Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 368 - Chương 368: Giao Thỏ Cho Đội Sản Xuất

Chương 368: Giao Thỏ cho Đội Sản Xuất Chương 368: Giao Thỏ cho Đội Sản Xuất

Editor: Hye Jin

Thời đại lạc hậu, khoảng cách không xa nhưng là một khi tách ra không có điện thoại, không có phương tiện liên tạc, trong lòng thực sự có chút buồn.

Nhìn Hoắc Lãng khuất xa, Tư Ninh Ninh ngồi dậy trở về.

Không còn cách nào khác.

Cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, đời còn dài, có những việc phải làm, buộc phải làm.

Bắt đầu đông thời gian trôi quá mau, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt tiến hành một bài thi nhỏ, đề thi được chọn lọc từ nội dung giảng dạy gần đây. Ví dụ như là ghép phụ âm nguyên âm vào chỗ còn thiếu, toán học thì là cộng trừ trong khoảng từ 1-20.

Bọn nhỏ đều là học kiến thức cơ sở, cho nên bài thi cũng là cơ sở thôi, chuyện này Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt cực kỳ để bụng, còn có phần thưởng cho ba em học sinh đứng đầu, phần thưởng là một quyển vở và một cây bút.

Tất nhiên, ngoài phần thưởng cho ba học sinh đứng đầu, những đứa trẻ khác, bất kể là thành tích tốt xấu, điểm nhiều hay ít cũng có những phần thưởng khuyến khích, thực chất chỉ là một bông hoa đỏ nho nhỏ.

Đừng nhìn nó chỉ là một bông hoa nhỏ màu đỏ, Tư Ninh Ninh đã mất rất nhiều thời gian để cắt giấy làm ra được.

Mà thông qua bài thi này làm Tư Ninh Ninh nhận thức được một số vấn đề.

Khả năng thích ứng học tập của bọn trẻ rất tốt, có sự khác biệt về điểm số là điều dễ hiểu, nhưng điều khiến Tư Ninh Ninh khó hiểu là sự khác biệt lớn nhất không phải giữa cá nhân các em học sinh mà là giữa các môn học.

Lấy ngữ văn cùng toán học đi, ngữ văn đạt tiêu chuẩn chênh với toán cả một đoạn lớn. Tư Ninh Ninh phải đau đầu để tìm ra nguyên nhân, thời gian lặng lẽ tiến vào tháng chạp.

Bởi vì bận rộn mà đội sản xuất bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, đằng trước có người vui tươi hớn hở bàn tán năm nay heo nuôi lớn phết, cuối năm giết heo mỗi nhà đều có thể chia được miếng thịt, ở phía sau mấy thím tụ lại thành một nhóm thảo luận xem năm nay có thể chia được bao nhiêu công điểm.

Khuôn mặt ai cũng nở nụ cười, mong mỗi một năm trôi qua lại tốt hơn một chút.

Tư Ninh Ninh bị cảm nhiễm, một phương diện càng thêm nghiêm túc mà soạn giáo án, một phương diện khác đuổi kịp công việc lu bù phía trước, thương lượng với thanh niên trí thức việc nộp thỏ lên đội.

Trước khi nuôi thỏ, Tư Ninh Ninh đã thảo luận các vấn đề liên quan với Triệu Hoành Binh và chú ấy đã đồng ý thanh niên trí thức sẽ nuôi thỏ số lượng như gà, mỗi hộ có thể nuôi 3 con, hai hộ là 6 con.

Ban đầu là 6 con bây giờ biến thành 33 con, đã chia ra thành nhiều cái chuồng mà nhốt.

Trọng lượng của hai lứa thỏ mới được sinh đã ổn định ở mức khoảng ba cân đến 4 cân rưỡi.

Nói sao thì nói cũng là chính tay nuôi đến lớn, Tư Ninh Ninh bất đắc dĩ mới đem giao cho Triệu Hoành Binh, một phần đã thương thảo, thống nhất trước đó rồi, một mặt là phương diện đồ ăn của thỏ, nếu không giao thỏ ra thì cỏ khô thanh niên trí thức chuẩn bị không đủ cho thỏ ăn kéo đến mùa xuân năm sau.

"Ai trong các cậu phân biệt được đực cái. Tớ nghĩ bọn mình chọn một con thỏ đực khỏe mạnh là được, mấy con khác đều phải là thỏ cái, thỏ cái sinh khá được, một lứa sinh tận mười mấy con, quay đầu có ăn hai con thỏ mẹ cũng không ảnh hưởng đến số lượng thỏ về sau, các cậu thấy thế nào?"

"Được đấy, làm như vậy đi."

Mọi người đang bàn tán xôn xao thì Tưởng Nguyệt ngồi bên bếp lò trước cửa bực đến hai mắt đỏ lên: "Ngày thường dọn vệ sinh chuồng thỏ các cậu không làm cái gì, bây giờ thảo luận ăn thỏ, các cậu tích cực tích sự."

Tưởng Nguyệt đập mạnh cái que củi ngã lên mặt đất, cả giận la lên: "Tớ không đồng ý."

Mọi người nhìn nhau thần sắc xấu hổ.

Nói về làm vệ sinh thật sự không phải là ghét bỏ hay gì cả.

Hoàn toàn là phân công nhau làm, nữ đồng chí hỗ trợ nấu cơm, nam đồng chí gánh nước gì đó, thỏ con cũng y như vậy.

Làm vệ sinh thì đều là các nữ thanh niên trí thức làm, nam thanh niên trí thức cũng nghĩ việc này đã phân công, bởi vậy tuy không giúp đỡ dọn vệ sinh thì ngày thường cũng thường xuyên cắt cỏ về cho thỏ ăn.

Chỉ là gần đây thời tiết đã hạ nhiệt, bên ngoài không còn tìm thấy cỏ tươi nữa, điều này khiến cho đám nam thanh niên trí thức không làm được nhiều việc.

Tưởng Nguyệt rống xong liền chạy thẳng về phòng, nhóm người đang vây quanh bếp lò sưởi ấm trong nhà chính nhất thời không biết nên nói cái gì, ngay cả bầu không khí cũng trở nên kỳ quái.

Tư Ninh Ninh nhìn chung quanh, vùi đầu ghi vào sổ, vừa viết xuống vừa nói: "Chuyện này an bài như vậy, lát nữa nam đồng chí sẽ ra hai người đi phân biệt thỏ đực thỏ cái, phần chúng ta một thỏ đực 5 thỏ cái hoặc 2 thỏ đực 4 thỏ cái đều được."

"Chọn xong 6 con để lại cho thanh niên trí thức thì phiền hai nam thanh niên trí thức cùng nhau đem thỏ đến nộp ở nhà đội trưởng, mọi người nhanh nhẹn một chút, đến lúc đó tính công điểm cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc phân lương cuối năm."

"Được rồi!"

"Được rồi!"

Tất cả những người trong phòng đều hoan hô hưởng ứng, nhưng trong chốc lát, Lý Lăng Nguyên nhìn về phía cửa phòng của nữ thanh niên trí thức, do dự: "Cái kia, thanh niên trí thức Tư, kia thanh niên trí thức Tưởng thì làm sao bây giờ?"

“Tưởng Nguyệt?” Tư Ninh Ninh "hả" một tiếng, đóng nắp bút cùng vở lại, mím môi cười: "Chuyện này cứ giao cho tớ là được, chờ chính sự xong xuôi thì giết thỏ các cậu để lại cho tớ một cái đùi thỏ là được."

Mạc Bắc không nói lời nào, đôi mắt sắc bén bỗng nhiên nhu hòa.

Tống Thư Hãn ngượng ngùng đẩy mắt kính, cười nói: "Được nha đừng nói là một cái đùi thỏ, hai ba cái đều được, mọi người thấy sao?"

Nếu không phải có Tư Ninh Ninh, đừng nói cái gì mà ăn thịt thỏ, đến nộp thỏ lên lấy công điểm cũng không có.

Nghĩ đến đây, mọi người trong phòng vang lên tiếng cười hi hi ha ha, đồng thời mà nói: "Đúng vậy."

Bầu không khí vui vẻ trở lại.

Cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, bọn trẻ không có đủ quần áo để chống lạnh, Tư Ninh Ninh đã thảo luận với Tưởng Nguyệt và cuối cùng đi đến thống nhất - cho học sinh nghỉ đông.

Gọi là nghỉ đông thuần túy thì không có, Tư Ninh Ninh dạy bọn nhỏ một số bài vè thuận miệng, cộng thêm một vài đề bài, năm sau khai giảng sẽ kiểm tra cách ghép vần chính tả, đến lúc đó về nhà các em học sinh phải nghiêm túc xem bài, nếu không viết được thì thiếu một cái sẽ bị khẻ tay một cái.

Còn "bài tập về nhà" của Tưởng Nguyệt rất đơn giản, chỉ yêu cầu bọn trẻ học đếm từ một đến một trăm trước, kiểm tra trước khi khai giảng, còn có phạt gì hay không thì Tưởng Nguyệt chưa nghĩ đến phương diện đó.

Bởi vì vậy, mặc dù bọn trẻ luôn thích Tư Ninh Ninh, nhưng so sánh hai cô giáo, hai cách thưởng phạt thì bọn nhỏ vẫn tương đối sợ Tư Ninh Ninh.

Nói đi cũng phải nói lại, dưới những so sánh này, tuy rằng Tưởng Nguyệt đã gián tiếp có được sự đồng tình nhất trí và sự yêu thích của bọn trẻ, mà cũng bởi vì vậy mà chôn xuống không ít cái hố nhỏ trong chương trình học, cơ mà toàn bộ là lời phía sau.

Còn về chuyện con thỏ, Tưởng Nguyệt ủ rũ ủ rũ mấy ngày nay, khi Tư Ninh Ninh đem đùi thỏ nướng quơ qua quơ lại trước mặt Tưởng Nguyệt, Tưởng Nguyệt nhịn không được mà nuốt nước bọt.

Nước mắt trào ra, rồi hận bản thân không tiền đồ, dễ dàng bị chút mùi hương mà câu đi mất một linh hồn nhỏ bé, nhất thời hừ một tiếng, quay mặt dỗi Tư Ninh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment