Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 439 - Chương 439: Thuê Nhà

Chương 439: Thuê Nhà Chương 439: Thuê Nhà

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhận ra Hoắc Lãng không nhìn thấy, cô hai tay ôm lấy eo Hoắc Lãng, tiếp tục nói: "Âm thanh kia không thích hợp, nếu là không phải trong đội thì chính là trong núi."

Tư Ninh Ninh phân tích rõ ràng, vậy mà Hoắc Lãng đột nhiên không nói gì nữa.

Chậm chạp không thấy ai trả lời, Tư Ninh Ninh đã giật mạnh quần áo của Hoắc Lãng từ phía sau: "Sao anh không nói chuyện? Hay là anh không nói cho em biết ngày hôm đó anh đã nhìn thấy gì?"

“A?” Hoắc Lãng dừng một chút, thậm chí còn vặn xe đạp một hồi, ổn định đầu xe một lúc, Hoắc Lãng mới nói bình tĩnh mà nói chuyện: "Trong bóng tối anh có thể nhìn thấy gì? Anh nghĩ em nói có đạo lý nên chờ trở về anh tập hợp Hỉ Bảo nói việc này."

"Được ạ!"

Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu, đặt mặt lại trên lưng Hoắc Lãng, cảm thấy thoải mái không thể giải thích được: "Chuyện này cẩn thận chút không thể sai được."

Không xảy ra chuyện gì thì tốt chớ mà xảy ra chuyện, dã thú không phải người, một khi mà ra tay thì một sống một còn mới thôi.

Để tránh những sự kiện xảy ra không cách nào thay đổi được, cho nên hãy đề phòng trước.

“Được rồi, chuyện này anh đã biết rồi, em đừng nhọc lòng." Hoắc Lãng dứt khoát mở miệng, đánh gãy những suy nghĩ tiếp theo của Tư Ninh Ninh.

Hoắc Lãng làm việc Tư Ninh Ninh thực yên tâm, biết anh ấy trong đầu đã có an bài, Tư Ninh Ninh không nói nữa.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến cầu dây, qua đoạn này Tư Ninh Ninh leo xuống, đi theo Hoắc Lãng đẩy xe đạp qua cầu.

Đơn Mãn Đường vẫn chưa đến, cả hai đợi tại chỗ một lúc trước khi chiếc xe màu xanh quân đội lao vào tầm mắt.

"Đồng chí Hoắc Lãng! Thanh niên trí thức Tư, đợi lâu rồi đúng không!"

“Cũng không lâu, chúng tôi vừa mới đến.” Tư Ninh Ninh cười đáp.

Đơn Mãn Đường cười cười: "Mau, mau lên xe đi!"

Hoắc Lãng để xe đạp vào cốp sau, mở cửa ghế sau, đợi Tư Ninh Ninh ngồi vào trước rồi đi theo sau ngồi vào.

Trước đây, Hoắc Lãng vẫn luôn ngồi trước ghế phụ. Bắt đầu từ lúc động tâm với Tư Ninh Ninh thì vẫn luôn ngồi ở ghế sau cùng Tư Ninh Ninh.

Đem hết thảy thu vào trong đáy mắt. Đơn Mãn Đường cười đầy ẩn ý hứng thú ngẩng đầu: "Ngồi ổn chưa hai đồng chí! Chúng ta xuất phát."

Sợ rằng đường núi sẽ gập ghềnh, Tư Ninh Ninh sẽ đụng đầu, Hoắc Lãng không ngừng nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh, thẳng đến khi xe vòng qua đường núi mới thu hồi tầm mắt: "Đi vào tiệm cơm quốc doanh trong trấn trước."

“Hả?” Đơn Mãn Đường nhanh chóng quay đầu nhìn: "Không phải đi lên huyện sao?"

Tư Ninh Ninh cong mày, trầm giọng giải thích: "Em đi thị trấn không đi theo vào huyện, cọ mọi người một đoạn đường."

Đơn Mãn Đường ngay lập tức phản ứng: "Này, đều là đường đi mà, không phiền toái! Một người đi hai người đi cũng chừng đó xăng dầu!"

Tư Ninh Ninh cười, không nói nữa.

Đường đi quen thuộc, nửa giờ đã đến trước tiệm cơm quốc doanh.

Hoắc Lãng trước tiên mở cửa xuống xe, Tư Ninh Ninh xuống xe, đem xe đạp đẩy xuống trước, khom người nói chuyện với người bên trong:

"Tiểu Đơn cậu ăn sáng chưa? Tôi mang cho cậu một phần?"

Đơn Mãn Đường vội xua tay: "Không cần, không cần, sáng nay tôi ăn rồi!"

“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Lãng xoa xoa trán, thấy Tư Ninh Ninh đã xuống xe, hắn lại mở miệng dặn dò: "Một lát nữa tôi xuống, cậu ở chỗ này đợi một chút, nếu có người bị chặn đường, cậu liền đi phía trước không có ai đậu xe, tôi một lát sẽ trở lại."

“Được rồi, tôi đã biết đồng chí Hoắc Lãng!” Đơn Mãn Đường nháy mắt với Hoắc Lãng cười vui vẻ: "Anh đi đi!"

Khóa kỹ xe đạp bên cạnh lối vào của tiệm cơm quốc doanh, Hoắc Lãng đưa Tư Ninh Ninh vào tiệm cơm quốc doanh.

Một loạt thao tác dàn xếp xong cho Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng không vội vàng rời đi, chỉ ngồi vào bàn chống cằm ngắm Tư Ninh Ninh thong thả uống chào: "Hay em đi cùng anh đi, anh qua lại ít nhất 3,4 tiếng đồng hồ, em phải chờ anh đến bao giờ?"

Để Tư Ninh Ninh ở đây một mình, nói thật, Hoắc Lãng có chút không yên tâm.

"Không đi." Tư Ninh Ninh không chút để ý, tiếp tục uống cháo: "Ai nói là em một hai ngồi ở chỗ này đợi? Em còn muốn mua đồ."

"Nói nữa ..." Thuận tay đưa cho Hoắc Lăng một cái bánh bao thịt, Tư Ninh Ninh nói: "Anh lần này kéo gạch về, chỗ cốp sau không lớn lắm, em mà đi là đem theo xe đạp vậy thì một lần kéo được bao nhiêu khối gạch?"

Điều này cũng có lý, nhưng Hoắc Lãng vẫn không buông tha: "Không có việc gì, không phải em muốn học lái xe sao? Nhân cơ hội này anh sẽ dạy cho em những cái khác."

“Không đi!” Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng, liếc mắt một cái. Trực tiếp đẩy một đĩa bánh bao thịt đẩy đến trước mặt Hoắc Lãng: “Anh không lưu lại ăn cơm thì liền đem mấy cái bánh này đi ăn trên đường đi, em ăn không nổi."

“Anh……”

"Được rồi, nhanh lên, đừng làm cho người ta chờ lâu."

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh banh mặt, Hoắc Lãng biết nói thêm gì nữa chỉ khiến cô gái nhỏ tức giận, bó tay không có biện pháp, xoa dầu, bực bội mà hít một hơi: "Anh đi?"

"Vâng, đi đi anh!"

"Em mua đồ xong nhớ quay lại đây, đừng đi đến những nơi hẻo lánh, đừng để ý người lạ nói gì, nhất là những người nhìn cao lớn thô kệch ..."

“Ai nha được rồi! Em đâu phải trẻ con đâu mà!”

Tư Ninh Ninh cau mày đặt chiếc đũa trong tay xuống, Hoắc Lãng lập tức chịu thua: "Được rồi, anh sẽ không nói nữa, anh đi ngay, đi rồi."

Hắn đứng dậy, đi xuống cầu thang hai bước, không nghe thấy lời nói của Tư Ninh Ninh, lập tức quay người lại: "Em mang đủ tiền không, có đủ dùng hay không?"

Tư Ninh Ninh quay đầu lại, mím môi, ánh mắt tức giận trừng Hoắc Lãng:

Hoắc Lãng lần này không nói gì, ôm đầu sốt ruột, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, không vui đi xuống lầu.

Tư Ninh Ninh bất lực lắc đầu thở dài, thật đúng là ...

Nam nhân a, thương mình quá cũng không tốt.

Dễ đem cô nuôi thành em bé to xác.

Uống xong một bát cháo nóng, cô lại lần nữa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bánh bao thịt Hoắc Lãng chưa có lấy đi, trong lòng lại thở dài một hơi.

Yêu thương có trăm phương thức, người đàn ông này ...

Mọi chuyện của cô đều cố gắng chu toàn hết sức, ở trên người mình thì luôn bừa bãi, chắp vá ...

Hôm nay toàn là công việc yêu cầu thể lực, không ăn thì làm sao làm được?

Tư Ninh Ninh khẽ thở dài, cau mày hơi lo lắng.

Chính là cô không đuổi kịp xe, lúc này đã không có khả năng đuổi kịp Hoắc Lãng, chỉ mong sau khi đến huyện, Hoắc Lãng có thể ăn cái gì đó.

Uống xong cháo, rồi ăn hết dĩa dưa muối, bánh bao cô ăn không vô, bưng cái đĩa xuống lầu tìm người gọi món muốn một tờ giấy dầu đóng gói.

Kéo mở ba lô, dùng ba lô để yểm hộ ném vào trong không gian, thắt lại balo đẩy xe đạp bắt đầu mục tiêu ngày hôm nay.

Tư Ninh Ninh muốn thuê một ngôi nhà, ừm ...

Tốt nhất là có sân, loại độc môn độc hộ.

Vì căn nhà này không dùng để ở mà chỉ dùng để làm chỗ tạm thời thả heo con, chờ đợi Cố Dương sang đây thiến giúp.

Tư Ninh Ninh không rõ Cố Dương sẽ thao tác thế nào, dựa theo giả định của cô, Cố Dương chắc là không có thuốc mê cho vật nuôi.

Điều này có nghĩa là, để tránh tiếng heo làm người khác chú ý, nhà ở chỗ hẻo lánh một chút, xung quanh cư trú ít người.

Như vậy khi cần thiết cho Cố Dương thuận tiện rời đi.

Chỉ là ý tưởng như vậy, để tìm được căn nhà ưng ý không phải là điều dễ dàng.

Hoạt động cho thuê, thu tiền thuê được gọi là cho thuê tài sản.

Trong thời đại ngày nay, cho thuê tài sản thuộc về dạng chính phủ quản lý, cá nhân có thể thông qua cơ quan này đối ngoại bán ra, thuê phòng chỉ có những nơi phồn hoa thành thị mới có, giống như Tư Ninh Ninh nơi này thị trấn thuộc về nông thôn nghèo khó, căn bản không có,

Cứ như vậy, dù chủ cho thuê hay người thuê muốn thuê, nếu không có người quen ở giữa giới thiệu thì là một chuyện hao tâm tổn sức.

Niên đại đặc thù, tình huống này không có biện pháp, Tư Ninh Ninh chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất, tìm kiếm dọc theo đường phố.

Thỉnh thoảng thấy người nào đó sắc mặt tốt liền tiến lên hỏi, cái phương pháp giản dị mà ngu ngốc này, cũng may đi gần 2 tiếng đồng hồ cô đúng tìm ra được một nhà muốn cho thuê nhà.

Là một căn nhà độc lập, vị trí không tính hẻo lánh, nhưng khu vực đó cũng không có nhiều người sinh sống.

Tư Ninh Ninh theo xem xét, phát hiện vị trí nằm trong con hẻm rẽ vào chỗ bến đò thị trấn Ba Hà, suy xét các yếu tố khác nhau, cô cảm thấy chỗ này thích hợp nên đi xem sao.

Cách bài trí của ngôi nhà rất đơn giản, là một sân nhỏ có giếng nước, hai gian phòng, trung gian là một gian nhà chính.

Bếp ở trong sân, xây cạnh ngôi nhà bên phải, có một cái lán nhỏ lộ thiên, đại khái là một đoạn thời gian không ở cho nên tro bụi nhiều, bị gió thổi bay đầy.

Căn nhà to quá.

Tư Ninh Ninh không dùng hết một căn nhà quá lớn, cơ mà hôm nay đi tìm nhà, cô cũng biết một căn nhà thích hợp không dễ tìm như vậy, nên hạ quyết tâm thuê căn nhà này.

"Đồng chí, cháu thấy phòng này khá ổn, chỉ là cửa chính cửa sổ quá cũ, khả năng vào còn phải đổi lại, đến lúc đó còn phải thay mới, đến lúc đó tốn thêm một khoảng, cho nên muốn hỏi giá thuê thế nào?"

Thiên hạ không có ai không cò kè mặc cả buôn bán, Tư Ninh Ninh chỉ tự nhiên đề một câu.

Lúc này giá hàng khá rẻ, phòng này 2 đồng mà cao nhất.

Cô muốn căn phòng thuê này, giá cả không quá cao thì cô sẽ không trả giá nữa.

Đưa Tư Ninh Ninh tới đây là một phụ nữ trung niên môi dày, da ngăm đen, mặc thường phục, nhìn vẻ mặt khá lương thiện, Tư Ninh Ninh đoán rằng hẳn là sẽ không thách giá.

Quả nhiên, nghe cô hỏi giá cả thì người phụ nữ trung niên rụt rè, lưỡng lự một lúc rồi mới nói:

"Cô gái, chúng ta đều là người thành thật, chưa hỏi bên ngoài thuê phòng giá thế nào, cô gái xem thế này được không?"

Tư Ninh Ninh nhìn sang, người phụ nữ trung niên nói tiếp:

"Nhà khách ở một đêm là 2 xu tiền, căn nhà này 3 gian phòng đều có thể ở, bên trong đồ vật cháu thích thì dùng không thì gác sang một bên mặc kệ nó."

Bình Luận (0)
Comment