Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 442 - Chương 442: Không Thể Tin Được

Chương 442: Không Thể Tin Được Chương 442: Không Thể Tin Được

Editor: Hye Jin

Lúc đầu Tống Thư Hãn trong lòng có chút bất bình thay cho Mạc Bắc, sau một đoạn thời gian nói chuyện, hắn biết, cái này không nên trách Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh là người dịu dàng, thông minh, bác ái, đối xử tử tế với người xung quanh, đồng dạng cậu ấy cũng có mục tiêu rất rõ ràng.

Chính là hy vọng có người dành riêng cho cậu ấy, trung thành với cậu ấy, yêu thương, thiên vị cậu ấy, có thể trở thành ô dù che chở cậu ấy.

Giữa Mạc bắc và Hoắc Lãng, ưu điểm là một người tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn.

Nhưng chung quy lại, nhược điểm của Mạc Bắc cũng chính là tuổi còn quá trẻ.

Nhỏ tuổi ngây ngô, vụng về thẹn thùng, tính tình dè dặt không dám nói với cô gái mình để ý rằng mình yêu thương người ta.

"Tớ sẽ."

Tống Thư Hãn lau mồ hôi trên mặt, cho dù biết Mạc Bắc sẽ không nghe lời mình, hắn vẫn lựa chọn đáp ứng với Tư Ninh Ninh.

Đây là lời xin lỗi của hắn để kết thúc cái chủ đề đường đột này.

Tư Ninh Ninh hai mắt cong thành hình bán nguyệt nhỏ, cánh môi nhợt nhạt cười, nụ cười thuần khiết đến chói mắt, khuôn mặt giống như có vầng hào quang, tươi đẹp ôn nhu: "Cảm ơn."

Cũng như Tư Ninh Ninh không muốn làm tổn thương họ, Tống Thư Hãn không muốn cậu ấy bị tổn thương, ngắn ngủi đoạn thời gian trầm mặc, Tống Thư Hãn mở miệng nói:

"Hiện tại không có tin tức có thể về thành, song hiện thực nói cho tớ biết, về sau khẳng định có cơ hội trở về!"

Tống Thư Hãn khóe môi giật giật, lông mày mảnh rũ xuống, rất lo lắng nhìn Tư Ninh Ninh:

"Cậu hạ quyết tâm, nghĩ kỹ rồi sao? Không trở về thành? Tương lai về sau có thể không trở về."

Đây thực sự là một vấn đề lớn.

Từ nhỏ ở trong thành lớn lên, đã sớm dưỡng thành thói quen sống trong thành, đây cũng là vì sao mà nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở nông thôn đều cảm thấy khổ không chịu nổi.

Đây không chỉ đơn giản là lý do khó khăn trong sự khác biệt chỗ ở mà còn khác biệt giữa văn hóa con người và môi trường sống.

Ngay cả khi có thể thích nghi với cuộc sống nông thôn thì sao, trong lòng mọi người vẫn mong ngóng được quay trở lại.

Nếu Tư Ninh Ninh nói không nghĩ trở về thành, đừng nói là thanh niên trí thức sẽ nghi kỵ mà bản thân người ở nông thôn cũng buồn bực trong lòng.

Sinh hoạt mà lương thực được phân mà không thích, lại thích ở nơi thôn núi bò trên đất làm việc? Sợ không phải chỉ một người cảm thấy đầu bị úng nước mất.

Trong mắt tất cả những người ở thanh niên trí thức, Hoắc Lãng chỉ là anh nông dân ở địa phương nhỏ tỉnh H, có lẽ có chút năng lực hơn anh nông dân một chút, nhưng không thay đổi sự thật rằng anh ấy là một nông dân.

Nếu cậu ấy muốn cùng Hoắc Lãng kết hôn thì nửa đời sau không thể nghi ngờ sẽ bị lưu lại cái đội sản xuất ba, cái sơn thôn nhỏ này ...

Những lo lắng của Tống Thư Hãn phần lớn bắt nguồn từ điều này, Tư Ninh Ninh hiểu.

Mà cô biết, hiểu biết của bọn họ đối với Hoắc Lãng không phải là sự thật.

Tư Ninh Ninh biết chi tiết của Hoắc Lãng, trừ cái này ra càng hiểu biết hơn về đường hướng phát triển của xã hội tương lai.

Trong lòng cô có một số tính toán, chỉ là cái này không thể nói rõ cho Tống Thư Hãn biết.

Sau khi suy nghĩ về điều đó một lúc, Tư Ninh Ninh cong môi cười nói:

"Nếu có cơ hội về thành phố, tớ nhất định sẽ về, chúng tớ bởi vì công tác trở về, loại tình huống này khả năng rất lớn, về sau chính sách thay đổi, tớ cảm thấy vẫn là sẽ trải qua thi cử."

Nghĩ đến tương lai còn khởi động thi đại học, Tư Ninh Ninh thuận miệng đề điểm một câu:

"Hoắc Lãng biết chữ, nếu có ngày đó, tớ sẽ đốc xúc anh ấy cùng nhau thi cử ... Cậu cũng vậy, mọi người ở chỗ thanh niên trí thức cũng vậy, chúng ta thanh niên trí thức có sách, có thời gian vẫn nên nhìn nên học, tương lai cái gì cũng không thể nói trước được."

Tuy rằng cảm thấy chuyện này vẫn có chút không thích hợp, nghĩ đến những gì ngày thường chứng kiến, Hoắc Lãng với lời nói của Tư Ninh Ninh là nghe 100%, trong lòng Tống Thư Hãn yên tâm.

"Trong lòng cậu có tính toán là được, chúng ta không nên can thiệp, tớ chỉ có thể đứng khách quan người ngoài cuộc kiến nghị vài câu, tớ không muốn cậu sẽ chịu thiệt."

"Tớ hiểu."

Tư Ninh Ninh mỉm cười, hoàn toàn như thường ngày, là thái độ khi nói chuyện với bạn bè.

Tống Thư Hãn lúng ta lúng túng gật đầu, nói xong băn khoăn trong lòng, nhất thời không tìm được gì khác để nói, bầu không khí có vẻ hơi gượng gạo.

Đôi mắt của hắn đảo qua đảo lại, ánh mắt không mục đích, khoảng lặng trầm mặc, ánh mắt lần nữa rơi vào người Tư Ninh Ninh:

"Tớ không biết đồng chí Hoắc Lãng sẽ ở bên kia bao lâu. Tớ đi xe hơi mệt nên không đợi anh ấy nữa."

Vừa nói, vừa xách rương mây bên cạnh bàn: "Tư thanh niên trí thức, tớ đi về trước đây."

Tư Ninh Ninh biết cậu ấy ở lại sẽ càng thêm xấu hổ, cười cười gật đầu: "Được, đi đường cẩn thận."

"Đã biết, cậu ở đây đợi đồng chí Hoắc Lãng, đừng đi lung tung, không thôi anh ấy trở về tìm không thấy cậu.

"Ừ, được."

…....

Haizzz ......

Tiễn Tống Thư Hãn đi, Tư Ninh Ninh vùi đầu khuấy khuấy chén canh, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút phức tạp.

Cô chưa bao giờ là người sống bừa bãi, trước kia sống vì lợi ích gia tộc, cũng từng có người thích cô, theo đuổi cô, chỉ là chưa từng có người có thể kiên trì đến cuối cùng, hoặc là nói không có người chân chính chống lại ích lợi.

Không ngờ rằng sau khi xuyên không về đây, về cái niên đại giản dị này ngược lại trải nghiệm cảm giác này? Lâm vào cái thế trận cẩu huyết khó chịu này?

“Làm cái gì thở ngắn than dài? Tống thanh niên trí thức đi đâu rồi?”

Chiếc bàn rung lên, Hoắc Lãng quay lại, ngồi ngay ở phía đối diện.

Tư Ninh Ninh cười nhẹ, không muốn anh ấy lo lắng nên giải thích: "Trở về rồi ạ? Tống Thư Hãn nói ngồi trên xe mệt quá, quá buồn ngủ nên về trước để ngủ."

Dứt lời cong môi hỏi: "Thế nào? Diễn biến thế nào rồi? Uông Tùng có nói gì không?"

Hoắc Lãng lắc đầu, trên mặt nở nụ cười, tựa hồ đã khát, không ngại chén canh trên bàn đã nguội của Tư Ninh Ninh, bưng lên uống một ngụm.

"Xong rồi." Đúng như em dự đoán. Xa xa vẫn là bộ dạng hung thần ác sát kia, chờ xe chạy đến trước mặt, hắn liền thành thật, anh đưa đồ vật sang thì vẻ mặt hắn khác hẳn."

Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Như thế nào? Khác nhau thế nào?"

“Nghiêm túc, thành khẩn.” Hoắc Lãng để chén xuống, nhướng mày, cười cười, nhưng mà giọng người khàn khàn, giống như loa siêu trầm, làm vành tai người ta tê tê dại dại.

"Phỏng chừng phía trước đợi lâu quá nghĩ là bị lừa, cho nên bắt được cái "tờ giấy khen lớn" kia, hắn có thể yên tâm rồi.

“Cái gì mà giấy khen lớn hay không lớn chứ?" Tư Ninh Ninh nhéo nhéo dái tai cậu một cách mất tự nhiên, ngước mắt lên nhìn Hoắc Lãng giả hung hăng:

"Ăn chưa? Còn chưa ăn thì nhanh ăn đi, lát nữa còn phải làm việc nữa đấy."

"Anh ăn rồi, vốn là vội không tính ăn mà không phải nhờ Đơn Mãn Đường hỗ trợ làm việc sao? Không thể để người ta đi theo đói bụng cho nên ở huyện ăn thịt kho tàu với cơm."

"Ăn là tốt rồi. Em cũng lo lắng anh ngốc ngốc cơm cũng không biết ăn."

Tư Ninh Ninh theo bản năng lẩm bẩm, lẩm bẩm.

Hoắc Lãng nhướng mày và mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt chính trực từ lúc thân cân với Tư Ninh Ninh trong lúc lơ đãng toát ra sự ôn nhu vô tận.

"Em ăn no chưa? Vừa rồi anh lên lầu thấy còn bánh bao thịt, chắc trở về đợt này bận rộn, không có cơ hội đưa em vào thị trấn, nếu không mua một ít mang về nhà ăn?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy, không quên ngạo kiều với Hoắc Lãng: "Đội sản xuất đi vào trấn không phải xa, anh bận thì em cũng có thể đi mua, làm cái gì mà anh cứ giống như em là em bé to xác thế? Xa anh sống không nổi?"

Hoắc Lãng đứng dậy lắc đầu bất lực đi theo sau Tư Ninh Ninh.

Đại khái hiểu ý tứ trong lời nói của Tư Ninh Ninh, song vẫn theo bản năng mà hỏi: "Cái gì gọi là em bé to xác."

“…”

Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, bản năng đưa tay lên che miệng.

Cho mi lanh mồm lanh miệng này, tự dưng thả một câu phổ biến trên internet đời sau, quay đầu liếc Hoắc Lãng một cái, thu hồi ánh mắt đi về phía trước, thành thật mở miệng giải thích:

"Em bé to xác sao ... Theo ý tứ trên mặt chữ, đại khái là người lớn tính tình trẻ con, cái gì cũng đều dựa vào người khác làm."

“Vậy ngươi em định không phải em bé to xác.”

"Hả?"

Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Hoắc Lãng lại nghiêm túc như vậy, đột nhiên khiến Tư Ninh Ninh tò mò.

“Vì cái gì?”

Cô quay sang hỏi:

"Bởi vì ..." Hoắc Lãng cười cười, nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Em là cô gái nhỏ."

Ý nghĩa tiềm tàng là Tư Ninh Ninh là cô bé nhỏ nên cần được bảo hộ, yêu cầu dỗ dành ...

"Nói cái gì đó nha! Ngày nào cũng nói những lời không đàng hoàng.”

Tư Ninh Ninh bực đến nghiến răng, hít một hơi rồi dậm chân Hoắc Lãng một cái, nhanh chân bước ra khỏi tiệm cơm quốc doanh.

"Anh cũng chỉ nói một câu, cũng không có nói cái gì nữa. Làm sao vậy? Em nói chuyện đi? Này, em đi bộ nhanh như vậy làm gì?”

Hoắc Lãng buồn cười trêu, chân dài đuổi theo sát nút.

Hai người vừa ra khỏi cửa, trong đại sảnh không ít người nghiêng đầu nhìn theo, chị gái gọi món trong quầy liếc xéo, nhàn rỗi không có việc gì làm lẩm bẩm:

"Chỗ đông người làm cái gì ..."

Bình Luận (0)
Comment