Editor: Hye Jin
Một lúc sau, Từ Thục Hoa bưng rổ lớn đựng trứng gà nướng từ trong bếp ra.
Tống Tiểu Vân cầm lấy cái rổ, đứng dậy cười cười phân phát cho từng người: "Lý Lăng Nguyên, của cậu!"
"Tưởng Nguyệt, Ninh Ninh, của hai cậu!"
Tư Ninh Ninh không nhúc nhích, trứng gà là Tưởng Nguyệt cầm lấy giúp.
“Ăn mà còn không tích cực!” Tưởng Nguyệt nhét quả trứng vào tay Ninh Ninh, bĩu môi có chút oán hận: “Đây là trứng gà đó!"
Lông mày của Tư Ninh Ninh rũ xuống, mỉm cười, tuy rằng không nói gì, nhưng Tưởng Nguyệt từ biểu hiện của cô phiên dịch thành mềm lòng chịu thua, nhận sai, nhất thời méo miệng buông tha Tư Ninh Ninh, cười ha ha vừa ăn vừa trò chuyện.
Tư Ninh Ninh ban đầu cũng không định quay lại ăn cơm trưa, nên đi ra không có lấy đồ ăn ra tới, lúc này Tống Tiểu Vân cho trứng gà, người khác không phải là hạt cao lương thì là khoai lang đỏ, trước mặt cô cái gì cũng không có.
Tưởng Nguyệt lưu ý đến điều này, quay mặt sang chỗ khác nói chuyện phiếm với những người khác, còn trong chén mình lấy ra một củ khoai lang đỏ đưa cho Tư Ninh Ninh.
Cùng lúc đó, Từ Thục Hoa cũng đưa một củ khoai lang cho Tư Ninh Ninh, vừa lúc đụng phải củ khoai của Tưởng Nguyệt.
Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt đều ngạc nhiên, sau đó Tưởng Nguyệt là người đầu tiên có phản ứng, cầm lấy củ khoai lang của Từ Thục Hoa, nhét cho Tư Ninh Ninh cùng với phần của mình, còn không quên trêu chọc:
"Nhìn xem cậu nhân duyên thật tốt. Không cần nói chuyện, bữa trưa đã được giải quyết."
Tư Ninh Ninh cầm lấy một cái một quả khoai lang đỏ, cười híp mặt: "Tớ ăn trước, tháng này không có khoai lang đỏ, hai ngày tới tớ đi vào đội đổi một ít, đến lúc đó trả cho hai cậu nha!"
Tưởng Nguyệt gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Nhanh ăn đi, lát nữa lạnh nghẹn chết người."
"Ừm ~"
Tư Ninh Ninh gật đầu, không khí bàn ăn trở nên sôi nổi trở lại, mọi người nói chuyện rôm rả, cô thuận miệng đề đến việc khả năng có động vật từ núi bò xuống vồ mồi, bảo mọi người làm việc xong thì về sớm một chút, mọi người đều gật đầu chỉ mỗi Tưởng nguyệt lúc kinh lúc rống:
"Vậy mấy ngày không cho gà ra ngoài đâu! Vất vả bao nhiêu mới có thể ổn định đẻ trứng, đến lúc đó bị ngậm đi mất thì làm sao bây giờ? Tớ đau lòng chết mất!"
Trên bàn im lặng trong một cái chớp mắt rồi lại mồm năm miệng mười mà thảo luận ồn ào.
Tư Ninh Ninh cười lắc đầu, cúi đầu cắn một miếng nhỏ khoai lang.
Đã xác nhận thức ăn cho mèo mèo có thể ăn, cô đây yên lòng rồi, tính toán có thời gian thì làm nhiều một chút.
Cùng lúc đó, Tư Ninh Ninh đào ra giỏ cá mà Mạc Bắc làm trước đó ở nhà thanh niên trí thức, chịu đựng sợ hãi cùng ghê tởm ở bên giếng dùng nhánh cây đào mấy con giun ra ngoài.
Dùng một cành cây để nhặt những con giun đất đang xoắn xoắn nhét vào trong cái sọt cá, Tư Ninh Ninh dùng dây thừng buộc vào một đầu, cầm chỗ dây thừng vì sợ con giun bò bò gần tay cô.
Đem sọt cá đến chỗ cái mương nước cách nhà thanh niên trí thức không xa, Tư Ninh Ninh đứng ở bờ ruộng, đem dây thừng buộc vào ở một chỗ, rồi lấy thêm mấy nhánh cây qua loa che cái sọt cá lại, lúc này mới xoay người đi về.
Đoạn cuối mương nước là chi nhánh của sông lớn, cho nên chỉ cần sông không cạn, trong mương luôn có nước, phân theo mùa mà mương nước nhiều hay ít.
Phương nam mùa xuân nhiều, hiện tại mương nước không nhiều, một nửa sọt cá bị lộ ra bên ngoài, mực nước chừng mười phân, nhìn chung sẽ không có cá tôm, cho dù có cũng không chui vào trong sọt, cá tôm không có nhưng sẽ có lươn.
Mà cho dù sọt cá có cao hơn vài cm cũng không thành vấn đề, chỉ cần chờ đến đêm khuya tĩnh lặng, lươn đi ra ngoài kiếm ăn ngửi được mùi giun đất, ngưởng đầu cũng có thể chui vào sọt.
Tư Ninh Ninh có ý tưởng rõ ràng, thứ nhất, để mở rộng thêm giống loài cho dòng suối nhỏ trong không gian, thứ hai nếu số lượng lươn khả quan, trên bàn thanh niên trí thức cũng có thêm chút thức ăn mặn.
Ngày hôm sau, cô phải dậy sớm đi ra ngoài, Tư Ninh Ninh đoán rằng cô không có thời gian qua lấy cái giỏ, cho nên buổi tối ngâm chân chuẩn bị đi ngủ, cô nói với Tưởng Nguyệt:
"Đối diện chỗ Bốn Gánh cậu biết không?"
Bốn Gánh là tên của ruộng, đội sản xuất ba có nhiều tên như vậy, nào là Tam Gáng, Sáu Gánh, Chín Gánh, ... là dựa vào diện tích trồng ra bao nhiêu lương mà định danh.
Tưởng Nguyệt gật đầu, kỳ quái hỏi: "Tớ biết chứ? Làm sao vậy?"
Tư Ninh Ninh nói: "Hôm nay tôi buộc giỏ cá ở đó, ngày mai tớ đi ra ngoài không kịp lấy, cậu đi lấy giúp tớ nhé! Trên đó có mấy nhánh cây che đi, cậu đi tới là thấy được."
“Được.” Tưởng Nguyệt gật đầu, vừa thuận miệng hỏi: “Tại sao cậu nghĩ không thông mà ném giỏ cá ở đằng đó? Nước cạn như vậy, có thể có cá sao?
Tư Ninh Ninh cười nhưng không trả lời: "Ngày mai đi xem đi, có thể sẽ có kết quả ngoài mong đợi."
"Được đi, tớ phục cậu rồi!"
Tưởng Nguyệt dùng sức đẩy cái chậu rửa chân xuống dưới giường, lau khô chân, thoải mái vươn mình.
Tư Ninh Ninh cong mày cười, ánh mắt vô tình quét tới Tống Tiểu Vân đang cùng Tưởng Nguyệt nằm trên giường.
Tống Tiểu Vân đang ngâm chân, bên cạnh bồn ngâm chân dưới mép giường có một đôi giày vải bị thủng lỗ.
Đó là đôi giày vải mà cậu ấy thường đi.
Tư Ninh Ninh mím môi một hồi, sau đó từ trên cổ lấy ra chìa khóa hộp mây, mở hộp mây ra, từ bên trong lấy ra một cái túi.
Túi đựng những miếng thịt lợn cay được làm từ trước, sau khi hong gió tới lui mấy lần, thành phẩm đại khái kích thước to bằng ngón trỏ của Tư Ninh Ninh.
Cô lấy ra bốn que, nhét vào miệng một cái, ba cái còn lại được đưa cho Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa và Tống Tiểu Vân.
Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa còn có chút ngượng ngùng, bọn họ đẩy cũng không chịu, Tư Ninh Ninh xua tay, tiêu điểm hoàn toàn không đặt ở người hai cậu ấy.
Thịt heo có vị mặn, cay cay, dai dai, càng nhai càng thấy thơm.
Tư Ninh Ninh nhai nhai, ánh mắt nhìn Tống Tiểu Vân, suy nghĩ một lát mới uyển chuyển mở miệng:
"Tiểu Vân, mỗi năm chỉ có một năm mới, giống hôm nay nhà cậu gửi tiền cho cậu không nhiều lần lắm ... Ừm, khác tớ không dám nói cái gì, dù sao khó có được chút tiền trong tay, cậu trước tiên tăng cường chính mình, chính mình ăn no mặc ấm rồi lại đi xem người khác."
Tư Ninh Ninh không muốn nhiều chuyện, cơ mà Tống Tiểu Vân còn quá nhỏ chưa thành thục, nhiều chuyện còn chưa có suy xét đến, cô lo lắng, nên khi trải qua rối rắm một hồi mới nói một câu.
Xem như thiện ý mà nhắc nhở đi……
Nếu Tống Tiểu Vân nghe lọt được thì mọi người vui vẻ.
Còn nếu Tống Tiểu Vân không nghe, hoặc cho rằng Tư Ninh Ninh phiền phức, thì về sau Tư Ninh Ninh sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện tương tự nữa.
Tư Ninh Ninh đã quan sát biểu hiện của Tống Tiểu Vân, khi cô đang nói chuyện, nhìn thấy ánh mắt của Tống Tiểu Vân lóe lóe bất mãn, biểu tình tránh né, xấu hỗ lẫn những cảm xúc khác mà cô không thể giải thích được, tuy là kỳ quái song Tư Ninh Ninh vẫn cảm giác được không ít.
Tống Tiểu Vân, có vẻ như, thực sự không thích những gì cô nói.
Tư Ninh Ninh ngầm hiểu, thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc tre ở góc bàn cạnh giường.
Vừa rồi cô đã đánh răng rồi, bên ngoài trời rất lạnh, lại không muốn ra ngoài vì một miếng thịt heo nên uống miếng nước súc miệng.
Cuối cùng, Tư Ninh Ninh đặt chiếc cốc tre lại trên bàn, vạch mùng chui vào trong chăn.
"Tớ chỉ thuận miệng nói thôi. Dù sao thì Tiểu Vân, nếu cậu cảm thấy hữu dụng thì nghe một chút, cảm thấy vô dụng thì tai này ra tai kia, không quan trọng."
"Ừm."
Tống Tiểu Vân lên tiếng "ừm", không nói gì nữa, mà cô cũng không quan tâm.
Đắp chăn, điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất, cô nằm xuống nghe Tưởng Nguyệt hát tuồng, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Ngủ sớm dậy sớm, Tư Ninh Ninh sáng hôm sau đi ra ngoài đúng giờ, đến đội sản xuất, quả nhiên từ xa nhìn thấy Hoắc Lãng đang đẩy một chiếc xe đạp đang đợi ở đó.
Sáng sớm tinh mơ không tiện mà la hét, Tư Ninh Ninh trợn to hai mắt, vừa chạy vừa kéo quai ba lô lên, không khỏi phấn khích vẫy vẫy tay với Hoắc Lãng.
Chờ đến trước mặt rồi, Hoắc Lãng đỡ cô ngồi lên ghế sau xe đạp: "Anh ở đây, chạy làm cái gì? Đi đường xem đường một chút, vạn nhất quăng ngã làm sao bây giờ?"
"Thấy anh nên vui vẻ, không để ý quá nhiều ~"
Tư Ninh Ninh hừ hừ cười, không chút bùn xỉn biểu đạt ý tưởng chân thật của mình.
Cô bướng bỉnh, trong sáng và thẳng thắn, đem lão cán bộ không biết phải nói cái gì cho phải.
Hoắc Lãng vỗ nhẹ vào lưng cô: "Được rồi, đừng nháo nữa, ngồi yên, ngồi xong chúng ta xuất phát."
"Vâng!"
Chiếc xe đạp lắc lư một hồi, đợi nó thuận lợi lái ra khỏi ranh giới của đội sản xuất, bàn tay đang nắm hai bên áo Hoắc Lãng chuyển dời đến bên hông.
Cơn gió ban mai hơi chút lạnh thấu xương, khẽ lướt qua tóc mái mềm mại trên trán Tư Ninh Ninh, cô tránh đi cái lạnh phả vào mặt, áp má lên lưng Hoắc Lãng, đôi môi khẽ mở hứng lấy làn sương trắng, đôi tay quấn chặt lấy vòng eo rắn chắn của Hoắc Lãng.
“Hoắc Lãng!”
“Làm sao vậy?!”
Chiếc xe đạp đang chạy trên núi, hai người vô thức nâng cao giọng.
"Không có việc gì? Chính là muốn cùng anh đề một cái kiến nghị. Gần đây động vật trên núi hình như là có xuống núi, trong đội gia súc cùng trẻ con nhiều, sợ xảy ra chuyện, anh về nói một tiếng với đội bảo an, bảo bọn họ đi tuần tra cẩn thận một chút, tốt nhất tuần tra nhiều một chút."
"Anh không thấy gần đâu có dấu vết động vật, em từ chỗ nào nhìn ra tới? Chờ buổi chiều trở về anh qua nhìn một cái!"
"Em không nhìn thấy gì cả. Chính là lần đó ở chỗ nền nhà mới của anh đấy, lúc đó có tiếng động anh còn nhớ không? Lúc ấy còn tưởng đội sản xuất mèo sinh con, mà hôm qua em đi ra kho hàng của đội nhìn, chú Hoành Phát nói là mèo chưa có sinh con á anh!"