Editor: Hye Jin
Quay trở lại sân nhỏ thu dọn vội vàng, Tư Ninh Ninh thay quần áo.
Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Tư Ninh Ninh đẩy xe đạp và khóa cổng sân, đến Cung tiêu xã đối phó mua một số đồ vật, xong việc lại trở về tiệm cơm quốc doanh gọi một phần canh trứng, rau chân vịt ngồi ở cửa sổ tầng 2, cộng thêm bánh bao buổi sáng ăn chưa hết, vừa ăn vừa chờ Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng tính toán thời gian rất chính xác, thời gian trở về đại khái là thời gian ước hẹn, lúc đó ngụm bánh bao Tư Ninh Ninh còn chưa kịp nuốt xuống, vừa nhấc đầu lên đã thấy anh ấy từ cửa cầu thang lại đây, đi theo sau lưng còn một người phong trần mệt mỏi mặt mũi bị gió thổi đỏ bừng.
Tư Ninh Ninh theo bản năng đứng dậy, muốn nói chuyện mà bị bánh bao nghẹn, hai tay che cổ khụ khụ một hồi, Hoắc Lãng đem cái rương để bên cạnh bàn, bảo Tống Thư Hãn ngồi rồi giúp Tư Ninh Ninh vỗ vỗ, đưa chén canh sang, đồng thời giải thích:
"Trên đường đi kéo gạch về, thì gặp thanh niên trí thức Tống, tiện đường mang theo về."
Tống Thư Hãn xoa xoa mặt, lại xoa xoa tay, một lúc sau mới cười nói: "May mắn là gặp được đồng chí Hoắc Lãng, nếu không thì không biết bao lâu mới có thể trở về!"
Hoắc Lãng nhướng mày, cười cười không nói gì, đưa mắt nhìn Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh đã hoãn hoãn, hắn đứng dậy:
"Tôi còn có chuyện phải giải quyết. Thanh niên trí thức Tống hẳn là cũng muốn ăn cơm, em cùng lúc với cậu ấy ở đây đợi một chút đi, anh thực mau trở về, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về."
Tư Ninh Ninh biết Hoắc Lãng nói chuyện kia chắc là đi tìm đám Uông Tùng, gật gật đầu: "Anh đi đi ... À chờ đã ... Anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn một chút không?"
"Không cần, trong huyện đã ăn qua, lúc này không đói bụng."
Hai người hỏi đáp tự nhiên, Tống Thư Hãn trầm mặc không nói gì.
Một lúc sau, cùng Hoắc Lãng xuống lầu, sau khi mua thức ăn xong trở về, Tống Thư Hãn ngồi vào bàn ăn hai ngụm mì, chiếc kính gọng tròn bị hơi nóng hút ra, hắn tháo kính, dùng quần áo cọ cọ, đột nhiên lên tiếng:
“Tư thanh niên trí thức, cậu đã đã hạ quyết tâm sao?”
“Hả?”
Tư Ninh Ninh sờ không được đến chủ đề này, hỏi lại: “Cái gì?"
“Ý tớ là.” Đặt lại kính lên sống mũi, sương mù nóng bỏng bao phủ đôi mắt sắc bén của Tống Thư Hãn, hắn cong môi cười, trở lại dáng vẻ e lệ thẹn thùng thường ngày: "Cậu đã xác nhận muốn cùng đồng chí Hoắc Lãng ở bên nhau?"
Tống Thư Hãn rất thông minh và thực thông thấu, cho đến này, rất nhiều chuyện hắn nhìn thấu chỉ là không nói toạc ra thôi, đây là lần đầu tiên hắn hỏi thẳng như vậy.
Tư Ninh Ninh sững sờ một hồi mới chậm rãi gật đầu, chỉ gật đầu, chứ không nói thêm gì nữa.
Tư Ninh Ninh biết Tống Thư Hãn là người thông minh, vì vậy cô không ngạc nhiên khi Tống Thư Hãn phát hiện ra và bây giờ xác nhận vấn đề này.
Hiện trường im lặng một hồi, chỉ có tiếng Tống Thư Hãn cúi đầu hắn mì.
Một chén mì nóng hôi hổi vào bụng, miễn cưỡng lót cái bụng rỗng đi xa mười mấy tiếng trên tàu, Tống Thư Hãn đẩy cái chén sang một bên, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Khá tốt!"
Tư Ninh Ninh gật đầu, cụp mi xuống và không nói chuyện.
Trực giác nói cho cô biết Tống Thư Hãn sẽ nói chuyện này, tuyệt đối không chỉ có mấy chữ "khá tốt".
Đúng như dự đoán, Tống Thư Hãn "ừm" một tiếng thật lâu rồi lại mở miệng.
"Đồng chí Hoắc Lãng rất lợi hại. Cậu cũng xinh đẹp, thông minh và chu đáo, đồng thời có tư tưởng chính kiến của mình, tớ cảm thấy hai người thật sự rất xứng tôi, tớ cảm thấy, kỳ thực cậu với Mạc Bắc cũng rất xứng đôi."
“Vậy tới có thể hỏi?”
Tống Thư Hãn hít một hơi ngẩng đầu nhìn Tư Ninh Ninh: “Tại sao lại là Hoắc Lãng mà không phải Mạc Bắc?
"Hoặc là nói, vì cái gì không thể là Mạc Bắc? Cậu thật thông minh, cậu hẳn là biết cậu ấy vừa ý cậu đi?"
Vừa ý chính là thích, thuộc về một loại từ diễn đạt thích nhưng tinh tế hơn.
Tư Ninh Ninh cũng đã được Hoắc Lãng chỉ ra vấn đề, gần đây cô mới ý thức được vấn đề này. Tống Thư Hãn liên tục đẩy mấy vấn đề sang, làm đại não Tư Ninh Ninh trống rỗng, hơn nữa ngày không thể tìm được ngôn ngữ.
Tư Ninh Ninh im lặng hồi lâu, Tống Thư Hãn lại lên tiếng:
"Tư thanh niên trí thức, đừng hiểu lầm tớ, tớ chỉ là tò mò, chứ không hề có ý ép buộc cậu."
"Cậu biết đấy, nam thanh niên trí thức có ba người thôi, chúng tới là bạn tốt của nhau. Tớ muốn biết rốt cuộc bạn của tớ thua ở chỗ nào."
Tư Ninh Ninh mím môi, cau mày đôi hàng mi dài hạ xuống, cô biết Tống Thư Hãn không có ác ý, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cũng thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình với Tống Thư Hãn:
"Thật ra lúc đầu tớ xác thực không biết chuyện này, tính cách của Mạc Bắc như thế nào cậu biết đến. Thật lòng mà nói tớ không thích người có tính cách như vậy, rất nhiều tình huống, rất nhiều chuyện bởi vì chúng ta là thanh niên trí thức, chúng ta sống chung với nhau chung một mái nhà, cho nên bất luận cái gì không ổn, lựa chọn không thích hợp hoặc là nói một câu rồi làm bản thân lâm vào xấu hổ, tớ vẫn luôn nhẫn nại, thích ứng với việc đó.”
"Đương nhiên, ở chung với nhau, tiếp xúc với nhau tớ biết Mạc Bắc rất ưu tú, cũng rất quả cảm, cũng có dũng khí, hoàn toàn không hề kém cạnh bất kỳ ai. Nhưng là, cái gọi là tình cảm khó mà nói được. Nếu một hai phải có một cách nói, như vậy cậu cũng phải nghĩ một chút, cả hai người ở bên nhau đều yêu cầu người khác hống, người khác phải dỗ dành thì làm sao có thể ở bên nhau? Chẳng lẽ ở cạnh nhau trầm mặc đoán ý nhau, giận dỗi hay là cả đời không thể nào hòa hợp với nhau nổi?"
Tống Thư Hãn im lặng.
Tư Ninh Ninh tiếp tục: "Đoạn tình cảm này không tồn lại thắng thua, từ trước đến giờ có lẽ Mạc Bắc vừa ý tớ, nhưng cậu ấy vừa ý tớ, tớ chưa bao giờ tán thành."
Cô thờ ơ bật cười thành tiếng, không chút nào để ý lựa chọn đem khoảng thời gian thơ ấu cả hai đời kể lại cho Tống Thư Hãn nghe:
"Quá khứ của Tưởng Nguyệt cũng rất cay đắng, nhưng cậu ấy luôn dịu dàng với tớ, còn nói tớ thực ôn nhu, còn nói tớ cho cậu ấy dũng khí rất lớn, là cổ vũ lớn nhất cho cậu ấy, mà Tống Thư Hãn cậu có biết hay không?"
Khi Tư Ninh Ninh nói về những trải nghiệm đó, hình ảnh như vậy hiện ra trước mắt Tống Thư Hãn, một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu bị người nhà ngược tâm, bạo hành.
Thân ảnh nhỏ bé cô đơn đứng ở cửa, thân thể co ro bị nhốt trong căn phòng tối, hết cảnh này đến cảnh khác hiện ra trước mặt hắn.
Tư Ninh Ninh ...
Trên người không ngờ trải qua gian khổ như vậy, trải qua đoạn quá khứ đau thương như thế ....
Cậu ấy làm thế nào mà có thể trôi qua được.
Tống Thư Hãn há miệng thở dốc, đầu óc ong ong, con ngươi dưới cặp kính cận khẽ run lên.
Không thể tin tưởng.
Khó có thể tin.
Cùng với việc ý thức chủ quan không thể tiếp thu được nữa.
Kỳ thật bản thân không có trải qua những chuyện như vậy nhưng trong tâm đồng cảm vô cùng, cũng không biết vì cái gì, hốc mắt Tống Thư Hãn đau nhói, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp của Tư Ninh Ninh vẫn tiếp tục vang lên:
"Người ôn nhu chưa bao giờ sinh ra đã có sẵn, bởi vì tớ đã dẫm lên băng giá trưởng thành, chịu đựng lưỡi dao sắc bén, từng trải qua đau đớn tột cùng, cực hạn thống khổ cho nên khi người khác cần, tớ sẵn sàng bung dù đi hỗ trợ mọi người. Trong nội tâm của tớ có khao khát cùng lý tưởng, đó là khát vọng, vào thời điểm tớ yêu cầu có thể vì tớ mà bung dù che chở tớ."
Tư Ninh Ninh mỉm cười, đôi mắt đen cong thành nếp nhăn nhỏ như thường lệ, nhưng Tống Thư Hãn lại không cảm thấy chói mắt sáng ngời như bình thường, mà là vô cùng nặng nề, áp lực đè nặng.
"Mạc Bắc không thể cho tớ được cảm giác an toàn mà tớ muốn có, có thể là về sau cậu ấy có thể, nhưng là, tớ không có tâm tình để cùng cậu ấy trưởng thành."
Hai người từ bề ngoài hay là năng lực đều rất xứng đôi vừa lứa, mà suy xét ở phương diện tính cách xác thật có vấn đề.
Buổi nói chuyện này cũng khiến Tống Thư Hãn hiểu Mạc Bắc thiếu ở đâu thừa chỗ nào.
“Thực xin lỗi.”
Tống Thư Hãn đứng dậy, hướng Tư Ninh Ninh khom lưng, là thật tâm xin lỗi.
“Không có vấn đề gì.” Tư Ninh Ninh chậm rãi, hiểu tình dịu dàng như khi đang trấn an Tưởng Nguyệt, những điều cô nói chuyện như là người từng trải mà nói: "Chuyện này vốn dĩ có tồn tại hiểu lầm, nói rõ ràng là được rồi. Bất quá ..."
“Cái gì?”
Tống Thư Hãn đứng ở bên cạnh bàn, khó hiểu hỏi.
Tư Ninh Ninh cắn môi dưới, nhìn Tống Thư Hãn cân nhắc một hồi mới thành khẩn nói tiếp:
"Chuyện này tớ chỉ có thể làm bộ như không biết, hơn nữa về sau sẽ tận khả năng bảo trì khoảng cách với Mạc Bắc, có vài lời tớ không tiện nói với cậu ấy, nếu có thể ... Các cậu là bạn bè, tớ hy vọng cậu có thể uyển chuyển mà nói với cậu ấy."
"Các cậu là bạn bè, tớ và các cậu cũng là bạn bè, tớ không muốn thương tổn các cậu."
"Con đường phía trước còn rất dài, sẽ còn nhiều điều phải trải qua, có nhiều người đi ngang qua đời, không cần chấp nhất vào một đoạn tình cảm không có hồi đáp, vào những thứ không có ý nghĩa."
Tư Ninh Ninh là người chân thành, những gì cô nói là suy nghĩ chân thật của cô.
Người ta cho rằng người chưa có yêu đương là người tự do, song bản tính vẫn thiên hướng vào người mình có cảm tình ...
Cách một chiếc bàn nhỏ cũ kỹ, Tống Thư Hãn nhìn thấy hết, Mạc Bắc giả bộ không để ý đến cô gái ấy, kỳ thật trong lòng vẫn luôn chú ý đến người ta, lúc đó trong lòng tớ nặng trĩu.