Editor: Hye Jin
Chỉ có vở của Hòa Cốc với Sớm Mầm là được Tư Ninh Ninh viết.
Khóe miệng nó giật giật, bộ dạng dương dương đắc ý.
Theo sắp xếp từ trước, khi Tưởng Nguyệt giúp bọn nhỏ viết tên lên tập thì Tư Ninh Ninh ở trên bảng đen viết thứ tự nguyên âm phụ âm.
Muốn dạy thì phải bắt đầu từ đầu, dạy từ vỡ lòng.
Tư Ninh Ninh dựa theo giáo án đã soạn, viết xong thì Tưởng Nguyệt cũng vừa lúc giúp các em học sinh viết tên xong: "Được rồi, mọi người đều yên tĩnh, nghiêm túc nhìn bảng đen!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, Tưởng Nguyệt vỗ tay nhắc nhở bọn nhỏ, cả phòng học yên tĩnh trở lại, Tưởng Nguyệt chậm rãi đi tới cuối ngồi xuống ghế, lẳng lặng quan sát phương pháp dạy học của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh tầm nhìn rộng, hiểu biết nhiều, giảng bài còn giảng các nội dung ngoài giáo án đã soạn sẵn, đôi khi còn liên tưởng đến những nội dung tương quan, tri thức tương quan cũng ngẫu hứng mà giảng một đoạn.
Khi nói đến những đạo lý lớn hoặc kiến thức ở mức độ sâu hơn, các thuật ngữ đã được thay đổi thành tiếng bản ngữ hoặc là cô đọng lại thành những câu chuyện nhỏ để kể cho mọi người.
Chớ có nói bọn họ đi học chăm chú lắng nghe, Tưởng Nguyệt cũng y vậy.
Ngoài sự thiếu tự tin lúc đầu và muốn quan sát, học hỏi từ Tư Ninh Ninh để xem cách đối phó với các tình huống trong lớp học, cho đến khi Tưởng Nguyệt có thể tự mình đảm nhận các tiết toán học, chỉ cần là rảnh rỗi Tưởng Nguyệt sẽ dọn ghế ra đằng sau các tiết học của Tư Ninh Ninh để nghe giảng.
Tưởng Nguyệt cảm thấy rằng mặc dù Tư Ninh Ninh giảng dạy chương trình học cho trẻ con, nhưng cô ngồi đây mỗi khi nghe đều có một cảm giác rất khác.
Nói như thế nào nhỉ?
Sử dụng một câu của Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt cảm thấy tâm hồn mình đã được thăng hoa.
Không một chút nào khoa trương, cường điệu.
Tưởng Nguyệt nói với Tư Ninh Ninh điều này, Tư Ninh Ninh không tin, chỉ đưa tay lên môi ra hiệu im lặng, nói bản thân không có bản lĩnh lớn như vậy, nói mấy câu khiến Tưởng Nguyệt cảm thấy chính bản thân mình tự mình thăng hoa.
Tư Ninh Ninh nói không tin, Tưởng Nguyệt cực kỳ không vui, còn tích cực bẻ ngón tay cùng Tư Ninh Ninh nêu các ví dụ để lý luận: "Chuyện này tớ còn có thể lừa cậu sao? Xa không nói nói tiết học gần nhất đi, cậu nói về "cùng với việc trưởng thành" không phải riêng hành vi độc lập mà tinh thần cũng phải độc lập. Câu này quá đúng luôn á, hừm .... Quả thực làm nhân tâm tớ thanh tỉnh."
Dưới sự áp lực, con người dễ bị lạc hướng, khó giữ được sự độc lập.
Những lời của Tư Ninh Ninh là để hướng dẫn tất cả mọi người, phải làm gì trong tình huống như vậy, làm như thế nào, lựa chọn ra sao, và làm thế nào để tối đa hóa lợi ích và tính thiết thực.
Cùng một chuyện xảy ra tự thân Tưởng Nguyệt cảm thấy nếu cô rơi vào quẫn cảnh như thế, cho dù ban đầu không bị người khác ảnh hưởng, thì cách xử lý cũng sẽ ảnh hưởng bởi tính cách của bản thân.
Những cách giải quyết mà Tư Ninh Ninh nêu ra Tưởng Nguyệt chưa bao giờ nghĩ đến, hoặc là nói trước nay chưa từng nghĩ, cho nên mới cảm giác hiếm lạ, giống như phát hiện ra chân trời mới: "Ồ, thì ra chuyện này còn có thể nghĩ theo cái cách này! Như vậy có thể giải quyết được rồi!"
Tư Ninh Ninh vốn là hoài nghi lời nói của Tưởng Nguyệt, đến khi Tưởng Nguyệt nói rõ ràng suy nghĩ của bản thân mình, cô không khỏi nao nao.
“Tớ rất vui vì cậu có thể có những cảm giác này." Tư Ninh Ninh âm thầm tổng hợp toàn bộ ở trong lòng, cong môi cười cười: "Những lời này là tớ dẫn đường bọn trẻ, nhưng cậu biết đó, cậu, tớ."
Tư Ninh Ninh một tay ôm tập vở, một tay chỉ vào trong tim Tưởng Nguyệt rồi chỉ vào trong tim chính mình: “Chúng ta đều là phụ nữ, thế giới này quá khắc nghiệt với phụ nữ, giá trị của chúng ta không chỉ phản ảnh trong cái câu "phụ nữ có thể nắm lấy nửa bầu trời" là đủ."
"Chúng ta cũng có thể thông tuệ, độc lập, không bị ràng buộc bởi thế đạo và khuôn khổ định sẵn của bất kỳ ai, và chúng ta cũng có thể có những nét mị lực của bản thân mình ... Cho nên Tưởng Nguyệt, nếu những lời của tớ có thể mở rộng tư duy suy xét của cậu thì mỗi lần tớ giảng bài hoan nghênh cậu đến nghe."
Nói chuyện, người đã đi ra ngoài cửa.
Tư Ninh Ninh hai tay ôm giáo án soạn sẵn, nghiêng người nói chuyện với Tưởng Nguyệt: "Lại mưa rồi, mưa nhỏ, tớ phải tranh thủ đi dạy. Thỏ chưa cho ăn cậu nhớ cho ăn nhé ~ "
Nói xong thì quay hẳn người lại, bím tóc tết sau lưng nhất thời đung đưa, Tư Ninh Ninh nhảy nhót đi ra khỏi nhà thanh niên trí thức.
Đứng trên bậc cửa, Tưởng Nguyệt ngẩng đầu thăm dò nhìn Tư Ninh Ninh chạy đi, cô cứ đứng đó một hồi, dường như có điều muốn nói nhưng cái gì cũng không nói ra tới.
Thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Nguyệt bất giác mỉm cười, xoay người vào nhà thu dọn chuồng thỏ.
Mùa đông ở phương nam quá lạnh, đây là suy nghĩ đầu tiên của Tư Ninh Ninh khi mùa đông đến.
Trước khi xuyên qua đây cô từng ở phương nam trải qua mùa đông, khi đó phương nam khắp đều là máy sưởi, không máy sưởi thì khách sạn, mấy cửa hàng linh tinh đều có điều hòa.
Thỉnh thoảng đi ra ngoài, nhiều nhất lúc đi ra khỏi xe rồi di chuyển ra bên ngoài thì mới lạnh, cơ mà cũng chỉ là chút lát.
Đó cũng là trước kia rồi, hiện tại sao .....
Tư Ninh Ninh ôm sách vở vào tay, một tay ôm đầu chạy đến lớp học để tránh mưa.
Phương Nam nhiều mưa, điểm này cuối thu càng thể hiện rõ rệt.
Trời mưa phùn nhẹ, bung dù thì có chút không cần thiết, mà mưa có nhỏ vẫn sẽ bị ướt.
Buổi trưa hôm đó tan học, Tư Ninh Ninh vẫy vẫy tay ý bảo bọn nhỏ đi trước, vùi đầu thu dọn sách giáo khoa thu dọn cái bàn nhỏ, để lúc Tưởng Nguyệt lại đây dạy toán vào buổi chiều có thể dùng.
Vừa mới thu dọn xong vỗ vỗ bụi, còn chưa kịp đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng gõ cửa "rầm rầm", vừa quay đầu nhìn, Tư Ninh Ninh hai mắt đột nhiên sáng lên, cầm sách giáo khoa lên về phía cửa: "A, người bận rộn, sao hôm nay có thời gian đến đây."
“Gần đây trong huyện có nhiều việc quá, anh vừa mới trở về." Hoắc Lãng lưng đeo sọt, đứng ở cửa lớp xóa mù chữ.
Tư Ninh Ninh bước ra lớp học, hắn đưa tay đội cái nón rơm lên đầu Tư Ninh Ninh.
"Mưa phùn nhỏ xíu nào cần dùng đến cái này?"
Tư Ninh Ninh quay đầu muốn trốn, nhưng Hoắc Lãng không cho cô trốn, vững vàng chụp cái mũ lên đầu: "Vừa mới ốm dậy một cơn mà đã quên? Trí nhớ không dài?"
Hoắc Lãng trong miệng lẩm bẩm, hai tay lưu loát cẩn thận buộc dây thừng mũ chỗ cằm Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh lúc đầu không nhịn được cong cười toe toét, một lát sau thu liễm ý kiều, ra vẻ ngạo kiều: "Anh xem lời anh nói này, nói cứ như em là đứa trẻ không hiểu chuyện thế?"
"Không phải vậy sao?"
“Cho anh thêm cơ hội tổ chức ngôn ngữ!" Tư Ninh Ninh khoanh tay, giống như bộ dáng nữ vương, đương nhiên tiền đề là bỏ qua chiều cao, cô thấp hơn Hoắc Lãng cả một cái đầu.
Hoắc Lãng ngây ngốc cười, ôm vai cô gái nhỏ đi về: "Được rồi, em không phải, em không phải được chưa. Đi thôi em, anh đưa em trở về ... Lần này trở về có mang cho em ít đồ vật."
"Thứ gì vậy? Gần đây trong huyện đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Có đoạn thời gian không thấy anh trở về."
"Lúc trước vụ việc kia công xã ra quyết định mỗi đại đội đều phải tổ chức một đội bảo an, em nhớ không? Hiện tại người được chọn đã tuyển ra rồi, việc này không coi là chính quy nhưng cũng cần thiết huấn luyện một phen."
Tư Ninh Ninh nghe thấy đôi mắt đong đưa, nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng: "Nói cách khác là anh gần đây trong huyện là vội huấn luyện những người này?"
“Ừ.” Hoắc Lãng nhẹ gật đầu, từ trong cái sọt lấy ra một cái túi nặng trĩu đưa cho Tư Ninh Ninh .
Tư Ninh Ninh không có phòng bị làm cho cả kinh: "Đây là cái gì?"
"Gạo và sữa mạch nha. Em quá gầy, khí sắc cũng không tốt ... Gạo này dùng để nấu cháo, em có ấm nước, mỗi hôm pha một bình sữa mạch nha mang theo uống, để trong ấm nước không lạnh được."
vừa nói Hoắc Lãng dừng chân lại nhìn Tư Ninh Ninh: "Cái này không cần nghĩ nhiều, lần tới trở về còn mang cho em."
Vốn dĩ hắn còn muốn mua một cái ấm cho Tư Ninh Ninh, buổi sáng đun một nồi nước ấm rót vào trong, kế tiếp cả ngày có thể uống nước ấm, kết quả cửa hàng bách hóa chỉ có một cái, còn bị một cặp vợ chồng mới cưới đến trước mua đi rồi.
Hoắc Lãng chỉ có thể nói với người bán hàng trong quầy, nhờ người ta lưu trữ lại giúp.
Tư Ninh Ninh không nói nổi nên lời.
Lần trước ốm suốt cả tháng cô đúng là gầy đi một ít, cơ mà tuyệt đối không đến nỗi "khí sắc không tốt."
Đừng nói đến ai khác, toàn bộ thanh niên trí thức có ai trắng được như cô? Có ai sắc mặt hồng thuận được như cô?
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng, ánh mắt quái dị, liếc mắt một cái, đối diện với Hoắc Lãng, buồn bực nói: "Ánh mắt này là gì?"
“Không có ý gì." Tư Ninh Ninh lắc lắc đầu, nắm chặt cái túi: "Đưa hết cho em không lưu lại trong nhà sao anh?"
"Để chút gạo lại thôi, để hai đứa nhỏ đến chỗ em ăn cơm thì mang theo."
Những gì mà Hoắc Lãng đưa cho Tư Ninh Ninh là lén lén lút lút, chính là sợ mấy chú thím trong đội thấy được truyền ra những lời không hay, đến lúc đó đối với Tư Ninh Ninh không tốt, Hoắc Lãng tận khả năng mà tránh đi.
Đương nhiên, hắn để gạo lại trong nhà, để Hòa Cốc cùng Sớm Mầm sang ăn cơm thì mang theo, tránh cho những người lớn tuổi nói nhăn nói cuội hai đứa nhỏ.
Trong nhà không có người lớn, trẻ con đi sang nhà cô giáo ăn cơm, chuyện này còn có thể cho qua được, một hai lần đi tay không đến còn được chứ thường xuyên thì lại thành một chuyện khác.