Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 367 - Chương 367: Nếu Em Nguyện Ý

Chương 367: Nếu Em Nguyện Ý Chương 367: Nếu Em Nguyện Ý

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghĩ cũng được, sữa mạch nha cô có mua, trong không gian có cả sữa bột, nào Sớm Mầm và Hòa Cốc sang chỗ của cô thì có thể cùng nhau uống.

Nghĩ như vậy, Tư Ninh Ninh "vâng" một tiếng, hơi hơi rũ mi, chuẩn bị về nhà thì bị Hoắc Lãng giữ tay lại.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, cả gương mặt lọt thỏm dưới vành nón, còn nhỏ hơn cả một bàn tay: "Làm sao vậy anh?"

“… Không có gì.” Hoắc Lãng nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh, do dự mở đề tài khác: "Em còn thiếu cái gì không? Bắt đầu đông rồi, có thiếu đệm giường không?"

“Không thiếu.” Tư Ninh Ninh lắc đầu nói thật: "Lần trước bị bệnh thuận đường em đi bưu cục trong nhà có gửi chăn bông đến."

Tư gia có gửi chăn đến, cơ mà rất mỏng, bên trong bông không còn mới, căn bản không đủ chống lạnh, cô ném vào trong không gian, đem bông cũ ném hết đi, vỏ chăn thì giặt sạch sẽ rồi trồng lên chăn bông trong đám vật tư của cô xách về nhà.

Cô có chuẩn bị chăn bông 6 cân, dùng để làm đệm cũng mềm, mà trừ đệm cái chăn mà Tư Ninh Ninh đang dùng là cái lúc trước đảm đương làm đệm, chăn bông nặng hai cân.

Bởi vì mùng có thể cản gió, cho nên chăn mỏng đắp là đủ, kết hợp với đệm bông dày bên dưới ban đêm không cảm thấy lạnh.

Tất nhiên, trong tương lai vẫn sẽ cần đến chăn ấm hơn và quần áo ấm hơn mới được, mấy thứ kia còn ở trong không gian, muốn lấy ra thì phải xử lý một chút mới được.

“Ồ, ra vậy.” Hoắc Lãng xoa đầu, vô thức liếc nhìn xung quanh, nhìn khắp nơi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh quan sát anh ấy một lúc lâu, nhăn mày lại, sốt sắng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì à? Anh mau nói đi a!"

Hoắc Lãng dừng lại, kinh ngạc nhìn lại Tư Ninh Ninh: "Làm sao em biết anh đang có chuyện muốn nói?"

"..." Tư Ninh Ninh im lặng, trong lòng thầm nói: trên mặt anh mấy chữ "anh có lời muốn nói" nó in đậm lè kìa, em muốn không biết cũng không thể.

Đảo mắt, Tư Ninh Ninh quạu trừng mắt: "Thôi mau nói đi anh!"

Dân gian nhiều câu tục ngữ nói quá đúng, nồi nào úp vung nấy.

Hoắc Lãng bị Tư Ninh Ninh trừng một cái cười hắc hắc, cười xong thì thần sắc trở nên thận trọng.

Cân nhắc lại cân nhắc, Hoắc Lãng cuối cùng lấy hết can đảm, dựng thẳng sống lưng đi vào chính đề: "Anh hỏi em, em cảm thấy anh thế nào?"

Như thể lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ không trả lời đàng hoàng, cuối cùng Hoắc Lãng nói thêm: "Anh đang hỏi em một cái nghiêm túc, em trả lời nghiêm túc, phải suy nghĩ cặn kẽ."

“……”

Tư Ninh Ninh nhất thời không nói nên lời, cảm thấy biểu hiện cùng thần sắc khẩn trương so với phong cách thường ngày có vẻ quá kỳ quái.

Sau khi nghĩ lại, Tư Ninh Ninh liếc nhìn Hoắc Lãng từ trên xuống dưới, trả lời đúng trọng tâm: "Không tồi, thật tốt, làm sao vậy anh?"

Vẻ mặt của Hoắc Lãng nghiêm lại, sống lưng càng đỉnh thẳng lên, không xác định mà hỏi lại một lần: "Thật sự?"

"Vâng!" Tư Ninh Ninh kiên nhẫn gật đầu: "Là thật sự!"

Chuyện này cô còn có thể lừa dối anh ấy không bằng, cho dù nói dối thì có lý do mục đích gì đâu?

“Như vậy được rồi." Hoắc Lãng gật gật đầu, cả người trở về trạng thái cũ, nhẹ nhàng đi không ít.

Vừa thả lỏng, toàn thân đột nhiên thay đổi, tốc độ nhanh đến mức Tư Ninh Ninh không chống đỡ được, cho nên vấn đề tiếp theo Hoắc Lãng tung ra làm Tư Ninh Ninh ngơ ngay tại chỗ.

"Cái gì? Anh vừa mới nói cái gì?"

"Anh nói là anh vừa bắt được danh ngạch mua gạch, trễ chút anh đi tìm chú Hoành Binh để nói về chuyện đất nền, hai ta là đối tượng một thời gian rồi, em cảm thấy anh không tồi, đó có phải hay không ...."

Hoắc Lãng lắp bắp, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, giọng nói trầm thấp, nghiêm túc như một lời hứa hẹn: "Nếu em nguyện ý cuộc sống về sau, anh sẽ tận khả năng cho em thứ tốt nhất."

Tư Ninh Ninh im lặng, lông mày sâu thẳm của Hoắc Lãng lướt qua, cau mày lo lắng, khẩn trương cầm tay cô gái nhỏ: "Tư Ninh Ninh, em có nguyện ý không?"

Hoắc Lãng lớn hơn Tư Ninh Ninh vài tuổi, ngoài cái này ra, hắn cùng Tư Ninh Ninh trong chuyện tình cảm đều là trống rỗng.

Lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên muốn ở bên cạnh người, muốn cưới một cô gái.

Hoắc Lãng trong lòng kỳ thực co rúm.

Hắn là quân nhân chuyển nghề, có công việc đứng đắn, có tiền trợ cấp chuyển nghề, thân hình cao lớn, bộ dạng không kém, ở trong mắt người khác không thể nghi ngờ là ưu tú, nhưng để ở trước mặt cô gái mắt ngọc mày ngài này, Hoắc Lãng trong lòng có lời không được tự nhiên.

Bởi vì Tư Ninh Ninh là một nữ đồng chí ưu tú xuất sắc nhất.

Mở miệng nói những lời này, Hoắc Lãng cảm thấy như mất đi nửa cái mạng, một chút không hề khoa trương.

Chính là……

Hắn thẳng thắn thành khẩn, Tư Ninh Ninh lại trầm mặc.

Hoắc Lãng đột nhiên cảm thấy quặn thắt, hắn lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, như là nghi ngờ tự vấn chính mình, nhẹ lắc đầu, lại gọi tên Tư Ninh Ninh: "Tư Ninh Ninh?"

"A?"

Tư Ninh Ninh hoàn hồn từ trong cơn mê mang, nhìn Hoắc Lãng một cái, từ trong đôi mắt kia cô nhìn ra sự lo sợ không yên.

Lông mày Tư Ninh Ninh khẽ lóe lên, trong lòng cảm thấy xin lỗi, cuối cùng lựa chọn rũ mắt xuống tránh né ánh mắt của Hoắc Lãng, đôi tay đang nắm chặt tay áo Hoắc Lãng cũng buông ra.

"Chính là ..." Tư Ninh Ninh hoảng sợ mím môi: "Hoắc Lãng, em rất thích anh, chính là em cảm thấy tiến độ tiến triển của chúng ta có phải quá nhanh rồi không anh?"

Đôi mắt Tư Ninh Ninh lóe lên quá nhiều tình cảm không chắc chắn, cuối cùng cô lựa chọn nói thật.

Cô thích Hoắc Lãng, rất là thích.

Nhưng tiến độ tiến triển giữa hai người quá mau.

Dựa theo tuổi tác của nguyên chủ cô hiện tại mới chỉ có 17 tuổi ...

Ở cái niên đại này, cô nương kết hôn sớm, nhiều người mới gặp mặt một lần là có thể kết hôn ...

Cơ mà ...

Thôi, không có cái gì mà cơ mà ...

Thích Hoắc Lãng là thích, đến khi đề cập đến kết hôn, trong tiềm thức cô sinh ra sự kháng cự cùng sợ hãi.

Tư Ninh Ninh nắm chặt tay rồi lại buông ra rồi lại nắm chặt, do dự một lúc, cô kéo cái cánh tay của Hoắc Lãng: "Hoắc Lãng .... em sợ hãi ... Hoắc Lãng em nghĩ là em còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, anh nguyện ý chờ em thêm một chút sao?"

Hoắc Lãng mím môi, chủ động cầm tay Tư Ninh Ninh, hắn muốn nói là đừng sợ, hắn có thể chờ, cũng nguyện ý chờ. Cô gái nhỏ như là nhìn ra tâm tư của hắn vậy, trước khi hắn mở miệng cô gái nhỏ đã cười đến xán lạn:

"Không cần anh chờ lâu lắm, em chỉ cần thời gian để chuẩn bị tâm lý."

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt xuyên qua lá cây xanh thẩm: "Chờ em đến khi tuyết rơi được chứ? Được không anh?"

"Khi đó, em sẽ cho anh đáp án."

Biểu hiện của Tư Ninh Ninh chân thành nghiêm túc tuyệt đối, thêm nữa mùa đông phương nam không giống phương bắc thường có tuyết rơi, nhưng vẫn sẽ có tuyết.

Mùa đông năm nay đã qua phân nửa, lập tức đến cuối năm, có lẽ ngày mai, hoặc là ngày kia, tuần sau ...

Không lâu nữa sẽ có tuyết rơi ...

“Được rồi.” Hoắc Lãng nhẹ nhàng gật đầu.

Lý trí khẽ nhấm nháp một ngụm, vẻ lo lắng trong mắt Hoắc Lãng rút đi, khôi phục lại nụ cười dịu dàng thường ngày nhìn cô gái nhỏ: "Chuyện này không gấp, anh có thể chuẩn bị vật dụng xây nhà trước, hừm .... có thể dùng gạch xanh, cũng có thể như nhà chú Hoành Binh dùng gạch đỏ, em có ý tưởng gì sao?"

Nói là hỏi suy nghĩ của Tư Ninh Ninh nhưng không đợi Tư Ninh Ninh trả lời, hắn tự mình nói chuyện luyên thuyên: "Em thích hoa đến lúc đó anh tìm chú Hoành Binh phê, tìm một cái chân núi, trộm ở đằng sau lén trồng tường vi, chờ hai năm nở hoa là có thể nở được một tường hoa, em nhất định sẽ thích."

Có lẽ là bởi vì tương lai mà Hoắc Lãng vẽ ra quá an nhàn tốt đẹp, Tư Ninh Ninh trong lòng hơi nới lỏng, cười khẽ vâng một tiếng, nhịn không được đề ra một số ý tưởng nhỏ: "Nhà ở của xã viên có thể xây thành nhà hai lâu không? Nếu không thể em muốn một cái gác mái được không anh?"

"Được, có thể. Nguyên liệu cần thời gian để chuẩn bị, có cái ý tưởng gì em chậm rãi nghĩ rồi nói cho anh nghe."

"Vâng, anh đưa em đến đây được rồi!"

"Haizzz."

Nói chuyện suốt đoạn đường đã về đến nhà thanh niên trí thức, đứng ở chỗ này có thể thấy được chỗ nóc nhà thanh niên trí thức.

Tư Ninh Ninh cởi mũ cái mũ rơm đưa cho Hoắc Lãng, Hoắc Lãng cười thật tươi, thật thoải mái như sắp lấy vợ đến nơi rồi, cao hứng mắt cười thành đường chỉ, cô chẳng biết phải nói thế nào.

Cô chọc vào vòng eo nhỏ hẹp của Hoắc Lãng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Anh có thể thu liễm một chút được không?"

Tuy rằng kết quả cuối cùng căn bản cô chạy không nổi, cơ mà cô chưa có gật đầu đâu.

Hoắc Lãng ho nhẹ một tiếng, vội gật đầu trở lại vẻ nghiêm túc như bình thường: "Được, em đi đi, anh nhìn em đi vào."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, xoay người, vừa đi được vài bước thì quay người trở về.

"Làm sao ..."

Hoắc Lãng tươi cười đến xán lạn, nhìn thấy Tư Ninh Ninh xoay người vội vàng đứng đắn lên, vừa định hỏi "làm sao vậy?". Lời còn chưa mở miệng đâu Tư Ninh Ninh đã đi nhanh thật nhanh túm lấy cái vạt áo nhón chân, chụt một cái lên má, động tác liền mạch lưu loát.

Được cô gái nhỏ thơm một cái, đưa tay sờ sờ gương mặt, phản ứng gì cũng chưa kịp thì cô gái nhỏ kiều khí đã chạy đi thật xa, còn đứng đó vẫy vẫy tay với hắn, gương mặt nhỏ sáng ngời mỉm cười, không tiếng động khẩu hình miệng kêu hắn đi về đi.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoắc Lãng nhịn không được kêu lên: Tư Ninh Ninh!"

“Hả?" Tư Ninh Ninh đã đi tới chỗ ngã rẽ, chân trước chuẩn bị đẩy cửa vào sân, thò cái đầu ra, mờ mịt hoài nghi mà nhìn Hoắc Lãng.

"Một lát nữa anh còn trở về trong huyện, lần sau trở về là nửa tháng."

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn những thanh niên trí thức bên kia, thu hồi ánh mắt mới hướng chỗ Hoắc Lãng gật gật đầu.

Hoắc Lãng dừng lại tại chỗ, nhìn Tư Ninh Ninh mà cười ngây ngô một hồi lâu, cuối cùng giơ tay vẫy vẫy tay: "Anh đi đây, lần sau trở lại thăm em."

Tư Ninh Ninh do dự một chút, nhẹ gật đầu, giơ bàn tay vẫy vẫy.

Tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment