.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh nhớ tới Hòa Cốc buổi chiều không lại đây, nói cách khác tức là Hoắc Lãng vẫn chưa trở lại ...
Là có chuyện gì vướng sao? Hay là chuyện khác?
Tư Ninh Ninh lo lắng, trằn trọc không ngủ được, lật người như lái thuyền lăn qua lăn lại, cả người Từ Thục Hoa cũng bị động cho nhẹ nhàng lắc lư.
Trong bóng tối, Từ Thục Hoa ngẩng đầu: "Ninh Ninh, có chuyện gì, cậu không khỏe sao?"
“A … Không, chỉ là hơi nóng. ” Tư Ninh Ninh thấp giọng trả lời, lúng ta lúng túng.
"Có mùng nên hơi nóng, dù sao buổi tối đen như mực không ai xem, cậu quấn quần áo lên chút đi, có thể mát mẻ hơn chút ..."
"À ừm ..."
Từ Thục Hoa lại nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Tư Ninh Ninh vẫn giữ nguyên tư thế nằm, xuất thần nhìn chằm chằm vào mùng tối.
Sau một khoảng thời gian không rõ, mí mắt của cô run lên, cô ngáp một cái rồi lâm vào mộng đẹp.
Hoắc Lãng đã ba ngày liền không trở lại, trong ba ngày này, Tư Ninh Ninh không có lúc nào là không lo lắng, nhưng cô không có nhàn rỗi, bởi vì trong khoảng thời gian này, đại đội đưa đến kính mà Triệu Hoành Binh la lối om sòm xin lần trước.
Triệu Hoành Binh tổ chức người lắp cửa sổ, rồi lắp ở nóc nhà, bảng đen cũng được quét sơn mấy lần, chỉ còn chờ ngày đi học chính thức.
Trong khi chờ sơn bảng đen khô, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt được Triệu Hoành Binh giao nhiệm vụ tổ chức lại lớp học theo mong muốn và ý tưởng của mình.
Tưởng Nguyệt khó xử: "Còn muốn quy trình gì ta? Bàn học dùng gạch rồi ván gỗ kê lên. Mỗi khi dời đâu phải chuyện dễ, đội trưởng thật là quá nôn nóng rồi."
Tư Ninh Ninh trong lòng nói: Quả thực có chút.
Tuy là không có gì xấu, ít nhất toàn bộ sự cống hiến, chăm chút này là cho các em nhỏ.
Tư Ninh Ninh: “Tớ nghĩ là phòng học thì được rồi, nếu mà đội trưởng muốn cải thiện bầu không khí học tập và khôi phục môi trường vườn trường chúng ta có thể xuống tay từ bên ngoài."
Tưởng Nguyệt trợn tròn mắt: "Ý của cậu là sân chơi nhỏ?"
“Ừ.” Tư Ninh Ninh cong môi cười, đi tới bên cửa sổ đi hai bước, nhìn ra ngoài, vươn tay vẽ một bức tranh: “Tuy rằng nơi này không lớn lắm, đội chúng ta cũng đâu quá nhiều trẻ con, hoạt động lớn không được vậy làm xà kép đi cũng được rồi, đúng không?"
"Nó không cần quá cao, chỉ cần cao 1,2m đến 1,3m là được. Bọn trẻ vui đùa không phải lo bị ngã. cậu nghĩ thế nào?" Tư Ninh Ninh quay đầu nhìn Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt gật đầu, sau đó do dự lắc đầu một cái: "Tớ sợ xà kép không dễ đâu, còn cao 1,2 đến 1,3m nữa."
Xà đơn xà kép là dụng cụ vận động đơn giản, trong thành trường học nào cũng đều có, trường học trước Tưởng Nguyệt học cũng có.
Tuy không biết chính xác chiều cao nhưng Tưởng Nguyệt có thể chắc chắn rằng chiều cao của những thanh đơn và song song đó chắc chắn là hơn một mét ba.
Mấy cái này xin cũng cần phải nộp hồ sơ, mà cho dù có nộp hồ sơ thì chưa chắc đã xin được, thậm chí có người nộp hồ sơ độ cao cũng không thích hợp."
Tư Ninh Ninh lắc đầu cười nhẹ: "Lần trước mới còn khen cậu tiến bộ, sao bây giờ bắt đầu để tâm vào những chuyện vụn vặt?"
“Hả?” Tưởng Nguyệt sững sờ.
Tư Ninh Ninh nói tiếp: "Xà đơn, xà kép loại đồ này chúng ta có thể làm được, chỉ cần lựa mấy đầu gỗ chắc khỏe, đến lúc đó dài ngắn không phải là bọn mình quyết định sao?"
Tưởng Nguyệt hai mắt sáng lên, lập tức hiểu được: "Tớ xem được đấy."
"Vậy trước tiên chúng ta chọn một chỗ đi? Sau khi xác nhận xong, đi gặp đội trưởng nói chuyện xem sao? "
"Được, cơ mà Ninh Ninh ơi, có phải là chúng ta có thể làm gì đều có thể suy xét không? Tỷ như nhảy dây gì đó, định kỳ dùng dây cỏ rơm rạ bệnh một cái, đến lúc đó thời gian giải lao có thể mang mấy đứa nhỏ đi chơi!"
"Đó là một ý kiến hay, có thể đó."
Tưởng Nguyệt vừa nghe thấy Tư Ninh Ninh đồng ý, vui vẻ nhảy lên: "Kia tớ tự mình làm được! Cái này không cần nói với đội trưởng đâu, tớ biết làm."
"Được rồi ~"
Tưởng Nguyệt kích động giơ nắm đấm lên, Tư Ninh Ninh ở bên cạnh cười cười: "Được rồi cậu tới đi ~ "
Hai cô gái đi loanh quanh khu vực bằng phẳng bên ngoài lớp học, cuối cùng chọn một không gian thoáng đãng dưới bóng cây, rồi tay trong tay đi về phía nhà của đội trưởng sản xuất Triệu Hoành Binh.
Đi vòng vào con hẻm, đi ra khỏi con hẻm chừng mười bước là đến nhà Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đang đi dạo vui vẻ, vừa bước ra khỏi con hẻm một chân thì đụng phải Mộ Bắc và Tống Thư Hãn.
Thời điểm bọn họ đi ngang qua, Tưởng Nguyệt đột nhiên hỏi: "Các cậu tan làm rồi hả? Hôm nay sao sớm vậy?"
Mạc Bắc lắc đầu.
“Cũng không phải tan tầm.”
Mạc Bắc luôn ít nói, sau khi lắc đầu không nói nữa, lúc này Tống Thư Hãn y như con giun trong bụng Mạc Bắc mở miệng: "Vết thương trên đầu của Mạc Bắc ngày mai phải cắt chỉ, hôm nay trở về sớm xin đội trưởng nghĩ."
“Hóa ra là như vậy.” Tưởng Nguyệt gật đầu .
Tư Ninh Ninh nghe những lời của Tống Thư Hãn, ánh mắt anh vô thức chuyển qua trán Mạc Bắc.
"Vết thương không còn chảy máu, nhưng sau khi xuất viện về vẫn phải thay băng hàng ngày, bây giờ băng gạc che vết thương đã dính nước thuốc, màu sắc loang lổ, gương mặt mất máu tái nhợt trái ngược hẳn với khuôn mặt lúc chưa bị thương."
Người con trai cao gầy trên trán có băng bó, sắc mặt tái nhợt, vóc người cao thẳng, ngay lúc này, lặng lẽ đứng bên cạnh Tống Thư Hãn, cô cứ luôn cảm thấy một cảm giác yếu ớt không thể giải thích được.
Cảm thấy áy náy, trái tim bình yên, tươi sáng của Tư Ninh Ninh thoáng chốc chìm xuống: "Đội trưởng đã chấp thuận cho hai cậu nghỉ phép chưa? Ngày mai khi nào, tớ đến lúc đó ..."
"Ai nha, thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Tưởng đến đây tìm chú sao?"
Tư Ninh Ninh chưa kịp nói xong thì đã bị Triệu Hoành Binh ở cách đó không xa chặn lại.
Bốn người trong hẻm, Mạc Bắc và Tống Thư Hãn đứng ở bên trong hẻm, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đứng ở bên ngoài, Triệu Hoành Binh chỉ đứng ở cửa nhà, cho nên chỉ nhìn thấy Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt không có nhìn thấy hai người Mạc Bắc.
Thấy Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt không có động tĩnh gì, Triệu Hoành Binh buồn bực, vẫy vẫy tay: "Thanh niên trí thức Tư, thanh niên trí thức Tưởng, có phải phát hiện ra tình huống gì hay không? Lại đây vào nhà nói chuyện."
Tưởng Nguyệt nghe vậy, vươn tay nắm lấy tay Tư Ninh Ninh như nhắc nhở, không lên tiếng thúc giục.
Mạc Bắc chú ý đến chi tiết, gật đầu với Tư Ninh Ninh, có lẽ vì cơ thể của cậu ấy vẫn còn suy yếu, giọng nói nhu hòa hơn trước rất nhiều: "Các cậu đi trước đi, trễ chút về chỗ thanh niên trí thức rồi nói."
“Được.” Tư Ninh Ninh khẽ gật đầu, mím môi một cái, chủ động nắm lấy tay Tưởng Nguyệt, lon ton ra khỏi con hẻm.
Mạc Bắc nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Ninh Ninh một hồi, sau đó xoay người nói: "Đi thôi, trở về đi thôi."
“A … ừm. ” Tống Thư Hãn sửng sốt một chút, cất bước đi theo sau Mạc Bắc.
Nó hơi kỳ diệu, hay đúng hơn là kỳ quái.
Sau khi trở về từ huyện, Mạc Bắc không còn quá chấp nhất mãnh liệt với Tư Ninh Ninh như trước kia.
Là sau những trăn trở và suy nghĩ, cuối cùng cậu đã chọn cách từ bỏ đoạn tình cảm nghịch hướng này rồi?
Hay là nói, cậu ấy lựa chọn, lựa chọn che dấu, ức chế nó đi.
Tống Thư Hãn không chắc chắn lắm.
Tống Thư Hãn trong lòng áp xuống cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía cái gáy tóc tai gọn gàng của Mạc Bắc, dưới cặp kính tròn cau màu, ẩn ẩn lo lắng khó có thể che dấu.
Tống Thư Hãn tôn trọng mọi lựa chọn của mọi người, nhưng là...
Bên trái là anh em, bên phải là bạn bè, mặc kệ thế nào hắn không muốn bên nào bị thương tổn ...
Mạc Bắc và Tống Thư Hãn lần lượt trở lại nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt cũng bước vào sân nhà của Triệu Hoành Binh.
Có lẽ bởi vì Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt là thanh niên trí thức sau đó làm giáo viên, cho nên Triệu Hoành Binh đối với bọn họ thực khách khí.
Nhìn thấy hai người họ đi về phía ngôi nhà, Triệu Hoành Binh bước nhanh vào trong rót hai ly nước.
Tư Ninh Ninh cầm lấy cái ca tráng men: "Đội trưởng đừng khách sao, không phải là cái gì đại sự, chính là hai cháu có một số ý tưởng, nói mấy câu là xong rồi."
Triệu Hoành Binh kéo dài một tiếng "Ai" một tiếng cười xua tay: "Hai cái ly nước khách khí cái gì đâu? Uống đi uống nước ha ha!"
Tưởng Nguyệt uống một ngụm nước ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh, bình tĩnh nhắc tới chuyện vừa rồi cùng Tư Ninh Ninh thảo luận trong lớp học xóa mù chữ: "Phòng học được an bài đã thỏa đáng rồi không cần điều chỉnh, cháu với Ninh Ninh có ý tưởng là có thể làm một cái xà kép có thể giúp bọn nhỏ rèn luyện thân thể, thời gian giải lao có thể chơi."
Tưởng Nguyệt liếc nhìn Tư Ninh Ninh rồi nói tiếp: "Cái này không cần tiêu tiền cũng không cần đi xin. Đội chúng ta xung quanh là rừng có thể tìm gỗ rồi tìm người có tay nghề tự mình làm. Bất quá đây là ý tưởng của cháu cùng Ninh Ninh, cụ thể thế nào còn phải đợi đội trưởng định đoạt."