Editor: Hye Jin
Một đám người xúm lại kéo đi một hồi rồi ngồi ngay ngắn vào bàn, từng quyển sách truyền từ từ sang, khi gặp sách mà mình yêu thích thì giữ lại không thì truyền cho người sau.
Tư Ninh Ninh dặn dò mọi người lúc đọc sách thì chú ý một chút đừng làm hỏng mất trang sách, sau đó thì kệ bọn họ, cô tự mình đắm chìm vào kiến thức bên trong quyển bút ký.
Có lẽ không có cuốn sách nào cô đọc trước đây có nội dung này, càng xem càng thấy hiếm lạ, qua loa giải quyết vấn đề cơm trưa, buổi chiều bớt thời gian đem mấy cái khoai tây mọc mầm chưa ăn kịp tìm chỗ trồng xuống đất, Tư Ninh Ninh ôm quyển bút kỳ ngồi ở ngạch cửa tiếp tục lật xem.
Bất tri bất giác đã quên mất thời gian, đến khi phát hiện ra thì mặt trời đã ngả nghiêng xuống núi, trước cửa nhà của một thanh niên trí thức bóng cây lớn đổ bóng, sắc trời tối tôi. Một tay cầm sách một tay lấy đồng hồ quả quýt ra xem thoáng qua, bây giờ đã buổi chiều 5h55 rồi, còn 5p nữa thôi là đến 6h.
Hoắc Lãng đi vào huyện làm chút việc vặt thuận tiện hỏi thăm tin tức, qua lại đều có xe đón đưa, thời điểm này hẳn là sắp trở về rồi.
Đôi mắt nai trong veo của Tư Ninh Ninh chớp động và khẽ đung đưa, cô đóng quyển bút ký lại, cất vào không gian, đứng dậy đi ra khỏi cổng nhà thanh niên trí thức, đi về phía đội sản xuất.
Có vẻ như thân phận cô giáo đã được định rồi, đi trên đường dù là trẻ con hay người lớn, ai nhìn thấy Tư Ninh Ninh đều sẽ nhoẻn miệng cười, miệng khách khí gọi một tiếng: "Cô giáo Tư ” .
Tư Ninh Ninh trước mặt bọn trẻ bình tĩnh, còn trước mặt người lớn thì vẫn có chút ngượng ngùng, tránh không được khách sáo vài câu.
Càng đi càng có người gọi như vậy quá nhiều, dần dần thích ứng, đến cuối cùng bình tĩnh đáp lại, đến khi quen thuộc thì thản nhiên cười cười.
Ngày này sớm hay muộn cũng tới thôi, thích ứng thì được rồi.
Chính là……
Tư Ninh Ninh, mi không được làm thất vọng hai chữ "cô giáo" được đâu nha!
Bản thân khẽ thở dài, trong lòng thầm lẩm bẩm nhắc nhở chính mình không được phụ lòng mọi người.
Từ con hẻm đi đường tắt ven qua bờ ruộng, từ bờ ruộng cong một vòng đến rừng tre, trước sau mười phút rốt cuộc đã đi vào đến nhà họ Trần.
Tư Ninh Ninh đang đứng bên ngoài cổng sân, cô chưa kịp lên tiếng thì đã có người bên trong phát hiện và hét lên:
“Tư Ninh Ninh!”
Hòa Cốc nhảy cao ba thước, ném cây chổi trong tay quăng ra phía xa xa mở cửa ra: "Chị đã trở lại rồi a! Anh cả bảo chị đi vào trong huyện, rốt cuộc là vội cái gì vậy? Nhiều ngày như vậy em còn tưởng anh cả trộm đem chị bán đi mất rồi í!"
Mới có mấy hôm không gặp Hòa Cốc dường như đã cao lên không ít, sắc mặt tươi tắn và sinh động, không còn xám xịt xanh xao như hồi trước. Hơn nữa hai mắt đen láy có hồn nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh.
“Em có biết mua bán người là phạm pháp không? ” Tư Ninh Ninh vươn tay đánh vào trán Hòa Cốc một cái. Hòa Cốc che trán “ai da” la ầm lên. Tư Ninh Ninh khom người nhân cơ hội bóp hai má Hòa Cốc: "Anh cả em với Sớm Mầm đâu rồi? Gần đây chạy đi đâu phơi đen thui thế này?"
"Hừ ..." Hòa Cốc nhắm mắt, kiễng chân ngoan ngoãn để cho Tư Ninh Ninh véo, lẩm bẩm lẩm bẩm: "À ... Anh cả còn chưa về Sớm Mầm đang nấu cơm, còn em đang quét sân dọn phân gà ... Mấy hôm trước em với Mao Đản bọn họ đi bắt ếch, nắng ơi là nắng chắc là bị phơi đen."
Vì vấn đề tâm lý nên Hòa Cốc trước đây rất ít khi ra ngoài, ra cửa cũng là chơi một mình, độc lai độc vãng chưa bao giờ cũng bạn bè cùng lứa tuổi lui tới, hiện giờ dần dần cùng mấy đứa trẻ khác ra ngoài bắt ếch xanh đủ để thấy rõ sự thay đổi của thằng bé.
Tư Ninh Ninh rất vui mừng, cô thả cái má Hòa Cốc, lại xoa xoa hai cái má núng nính: "Đi ra ngoài chơi phải chú ý an toàn có biết hay không? Không thể đi chỗ không người, không được nghịch nước, rõ chưa?"
"Đừng lo lắng, em biết mà, mấy cái này anh cả đã sớm nói qua rồi."
Hòa Cốc khẩn trương nắm lấy góc áo của Tư Ninh Ninh: "Chị còn đi không? Nếu là đi rồi khi nào trở về?"
"Cái gì có đi hay không? Chính là đi làm việc, bây giờ mọi chuyện đã xử lý xong rồi, ngẫu nhiên ra ngoài cũng sẽ trở về trong ngày." Tư Ninh Ninh xoa xoa cái đầu nhỏ của Hòa Cốc, lấy trong túi ra một ít mứt vỏ hồng đưa qua: "Cầm đi chia cho Sớm Mầm nữa nha, khi nào anh cả về thì nhớ nói cho chị nha!"
"Phải bí mật.”
Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt.
Hòa Cốc hiểu ý gật gật đầu, chớp mắt ám hiệu: "Em đã biết Tư Ninh Ninh."
"Chị phải đi về, em đi giúp Sớm Mầm, nấu ăn nhớ cẩn thận."
"Vâng!"
Chia tay Hòa Cốc, Tư Ninh Ninh trở lại căn nhà thanh niên trí thức, Từ Thục Hoa và những người khác đã trở lại và đang thống kê khẩu phần cho hai ngày tới.
Tư Ninh Ninh vào phòng đặt túi xuống, vừa đi ra đã thấy một đám người còn đang loay hoay, liền dọn cái ghế gấp sang ngồi nói chuyện: "Dựa theo trước phân là được rồi?"
Ăn bao nhiêu thì cấp bấy nhiêu.
Tống Tiểu Vân đứng ra giải đáp nghi hoặc: "Lần trước, tổ trưởng phân lương nói là bình thường đội sản xuất cuối năm mới phân lương. Chúng ta là từ nơi khác tới, vừa mới đến không có công điểm sợ chúng ta không có lương ăn cho nên mới liệt vào trường hợp đặc biệt, một tháng cấp chúng ta một lần. Cơ mà không thể lúc nào cũng xử lý như vậy. Đội trưởng đội chúng ta nói sớm hay muộn đuổi kịp tiến độ đội sản xuất mới được, bằng không mỗi tháng đều như vậy, cán bộ ghi công điểm tính công điểm thôi cũng là chuyện phiền toái."
Tư Ninh Ninh không nghĩ đến cái này.
Chỉ bằng đi làm, công điểm của thanh niên trí thức nhất định sẽ không đuổi kịp xã viên ở địa phương, hiện tại mỗi người tồn công điểm không nhiều lắm, tháng trước lãnh đồ ăn cũng không đủ ăn được mấy hôm.
Muốn nhanh chóng bắt kịp tiến độ của các xã viên về sau cuối năm phân lương thì chắc chắn một đoạn thời gian không thể ăn uống như trước được.
Tư Ninh Ninh nhanh chóng lướt qua tình hình hiện tại trong đầu, có lẽ cũng hiểu được rằng Từ Thục Hoa các cậu ấy kỳ thật đã có tính toán, chỉ là lời chưa nói ra tới mà thôi.
Lo lắng đói bụng là một, thứ hai đó là vấn đề mặt mũi, tuy là đỉnh đầu công điểm có chút túng quẫn cũng sợ bị người khác giễu cợt đồ ăn quá ít.
"Nên làm thế nào thì làm thế ấy đi, mọi người làm việc tình huống giống nhau, công điểm đồ ăn cũng chỉ có bấy nhiêu. Tiết kiệm chút lương thực không có gì đáng mất mặt."
Tư Ninh Ninh im lặng, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng: "Ngoài công việc thường ngày hiện tại chúng ta vẫn còn mấy cái đầu thỏ lớn lên không tồi. Ấp thỏ con là chuyện sớm muộn, chỉ cần tích cực chịu làm, tớ cảm thấy chúng ta thanh niên trí thức cuộc sống tốt hơn thanh niên trí thức đội khác không phải nhỏ tí tẹo."
Nói cách khác, chỉ cần bạn thực tế và chăm chỉ, và thái độ sống đúng mực, đoan chính thì khoảng thời gian khó khăn dằn bụng tiết kiệm lương sẽ không kéo dài quá lâu.
Lời nói của Tư Ninh Ninh tạm thời xoa dịu bầu không khí trong phòng chính.
Tất cả thanh niên trí thức cũng hiểu được sự thật này, ở đây ngoại trừ Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc, Tống Thư Hãn, điều kiện của những người khác đều ở mức tương đối trung bình, sinh hoạt hằng ngày không có tiền cùng phiếu trợ cấp, ở đội lãnh lương miễn cưỡng ăn đủ no.
Vốn dĩ vì trứng và thỏ, mọi người cảm thấy cuộc sống tương lai đầy hứa hẹn, vậy mà đến bây giờ phải thắt lưng buộc bụng để sống, nỗi lo lắng dâng lên không thể giải thích được.
Kỳ thật nói đi nói lại vẫn là câu nói kia:
Ăn không đủ no thì làm sao làm việc nổi?
Rồi làm việc không tốt thì nào có cơm mà ăn.
Lo lắng thì lo lắng, cuộc sống cứ phải tiếp tục, người sống còn có thể bị nước tiểu làm cho ngạt thở sao?
Lý Lăng Nguyên sốt ruột gãi gãi sau đầu: "Thanh niên trí thức Tư nói đúng, về sau mọi người làm việc cố gắng một chút là được, lương không đủ thì bữa sáng ăn ít lại, khổ cũng chỉ khổ một đoạn thời gian trước mắt, lại không phải khổ cả đời, đừng có mà ủ rũ!"
"Đúng vậy đúng vậy, đừng có nghĩ mãi những cái đó cho phiền lòng, trước mắt còn vui vẻ thì cứ vui vẻ đi! Ngày mai cơm sáng tớ không ăn, giữa trưa giảm đi một phần khoai tây, như vậy tiết kiệm đồ ăn tháng này cũng có thể kiên trì được mấy hôm. Các cậu thì sao? Nhanh chóng quyết định."
"Tớ cũng không ăn sáng. Buổi trưa quá nóng ăn uống cũng không có cảm giác ngon miệng ... Tôi sẽ hấp hai củ khoai tây đi, miễn cho ăn không hết lãng phí." Tống Tiểu Vân đáp, càng nói thanh âm càng nhỏ.
Lúc này tất cả mọi người đều chung hoàn cảnh, thật sự không có thời gian đi giễu cợt người khác, Tống Tiểu Vân, ngoại trừ Lý Lăng Nguyên, tất cả các cô gái giữa trưa chỉ ăn hai cái khoai tây.
Tất nhiên, những cô gái này không bao gồm Tư Ninh Ninh.
Những người có điều kiện khó khăn thì bỏ buổi ăn sáng, ngược lại, nếu điều kiện tốt hơn ngược lại thì bữa sáng trở thành vấn đề.
Tống Thư Hãn và Mạc Bắc chuyển sự chú ý sang Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh gãi đầu xấu hổ: "Cơm chiều cơm trưa còn được còn buổi sáng ... Tớ thỉnh thoảng còn có thể giúp các cậu làm, chỉ là không thể bảo đảm mỗi ngày đều làm.
Tư Ninh Ninh bữa sáng giải quyết trong không gian, đến lúc đó cô không ăn cũng không ai biết.
Đám người Mạc Bắc đi làm sớm như vậy, nếu Tư Ninh Ninh làm bữa sáng thì cô phải dậy sớm hơn, thỉnh thoảng giúp đỡ còn được, nếu ngày qua ngày đều làm, mỗi ngày phải dậy sớm, cho dù có cấp thù lao cô cũng không động lòng cho lắm.
Không phải Tư Ninh Ninh không giúp, mà là cô đã quen với việc ngủ nướng, đồng hồ sinh học đã quen, bắt cô dậy sớm thật sự muốn mạng mà.
Mạc Bắc khẽ gật đầu.
Tống Thư Hãn ngượng ngùng cười cười, có chút ngượng ngùng: "Tớ có thể hiểu được, tớ có thể hiểu được. "
Đây không có cách, nếu không có cách nào khác thì để xem tự mình học làm xem thế nào.