Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 440 - Chương 440: Tìm Cố Dương

Chương 440: Tìm Cố Dương Chương 440: Tìm Cố Dương

Editor: Hye Jin

"Cửa sổ chuyện này ..." Người phụ nữ trung niên liếc mắt nhìn, hỏi: "Khi nào thì cháu dọn đến? Trước khi dọn đến, tôi sẽ nhờ người nhà sửa lại cho cháu. Giá cả thuê không nhiều đâu bốn xu một ngày, một tháng tính 30 ngày chính là 1 đồng 2, số tiền này xem được không?"

Như thể sợ rằng Tư Ninh Ninh không hài lòng, người phụ nữ còn sốt ruột bồi thêm một câu:

"Nếu là thuê lâu dài thì tôi lại giảm thêm một ít."

"Người phụ nữ trung niên nói chuyện rất thật thà, một tháng 1 đồng 2 tương đương một ngày 4 xu, bằng tiền trứng gà, mỗi ngày một cái trứng gà."

Ở phương diện thuê nhà, Tư Ninh Ninh thật không biết, dù sao giá này bắt được căn nhà lớn như vậy đối với cô mà nói đúng là động tâm.

"Thím, cháu nhìn thấy được, cơ mà mà thím nói thuê dài hạn, bao lâu thì tính thuê dài hạn?"

Người phụ nữ trung niên sửng sốt một chút, hẳn là thực sự không hiểu phương diện này, suy nghĩ hồi lâu mới nói:

"Ba tháng, được không? Ba tháng là 3 đồng 6 xu tiền, tính 3 đồng thôi, cháu xem như vậy được không?"

"Được ~"

Tư Ninh Ninh sảng khoái đáp ứng.

Sau khi thanh toán, cầm được chìa khóa. Tư Ninh Ninh còn đang suy nghĩ về việc viết chứng từ thuê nhà ở hay gì đó làm bằng chứng hay không, ai ngờ người phụ nữ trung niên há hốc mồm, bởi vì căn bản thím ấy không biết chữ.

Mặc dù cảm thấy không có văn bản chứng minh không được an toàn lắm, mà nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của người phụ nữ trung niên, Tư Ninh Ninh im lặng một lúc, cũng không cưỡng cầu.

Thế hệ cũ không phổ biến việc cần thiết đọc sách biết chữ. Đại đa số người không biết chữ, nếu một hai đòi chứng từ gì đó, kỳ thật cũng không thể tìm những người khác làm công chứng. Tư Ninh Ninh thời gian lại có hạn, còn phải tranh thủ đếm trạm phế phẩm một chuyến, thời gian tương đối eo hẹp, sợ Hoắc Lãng trở về tìm không thấy, rồi lại liên lụy các vấn đề khác, cô phải nắm chặt thời gian mới được.

"Cháu chỉ hỏi một chút thôi, nếu có thể viết chứng từ thì viết một chứng từ, viết không được thì thôi, cháu là thuê trước, nếu là ở thích hợp thì cháu sẽ tiếp tục thuê.

Tư Ninh Ninh nói, người phụ nữ trung niên rũ vai nở một nụ cười chất phát, quả nhiên là thở dài nhẹ ra: "Được, nhà thím ở chỗ mà cháu gặp thím lúc đó, nếu là trong nhà có cái gì đó hỏng rồi thì cháu nói với thím, chồng thím sang sửa cho cháu.”

Đang nói, giọng người phụ nữ chậm lại và ngập ngừng nói:

"Ừm, vừa rồi thím đã đưa hết chìa khóa cho cháu rồi, nếu là sửa chữa thì cháu đưa lại cho thím một cái chìa khóa."

Ổ khóa cổng sân vừa được thay đổi, tổng cộng có ba chiếc chìa khóa, người phụ nữ trung niên dùng một cái sợi dây thừng, cột lại đưa hết cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh cũng suy xét tới rồi điểm này, liền xua xua tay nói:

"Không cần đâu thím, cứ như vậy đi."

Lại nói dối một cách thản nhiên: “Mấy ngày nữa hai anh trai của cháu từ quê đến đây, đến lúc đó bọn họ sửa là được."

“Như vậy cũng được.” Người phụ nữ trung niên gật đầu, sau khi giao cho Tư Ninh Ninh, bà tò mò hỏi một câu nhà Tư Ninh Ninh là làm cái gì.

"Hai anh trai của cháu làm việc trong xưởng cao su trong trấn, cháu không ở đây, lâu lâu đến làm cơm cho bọn họ."

Không phải là nghĩ người ta xấu quá, nhưng phải đề phòng, phòng ngừa vạn nhất.

Tư Ninh Ninh sợ cô mà nói cô ở một mình thì lại thấy cô dễ khi dễ hoặc dễ lừa gạt, quay đầu vụn vặt gì cũng hướng sang bên này tìm, đến lúc đó lại phát hiện căn bản không ai ở thì phiền toái.

Không bằng nói thuê cho hai anh em ở.

Hai chàng trai to cao cường tráng, người bình thường dù có chuyện gì cũng không dám tùy tiện lại đây tìm phiền toái.

Người phụ nữ trung niên sau khi nghe lời này gật đầu, sau vài lời hâm mộ, dặn dò Tư Ninh Ninh có chuyện cứ qua tìm mình, hứa hẹn không có đại sự sẽ không đến đây, nói xong thì đi rồi.

Tư Ninh Ninh đi nhanh đến cổng sân, vào nhà vội vàng xem xét căn phòng một cái, đại khái làm quen với bài trí cùng đồ vật thì vào không gian, bằng tốc độ nhanh nhất tròng vào bộ đồ nam nhân.

Ngón tay mảnh khảnh hất mái tóc ngắn rối bù trên đầu, Tư Ninh Ninh xách một cái giỏ nhỏ chuẩn bị ra ngoài, nghĩ đến điều gì đó, cô lại dừng lại, tìm kiếm quay cuồng một tờ giấy đỏ, đem giấy cắt thành hình chữ nhật rồi lại dùng bút chì vẽ ngôi sao lên đó.

Sau khi vẽ các ngôi sao, cô đồ đồ dọc theo đường vẽ cho có vết rách rồi dùng tay ấn vào tờ giấy hiện ra một số ngôi sao.

Trong không gian có những dải keo dính, trước không nói là lấy ra có thích hợp hay không, ở cái tấm ván cửa cũ chưa chắc có thể dính lên, nhớ tới tủ lạnh có cơm, cô lấy ra một ít.

Cầm sọt nhỏ cùng tờ giấy đỏ sao vàng đi ra khỏi không gian, Tư Ninh Ninh kéo chốt cửa sân ra, dán mạnh cơm lên trên cánh cửa gỗ, sau đó dán giấy đỏ lên trên, vuốt vuốt, không bao lâu buông tay, tờ giấy mỏng màu đỏ quả nhiên dính ở trên đó.

Dán một cái cờ đỏ sao vàng ...

Trên tay không có màu sơn thích hợp, mà dán một tờ giấy hồng thì kỳ lạ, Tư Ninh Ninh mới nghĩ đến phương pháp này.

Cờ đỏ cùng năm ngôi sao ...

Có lẽ sẽ có người dừng chân lại xem, nhưng sẽ không ai dám xé bỏ.

Đưa mắt nhìn lá cờ một lát, xác định sẽ không rơi, Tư Ninh Ninh đẩy xe đạp vào sân, yểm hộ thu vào không gian, tiếp theo vung tay quăng cái sọt ra sau lưng, khóa cửa đi về phía trạm phế phẩm.

Lần này, Tư Ninh Ninh đi vào bằng cửa chính trạm phế phẩm, vừa bước vào đụng phải Đầu Khỉ đi ra ngoài.

Cô ho nhẹ một tiếng, gọi Đầu Khỉ.

"!" Đầu khỉ lập tức ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt mở to oán hận, mở to mắt nhìn: "Sao cậu đến bây giờ mới đến?"

Đầu khỉ tiến lên hai bước, muốn nói gì đó, theo bản năng quay đầu lại dòm vào trong, thấy trạm phế phẩm không có người khác với vẫy tay gọi Tư Ninh Ninh vào căn phòng bên cạnh nói chuyện: "Tôi đã chờ cậu mấy hôm rồi đấy. Hôm nay cũng chờ, qua giờ cố định cậu thường đến rồi, nghĩ là chắc cậu không tớ, đang định đi luôn! Cũng may cậu đến rồi!"

Tư Ninh Ninh thuận miệng giải thích: “Ăn tết hiếm khi đoàn tụ với người nhà, cho nên không chạy ra ngoài một thời gian."

Đầu Khỉ có thể hiểu được, đóng cửa ngăn lại, lập tức sốt sắng hỏi: "Còn mang hàng hóa đến không? Quá là đáng tiếc, cậu không biết đâu năm nay hỉ sự người ta làm nhiều ghê, nhiều người tìm tôi lắm đấy, muốn mua vải, mua lương, mà tôi chẳng có cái gì trong tay."

Đầu Khỉ sốt ruột vò đầu, hồi lâu mới thở dài: "Sớm biết năm trước liền nói với cậu trước, độn chút hàng hóa, trời ơi, tiếc gì đâu mà tiếc, chao ôi!"

“Lần này tôi cũng không mang.” Tư Ninh Ninh giang hai tay an ủi: “Lần này không nghĩ lại như vậy, năm sau có kinh nghiệm đến lúc đó chuẩn bị."

Đầu khỉ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng khi nghe nói Tư Ninh Ninh không mang hàng đến, hắn kinh ngạc hỏi: "Một chút hàng cũng không có sao?"

Tư Ninh Ninh "ừm" một tiếng: "Việc này đều gạt người trong nhà làm, không muốn làm bọn họ lo lắng nên đợt này không lấy hàng."

Dứt lời lại đổi giọng: "Cậu xem cậu muốn hàng hóa gì, mấy ngày tới rảnh tôi lưu ý đi lấy."

Đầu Khỉ lập tức nở nụ cười vui vẻ, gãi gãi cằm suy nghĩ, thật đúng là báo liên tiếp một vài đồ vật:

"Tôi muốn vải, màu sắc hoa văn đẹp chút, gạo cùng mì nữa, đồ vật này không lo không bán được!"

Tư Ninh Ninh nghe anh ấy nói luyên thuyên, gần như sau khi Đầu Khỉ nói xong, cô trầm giọng hỏi: "Có cách nào liên lạc với Cố Dương không? Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy."

"Tôi biết nhà anh ấy ở đâu. Cậu có chuyện gì sao? Có vội không? Đường đi xa lắm một chốc không thể gọi được người đến."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, lại lắc đầu: "Không vội một lát này, đại khái ngày mai buổi tối, việc này không phải thương lượng, là ngày mai buổi tốt anh ấy cần đến đây xử lý giúp tôi."

Lời nói của Tư Ninh Ninh rất nghiêm túc và kiên quyết, Đầu Khỉ không khỏi căng thẳng, gãi đầu quẫn bách mà hỏi: "Kia rốt cuộc là chuyện gì? Có nguy hiểm không?"

Tư Ninh Ninh không ngượng ngùng giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận:

“Chúng tôi có một lứa heo con mới, giá cả rẻ hơn đám trước, đều là heo đực, bên kia không ai biết ... thiến heo, tôi nhớ Cố Dương biết nên muốn nhờ anh ấy đến làm."

Đầu Khỉ trong lòng có chút nhẹ nhõm, liền hỏi: "Được rồi, tôi lát nữa đi một chuyến đi, xưởng cao su cậu giúp anh ấy một lần, anh ấy nhất định sẽ làm, đúng rồi, vẫn là nơi lần trước sao?"

"Không." Tư Ninh Ninh lắc đầu báo lại địa chỉ sân vừa thuê: "Ở trên cửa tôi có dán một lá cờ đỏ sao vàng, các người đi xung quanh nhìn là sẽ thấy được."

Nói rồi, cô rút ngay ra một cái chìa khóa, cái này cô giữ riêng cho mình, còn lại cô giao cho Đầu Khỉ: "Chìa khóa này cậu cùng Cố Dương một người một chìa, tôi sẽ đem heo con vào đó trước, cậu nhớ kỹ lời tôi nói nha, đêm mai phải làm cho thỏa đáng."

“Được rồi.” Đầu khỉ cẩn thận cầm chìa khóa cất đi, một lúc sau mới lo lắng ngẩng đầu lên hỏi Tư Ninh Ninh: “Đông Đông, nhà này của cậu á? Cậu có bản lĩnh thật nha, mua nổi nhà trên trấn rồi, tôi lúc trước có hỏi qua, căn nhỏ nhất cũng cần 20-30 đồng lận!"

Tư Ninh Ninh liếc mắt nhìn anh ấy: "Như thế nào? Không nói trước kia, nửa năm nay làm ăn với tôi lâu như vậy, 30 đồng lấy không ra?"

“Ra thì ra được đấy, chính là lòng không bỏ được." Đầu Khỉ thở dài và lắc đầu, cười thành thật.

“Nên tiêu thì phải tiêu, tôi nói với anh này, cả đời này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, liều mạng tiết kiệm khổ ba ba không có ý nghĩa."

Vỗ vỗ vai Đầu Khỉ, Tư Ninh Ninh xoay người bước ra ngoài: "Buổi chiều tôi còn có việc khác, tôi đi trước, không nhìn thấy được ông Trình, quay đầu ông ấy đến anh giúp tôi chào hỏi nhé!"

“Ồ, được rồi!” Đầu Khỉ đi theo cô khỏi phòng, vừa đi theo sau Tư Ninh Ninh để tiễn, vừa lo lắng dặn dò: “Đông Đông đồ mà tôi nói, phải suy nghĩ nhiều nha!"

Tư Ninh Ninh đã bước ra khỏi cửa trạm phế phẩm, xua xua tay đi không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment