Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 364 - Chương 364: Lớp Học Xóa Mù Chữ Chính Thức Bắt Đầu

Chương 364: Lớp Học Xóa Mù Chữ Chính Thức Bắt Đầu Chương 364: Lớp Học Xóa Mù Chữ Chính Thức Bắt Đầu

Editor: Hye Jin

Lăn lộn mấy thứ này xong, cô ước lượng thời gian để vào không gian, tỷ như buổi sáng thanh niên trí thức ra cửa cô vào không gian làm việc hoặc là giữa trưa thanh niên trí thức chân trước ra cửa xuống đất, chân sau cô tiến vào không gian ...

Bằng cách này, khi những thanh niên trí thức trở về vào giữa trưa hoặc chạng vạng, lá cải gần như phơi khô, căn bản không nhìn ra được cái gì, một khi có ai hỏi thì cô lại trả lời là có thím nào đó trong đội dọn đất trồng rau cho, hoặc là ném ngoài đường cô nhặt về vân vân.

Tất nhiên, Tư Ninh Ninh không phải lúc nào cũng lấy cớ như vậy, ở thanh niên trí thức ngụy trang vài hôm lúc sau trực tiếp phơi khô cho vào cái sọt.

Dù sao thì tất cả chúng đều đã phơi khô, nhăn dúm dó không còn hình dáng, có xem kỹ cũng không phát hiện ra được cái gì.

Có lẽ là do vào không gian làm việc quần quật không ngừng, đổ mồ hôi cho nên con sốt nhẹ ho khan suốt nửa tháng cuối cùng cũng được trị đến tận gốc.

Lúc đó cũng là một ngày đầu đông giữa tháng 11. Dưới tiếng pháo nổ vang trời, lớp học xóa mù chữ chính thức nhập học!

Pháo "bùm bùm" nổ xong, trước cửa lớp học xóa mù chữ sương khói phiêu đãng.

Triệu Hoành Binh vẫy bàn tay to đen thô trước mặt, sau khi xua đi mùi lưu huỳnh hăng hắc, mở miệng vui tươi hớn hở mà kêu lên:

"Công xã cổ vũ chúng ta khởi động lớp học xóa mù chữ này. Mặc dù đội của chúng ta chậm hơn các đội sản xuất khác một tháng, nhưng xét cho cùng lớp học xóa mù chữ của chúng ta không giống các đội sản xuất khác."

Triệu Hoành Binh vẫy tay lại và ra hiệu cho những người xung quanh nhìn sang.

Trước cửa lớp xóa mù chữ, không chỉ dán danh sách những đứa nhỏ muốn tham gia học, còn có tên rất nhiều người lớn.

Đám nhỏ không hiểu đạo lý trong đó, Triệu Hoành Binh chỉ tay vào để cho người lớn có thể hiểu, với điều kiện nơi này đội sản xuất chỉ có thể cấp đúng chỗ, kế tiếp cần yêu cầu mọi người phối hợp.

"Mọi việc an bài như lúc trước, ngày thường thì ban ngày Tư Ninh ... à không là cô giáo Tư và cô giáo Tưởng!"

Triệu Hoành Binh hít một hơi và tiếp tục: "Ban ngày, bọn trẻ được cô giáo Tư và cô giáo Tưởng dạy học, buổi tối ăn cơm xong đúng 7h tối, mọi người nghe tiếng huýt sáo trong đội thì mỗi nhà cần ra ít nhất một người lớn tới nơi này, các thanh niên trí thức khác sẽ phổ cập kiến thức, mang xã viên chúng ta thoát khỏi cái cảnh một cái chữ to cũng không biết, rớt bỏ đi cái danh thất học!"

"Số người không cố định, vì hoàn thành nhiệm vụ của công xã thì mỗi nhà ít nhất một người! Nhưng nếu cả nhà muốn đến thì hoan nghênh! Đi học thì chú ý cho tôi, bàn học đều là cấp cho bọn nhỏ học! Tôi thấy ai ngồi mà nồi hỏng rồi các người đừng có mà trách tôi không có các người mặt mũi đến thẳng nhà các người tính sổ!"

Từng người một bị giáo huấn đến rụt cổ lại, hiển nhiên Triệu Hoành Binh bọn họ biết quá rõ rồi.

Lập tức không dám nói cái gì nữa, cả đám người đều cười xấu hổ gật đầu: "Đội trưởng, đội trưởng, đừng lo lắng, chúng tôi tự mình mang theo ghế, tuyệt đối không ngồi trên bàn của bọn nhỏ!"

“Đúng vậy đội trưởng, tôi bảo đảm!”

"Tôi cũng bảo đảm!"

Xã viên mỗi người mỗi câu nói chuyện thì có một người đưa ra nghi vấn: "Đội trưởng hiện tại trời tối sớm, chờ đến 7h thì trời đã tối hẳn, vươn bàn tay đã xem không thấy sao còn đi học? Sao mà xóa mù chữ được a!"

Triệu Hoành Binh xua tay nói: "Thắp đèn!"

Ngay khi những lời này phát ra, trong đám đông đã nổ ra một cuộc thảo luận ồn ào, thực mau có người đặt vấn đề:

“Kia này đèn ai ra?”

Triệu Hoành Binh, sớm đã có dự liệu trước, ha hả cười cười, ánh mắt quét nhìn mọi người: "Đèn tôi ra rồi, dầu hỏa mọi người cùng nhau!

"A? Mọi người cùng nhau ra? Này ...."

Đám đông lại xôn xao bàn tán, trước khi mọi người kịp đặt câu hỏi lại, Triệu Hoành Binh đã xua tay, cao giọng nói: "Chuyện này định như vậy! Ai cũng không nhiều lời, thế nào? Lão tử bỏ tiền cho đám nhãi con các người điều kiện đọc sách, các người làm cha làm mẹ có mỗi cái dầu hỏa cũng không chịu bỏ tiền?"

"Không không. Không phải! Tất cả mọi người nguyện ý!" Một người áo đen gầy gò nói xong, quay đầu hỏi những người khác: "Mọi người nói có phải hay không?"

"Vâng! Cứ làm theo lời đội trưởng!"

Những người khác đồng thanh đáp lại, lúc này sắc mặt của Triệu Hoành Binh mới trông khá hơn một chút.

Một chiếc đèn dầu có thể dùng được bao nhiêu dầu hỏa, rồi số tiền mua dầu hỏa là bao nhiêu?

Triệu Hoành Binh căn bản không để ý đến cái chút tiền này, vậy thì vì lý do gì hắn không nguyện ý bỏ tiền ra?

Chính là tính toán đến mấy tên giảo hoạt trong đội.

Nếu bọn họ mà không xuất chút huyết ra thì đến lúc đó lớp xóa mù chữ ban đêm tuyệt đối không mấy người chịu đến.

Nếu là bỏ tiền ra, không quan tâm là bao nhiêu, mấy cái tên giảo hoạt đó không để nhà mình mất tiền oan, cho dù nghe giảng không vào cũng sẽ phơi phơi chạy đến cọ ánh sáng đèn dầu.

Nói đi nói lại, giảo hoạt cũng không phải là quá mức, đều thật thà, cũng không phải là tham tài hay là chiếm tiện nghi gì đó, kỳ thật là do người nhà quê nghèo quá, nghèo đến sợ, luyến tiếc lãng phí.

Bản thân Triệu Hoành Binh cũng là một nông dân, ông hiểu biết hết những cái này.

Dặn dò chính sự xong xuôi, Triệu Hoành Binh vẫy tay gọi Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt bước lên trước: "Bọn trẻ hôm nay sẽ bắt đầu đi học buổi đầu tiên, người lớn thì bắt đầu từ tối ngày mai."

Triệu Hoành Binh chuyển chủ đề câu chuyện: "Cô giáo Tư, cô giáo Tưởng mọi người vội đi làm, mấy đứa nhỏ giao lại cho hai cháu."

“Được ạ, chú với mọi người xuống đất đi ạ!" Tư Ninh Ninh bình tĩnh gật đầu, cánh môi cong lên, ngược lại Tưởng Nguyệt ở bên cạnh co rúm ró ngượng ngùng.

Tưởng Nguyệt phần nào bị ảnh hưởng bởi trạng thái của Tư Ninh Ninh, trừ bỏ nói lắp một chút thì mọi thứ vẫn ổn.

Thấy vậy, Triệu Hoành Binh vẫy tay để nhóm xã viên rời khỏi lớp xóa mù chữ, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt vỗ tay lên mặt bàn, trên mặt mang theo ý cười đọc tên đám củ cải vào lớp:

“Lớp chúng ta có tổng cộng 22 bạn cùng lớp, chỉ có 15 bàn cho nên không đủ, cho nên mỗi bàn ngồi hai bạn nhỏ nhé! Hiện tại mọi người nghe cô nói, nam nữ chia thành hai hàng, xếp từ thấp đến cao được không?"

Dựa theo chiều cao để phân chỗ ngồi, thấp ngồi trước, cao ngồi sau, Tư Ninh Ninh không nghĩ quá nhiều, an bài nam nữ phối hợp được ba bàn thì Tưởng Nguyệt nhìn thấu ý đồ của cô, vội vàng kéo kéo cô lùi về phía sau.

Tưởng Nguyệt kéo Tư Ninh Ninh đi lùi được hai bước, nhỏ giọng lẩm bẩm : "Đừng sắp xếp như thế này, mấy đứa nhỏ con trai nghịch ngợm lắm, thích kéo bím tóc bắt nạt mấy bạn nữ, đến lúc đó lớp học nháo loạn, sao mà học được? Tớ thấy nam ngồi với nam nữ ngồi với nữ đi ….”

Tưởng Nguyệt lo lắng không phải không có lý, Tư Ninh Ninh cân nhắc một hồi rồi gật đầu: "Được rồi, dựa theo ý của cậu làm đi, nhưng chúng ta phải nói trước, vị trí này không phải là cố định, cách một đoạn thời gian phải thay đổi một lần."

Trước như vậy để tránh nặng tìm nhẹ an bài trước, chờ đi học, dạy kiến thức rồi quan sát, đến lúc đó từ tình huống mà điều chỉnh.

Ý tưởng của Tư Ninh Ninh là mở mang tư duy của những đứa nhỏ, học tập tri thức đồng thời học cách đối nhân xử thế, trong đó bao gồm cả phương diện tôn trọng lẫn nhau giữa nam và nữa.

Không thể vì một số chuyện vụn vặt, hoặc là vì phương diện nào đó đem đám nhỏ bồi dưỡng thành trạng thái nam nữ không tiếp xúc, thậm chí đối lập với nhau, cái bệnh trạng này không phải thứ Tư Ninh Ninh muốn.

Trong lớp học có mười lăm cái bàn, chia thành ba dãy, 22 em nhỏ, nam nhiều nữ ít, nam có 14 em, còn nữ chỉ có 8, mấy em nữ phổ biến thân hình không cao cho nên Tư Ninh Ninh dứt khoát an bài vào bốn bàn đầu.

Những đứa trẻ lớn lên ở nông thôn nghịch ngợm và bướng bỉnh. Nhưng trước mặt là thanh niên trí thức cho nên thu liễm đi không ít, đặc biệt là thanh niên trí thức xinh đẹp nhất Tư Ninh Ninh.

Trong lớp, cả một đám củ cải thường ngày nhảy nhót lung tung, ầm ĩ, ngoan ngoãn hẳn lên.

Về cơ bản, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt nói cái gì thì mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn làm theo.

Sau khi phân định chỗ ngồi, Tư Ninh Ninh đứng dưới tấm bảng đen phía trước giơ tay ra hiệu cho bọn trẻ yên lặng, vừa mới định mở miệng nói chuyện thì mắt quan sát thấy Tưởng Nguyệt đang đứng sau lưng cô như tùy tùng, cô duỗi tay kéo Tưởng Nguyệt đứng song song bên cạnh người cô, lúc này mới chuyển ánh mắt sang bọn nhỏ:

"Mọi người đã phân chỗ ngồi xong rồi, về sau các em lại đây đi học phải ngồi theo vị trí này. Vị trí này không phải cố định mãi mãi, hiện tại dựa theo chiều cao của các em để sắp xếp, về sau khả năng là dựa theo tiến độ học tập và thành tích học tập của các em để sắp xếp lại."

"Đó là chuyện về sau, đến lúc đó khi nào điều chỉnh chỗ ngồi thì cô và cô giáo Tưởng sẽ thông báo trước cho các em. Hiện tại, bạn học nào nghe hiểu thì giơ tay."

Tư Ninh Ninh giọng nói rơi xuống, hai mươi cái củ cải nhỏ chớp chớp mắt, mặt đầy mê mang.

Tư Ninh Ninh làm động tác giơ tay để làm mẫu, lặp lại một lần: "Bạn học nào hiểu thì giơ tay lên."

Giây tiếp theo, mấy củ cải nhỏ giống như mới phản ứng lại, lục đục giơ tay lên.

Tư Ninh Ninh hài lòng gật đầu, tiếp tục nói về nội quy lớp học: "Đi học không thể tùy ý nói chuyện, các bạn họ nhớ kỹ giơ tay lên để được phát biểu, về sau đi học bất cứ vấn đề gì cần lên tiếng thì phải giơ tay, giáo viên gật đầu gọi tên mới có thể nói."

"Bất luận chuyện gì cũng phải nói với giáo viên hoặc người lớn trong nhà xin giúp đỡ, không chỉ là giới hạn ở trong lớp học, ở chỗ nào cũng có thể ...."

Bình Luận (0)
Comment