Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 365 - Chương 365: Không Thể Nắm Được Ngọn Gió Này …

Chương 365: Không Thể Nắm Được Ngọn Gió Này … Chương 365: Không Thể Nắm Được Ngọn Gió Này …

Editor: Hye Jin

Mất cả một buổi sáng chỉ để phổ biến nội quy lớp học, không chỉ bọn trẻ nghe đến hăng say mà ngay cả Tưởng Nguyệt giống như là trở lại ngày đầu tiên đi học vậy, mới đầu là đứng bên cạnh Tư Ninh Ninh im lặng lắng nghe, nghe một hồi thì kéo cái ghế của giáo viên ra tận cuối lớp học, vừa nghe Tư Ninh Ninh nói chuyện vừa giơ tay theo.

Buổi trưa tan học, nhắc nhở bọn nhỏ chiều 1h bắt đầu học, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt cùng nhau đi bộ trở về.

Nhớ lại chuyện xảy ra trong lớp, Tư Ninh Ninh nắm lấy cánh tay của Tưởng Nguyệt chọt vào eo mà nhéo: "Vừa rồi ở lớp học là sao thế này? Không phối hợp thì thôi cậu chạy xa như thế làm cái gì?"

"Ây da, ây da! Không phải thấy cậu nói đúng quá sao? Nói đến tớ hoài niệm khoảng thời gian trước đó đi học. Không đúng, không đúng, Tư Ninh Ninh tớ phát hiện ra, tớ trước kia đi học, giáo viên cũng không nói hay được như cậu."

Tư Ninh Ninh cười, bất lực bĩu môi: “Thôi đi à, tớ chỉ mới phổ biến nội quy lớp học, dẫn đường bọn nhỏ tôn trọng giáo viên, cũng đâu phải là nghiêm túc giảng bài.”

Tưởng Nguyệt "chậc chậc" mấy tiếng, nghiêm túc: "Tớ nói thật á, tớ từ nhỏ đi học giáo viên chưa hề nói những điều này, lúc nhỏ thì giáo viên còn ôn nhu chút, về sau lớn hơn một chút những cô giáo, thầy giáo duy trì lớp học đều dựa vào rống ..."

"Được rồi, được rồi, đừng nói những chuyện đó nữa. Nói đi cũng phải nói lại, Tưởng Nguyệt, cậu trước kia không thích những giáo viên đó thì chờ đến lúc này, cậu đã làm giáo viên thì chú ý chút, đừng làm bản thân trở thành loại người mà chính mình không thích."

"Đó là đương nhiên!"

Hai người cười cười, khoác tay nhau đi về, trong lúc đó Tư Ninh Ninh lẩm bẩm nói với Tưởng Nguyệt: "Trở về giúp tớ gọt bút chì đi, phải gọt tận 22 cái bút chì."

"Sao cậu gọt nhiều như vậy? Còn 22 cái ... A không phải là cậu phát cho mỗi đứa nhỏ một cái đi?"

"Ừ."

"Làm sao cậu lại làm như vậy, 22 cây bút chì tốn không ít tiền nha! Hơn nữa cậu cho bọn nhỏ bút, bọn nhỏ cũng không có cái gì để viết đâu nha!”

“Khoan, chờ khoảng chừng là hai giây, cậu sẽ không ... Cậu sẽ không tặng cả vở cho bọn nhỏ chứ?"

"Đọc sách biết chữ, sách không có, giờ đến bút cả vở cũng không có thì làm sao mà đọc sách viết chữ? Được rồi, Tưởng Nguyệt, cậu đừng có để ý những chi tiết này, chúng ta nhanh chóng đi về."

Trong khoảng trống giữa những ngọn cây lá úa vàng, Tư Ninh Ninh cười như hoa xán lạn, nửa làm nũng nửa là dụ dỗ mà kéo Tưởng Nguyệt trở về.

“Đã biết đã biết rồi mà, ây da!” Tưởng Nguyệt bị kéo đến không có biện pháp gì, miệng thì lẩm bẩm: "Tư Ninh Ninh tớ bắt đầu không thể hiểu nổi cậu nữa."

Tư Ninh Ninh cười hihi, những lời lẩm bẩm của Tưởng Nguyệt thì xem như không nghe thấy.

Tưởng Nguyệt cùng cô là giáo viên, bút cùng vở không cách nào che lấp, nếu không phải bởi vì vậy cô sẽ không tùy tiện mà nói ra.

Tư Ninh Ninh chuyện gì tự mình xử lý được thì cô sẽ tự làm, không có cách để che lấp lảng tránh thì cô sẽ ưu tiên cân nhắc lợi hại trong đó.

Liền nói về tình hình hiện tại đi, Tư Ninh Ninh cũng đã suy xét đến chuyện những người khác sẽ có ý kiến về hành vi của cô, trải qua quá trình cân nhắc kỹ lưỡng, cô cho rằng cái này mang lại lợi ích lớn hơn cho nên vẫn lựa chọn làm như vậy.

Còn về những gì người khác nghĩ như thế nào ...

Không thể nói là không quan trọng, dù sao cũng không có nhiều liên quan, cũng không cần bao lâu, mọi suy nghĩ, ý kiến cuối cùng sẽ bị thời gian làm phai nhạt đi.

Trời lạnh, càng ngày càng hạ nhiệt độ, thời gian ban ngày cũng ngắn đi rất nhiều, giữa trưa ăn cơm xong còn 40 phút nữa đến giờ lên lớp, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt ngồi ở cái bàn trước nhà chính, một người vùi đầu gọt bút chì, một người chuyên chú sửa sang quyển vở.

Tư Ninh Ninh mua rất nhiều vở, bên trong quyển tập chia thành các ô vuông nhỏ, cô đếm lấy ra 22 quyển vở, xong vào trong nhà lấy bút máy, trong đầu nghĩ đến hai đứa nhỏ Sớm Mầm cùng Hòa Cốc, ghi tên hai đứa nhỏ lên quyển vở rồi đem bút máy cắm ở túi trước ngực.

Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thấy Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh giật mình: "Cậu tới khi nào?"

Vừa rồi cô và Tưởng Nguyệt là hai người duy nhất trong nhà chính, thực sự không có chú ý đến Mạc Bắc đến từ lúc nào?

“Đã đến được một lúc.” Mạc Bắc nhấp một ngụm trà, lông mi dài dày tự nhiên rũ xuống, bình tĩnh lật một trang sách, trầm mặc không lên tiếng.

"Nga". Sửa sang xong hết vở, còn việc gọt bút chì, có mỗi con dao do Tưởng Nguyệt dùng.

Một thời gian ngắn không thể làm gì khác, Tư Ninh Ninh chống một khuỷu tay lên bàn cố gắng xem quyển sách của Mạc Bắc: "Cậu đọc sách gì vậy?"

Mạc Bắc đẩy chiếc cốc tre sang một bên, đưa bìa sách cho Tư Ninh Ninh xem.

Cuốn sách không có bìa sách đứng đắn gì, Tư Ninh Ninh mơ hồ nhìn thấy những từ như "kiến trúc" và "cơ khí" trong dòng chữ nhỏ dày đặc, phản ứng lại Mạc Bắc đang đọc cuốn sách chính là cô đưa cậu ấy.

Xem ra đưa đúng người rồi, biết vậy tặng sách sớm hơn.

Tư Ninh Ninh gật đầu biểu thị là cô đã thấy, chậm rãi lùi về, ôm má ngập ngừng thăm dò Mạc Bắc:

"Nội dung thế nào, cậu xem có hiểu được không?"

Mạc Bắc dừng lại, đật đầu đúng trọng tâm mà đáp: "Nội dung rộng và thú vị, có thể xem hiểu một chút, nhiều chỗ lặp đi lặp lại có thể tìm ra được một vài nguyên lý."

“Cậu có thể xem hiểu thì được rồi." Trong lòng Tư Ninh Ninh không ngừng cảm thán: "Thế giới này a, người chia thành nhiều loại, Mạc Bắc a, là xếp vào dạng quái nhân thông minh.

Một cuốn sách mà người khác thấy mù mờ và khó hiểu chứ như xem thiên thư, trong tay cậu ấy biến thành "thú vị".

Ngẫm lại liền cảm thấy có điểm……

Tư Ninh Ninh khẽ rùng mình một cái, không biết sao lại như vậy.

“Làm gì?” Tưởng Nguyệt giương mắt buồn bực mà nhìn Tư Ninh Ninh một cái.

Tư Ninh Ninh lắc đầu cười khan: "Không có việc gì."

Trong nháy mắt, cả kinh nói: "Cậu tốc độ nhanh thiệt nha, chỉ còn mỗi cái bút chì cuối cùng?"

"Gọt bút chì thôi mà, có cái gì đâu, rẹt rẹt hai cái là xong rồi nè."

Tưởng Nguyệt vừa nói chuyện thì cái bút chì cuối cùng trong tay đã gọt tốt: "Hơn nữa chủ yếu là dao cậu dùng tốt quá á."

Trả lại con dao cho Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt gom lại hơn 20 cây bút chì bó lại với nhau: "Thời gian đến rồi, chúng ta đi thôi."

“Ừ.” Tư Ninh Ninh gật đầu, cầm những quyển vở mang đi, nói với Mạc Bắc: "Mạc Bắc bọn tớ đi trước nha, lát nữa cậu ra ngoài làm việc nhớ đóng cửa lại."

"Ừ."

Mạc Bắc nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt luôn chăm chú vào cuốn sách.

Mãi cho đến khi Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt bước ra khỏi cửa, bóng lưng biến mất chỉ còn nghe thấy tiếng cười nói xa xa truyền đến, Mạc Bắc mới chậm rãi đặt quyển sách dày cộp trong tay xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Mùa đông ở phía nam cũng có thể có gió.

Không giống như miền bắc khắc nghiệt, cô ấy càng mềm mại, càng lạnh lùng.

Làm người ta, không thể nắm được ngọn gió này ...........

Mạc Bắc thở dài rồi từ từ thu lại ánh mắt.

Bên kia, Tư Ninh Ninh đặt chồng vở lên chiếc bàn nhỏ dành riêng cho giáo viên, trước khi lớp học bắt đầu, hai tay nhịn không được mà nhéo nhéo cái lỗ tai: "Mới đầu đông mà lạnh dữ vậy, bên ngoài còn âm u, không phải trời muốn mưa chứ?"

"Chắc vậy, dù sao chắc chắn sẽ có tuyết, kể từ hôm nay vẫn còn khoảng thời gian nữa mới có tuyết rơi."

Tư Ninh Ninh gật đầu, sau đó lại nở nụ cười, nắm lấy Tưởng Nguyệt đang muốn chuồn về phía cuối phòng học: "Cậu đừng có vội, giúp tớ phát bút và vở đi xuống cho mấy em học sinh đi, tới lúc đó lý do đã đều nhớ rõ rồi chứ?"

Còn một lúc nữa mới đến giờ học, nhưng bọn nhỏ ngày đầu tiên đi học nên vô cùng tích cực, trên cơ bản đã đông đủ, lúc trước còn có mấy đứa nhỏ phân tán ở cửa chơi, thấy Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt lại đây, bọn họ cũng đi theo vào phòng học, thành thật quy củ mà ngồi lên trên ghế, một đám củ cải ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt, bộ dạng chờ phân phó.

Tưởng Nguyệt liếc nhìn chung quanh đám nhỏ, sắc mặt hơi phiếm hồng: "Tớ giúp cậu phát, cơ mà tớ không đồng ý lý do của cậu nói."

Khi nói chuyện, Tưởng Nguyệt bắt đầu từ hàng dọc đầu tiên phát, phát mỗi người một phần, vừa phát vừa nói: "Đây là bút vở mà cô giáo Tư của các em phải dùng hết sức lực mới tranh thủ mang về được, hiện tại mỗi em một cái, mọi người phải yêu quý thật là tốt, đồng thời phải nhớ cảm ơn cô giáo Tư, có biết hay không?"

"Dạ biết! Cảm ơn cô giáo Tư!"

Bọn nhỏ đồng thời phát ra tiếng, bao gồm Hòa Cốc, Sớm Mầm, Tam Nha còn có Chu Tiểu Thúy.

Hòa Cốc ban đầu muốn gọi tên của Tư Ninh Ninh, cơ mà trước khi đi học bị Triệu Hoành Binh giáo dục một hồi, lệnh cưỡng chế nó không được gọi tên Tư Ninh Ninh, phải tôn sư trọng đạo, phải gọi cô giáo.

Dù không vui khi bị la, vẫn là ngoan ngoãn nghe Triệu Hoành Binh răn dạy.

Hòa Cốc không có ý không tôn trọng Tư Ninh Ninh khi mà gọi thẳng tên, chỉ là tiềm thức cảm thấy hắn gọi như vậy mới thực đặc biệt.

Cái loại "đặc biệt" đó là Tư Ninh Ninh đặc biệt trong lòng hắn "đặc biệt" chứ không phải cố ý làm ra hành động, hấp dẫn người khác chú ý đến dạng "đặc biệt" này.

Phần của Hòa Cốc cùng Sớm Mầm là do Tư Ninh Ninh phát, khác là vở của người khác thì trống rỗng, hai người bọn họ đã được viết tên lên trên đó.

Nhìn thấy tên trên cuốn vở, bàn tay nhỏ bé của Hòa Cốc vô thức sờ sờ lên trên, tiện đã quay đầu nhìn những bạn học khác.

Bên kia Tưởng Nguyệt đã phát xong tập bút, đang dùng bút, dò hỏi tên của bọn nhỏ, biết được tên xong, lại ở vở của bọn nhỏ, ở trên bìa vở kia viết xuống tên của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment