Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Xoắn Xuýt

Chương 437: Xoắn Xuýt Chương 437: Xoắn Xuýt

Editor: Hye Jin

Mấy con mèo mang về từ Viện sĩ Lương trông coi kho thóc của đội thật tốt, Triệu Hoành Phát cũng tốt với chúng, sợ tụi nó đông lạnh còn ở bậc thang lót thêm mấy cái túi da rắn, mấy con mèo là đang nằm bò chơi ở nơi đó.

Ý định đã bị Triệu Hoành Phát nhìn ra, Tư Ninh Ninh thẹn thùng cười cười: "Cảm ơn chú, cháu sang đó nhìn xem."

Nói xong cái bím tóc nhảy nhót sang góc bên kia.

"Đại Hoàng, Đại Hoa, Đại Hắc ~"

Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống trước bậc thềm, lần lượt xoa xoa ba con mèo.

Nhà kho thường xuyên có người lui tới, ba con mèo cũng không sợ người, trước đó Tư Ninh Ninh chạm vào tụi nó vài lần, con mèo nằm hưởng thụ meo meo.

Đại Hắc cái đầu to nhất càng thêm "hừmmmmm ~", ngọt ngào làm nũng với Tư Ninh Ninh, còn há mồm lười biếng không e dè ngáp một cái.

Công bằng mà nói, những chú mèo này trong đội sản xuất không được đẹp mắt, lấy Đại Hắc làm ví dụ, những chú mèo thuộc giống này thường rất ham ăn cho nên mập mạp so với những con mèo khác, nhưng đội sản xuất không có cho ăn thường xuyên, mùa đông không có rắn, mấy con vật nhỏ linh tinh, ngày thường bắt được một con chuột mấy con mèo tranh nhau đoạt, cho nên kỳ thật Đại Hắc dị thường thon thả.

Ngoài thân hình mảnh khảnh, toàn bộ phần đầu của Đại Hắc cũng gầy và nhọn, mất đi cảm giác mập mạp, cảm giác cộc lốc, ngược lại như là đại gian thần vậy.

Mặc dù giá trị nhan sắc không cao, mà nghe mấy bé mèo khò khè, Tư Ninh Ninh cũng vui vẻ nuôi bọn nhỏ bên người.

Vuốt ve từng con từng con một, Tư Ninh Ninh di chuyển chiếc túi trên lưng của mình ra phía trước, còn chưa có mở ra đâu ba con mèo Đại hoàng, Đại Hoa và Đại Hắc lập tức đứng dậy như thể chúng có thể ngửi thấy mùi đồ ngon, cái đuôi phe phẩy, cọ cọ cô, còn kêu meo meo bán manh nữa.

Bộ dạng gấp chờ không nổi rồi.

Triệu Hoành Phát nhìn sang Tư Ninh Ninh cười ha ha:

"Này nha, thanh niên trí thức Tư, đây là vẫn nhớ tới cháu nha! Chú còn đang nghĩ cháu về nhà đoạn thời gian này chúng nó có phải quên mất cháu rồi không."

Dứt lời người xoay ra xoay vào bận việc.

Trước đây, Tư Ninh Ninh thường đến chọc chọc những chú mèo này.

Tư Ninh Ninh khẽ quay đầu lại và thấy Triệu Hoành Phát đang quay lưng lại với mình, đang bận rộn không có thời gian để quan tâm đến tình hình của cô, mỉm cười cười phụ họa, tay đưa vào trong ba lô lấy ra túi thức ăn mèo cô đã làm đặt ở trên mặt đất:

"Ký ức chắc là không được dài, chính là trong đội không ai vuốt cho bọn nhỏ thoải mái, cháu đến rờ rờ, bảo sao nó không nhớ được."

Tư Ninh Ninh và Triệu Hoành Phát đang nói qua nói lại với nhau, bầu không khí thoải mái, mà mấy con mèo thực tranh đua, thức ăn cho mèo ăn sạch sẽ.

Nghĩ lại cũng đúng, mèo thời đại này không thể so với đời sau, đời sau mèo thuộc về vật nuôi, đồ ăn cho mèo nhiều đến hoa cả mắt, hơn nữa bởi gì các loại nguyên nhân, cho nên vật nuôi dạ dày càng ngày càng yếu hơn, thường thường khi mà cho mèo ăn đều suy tính xem có hợp khẩu vị hay không?

Những chú mèo này trong đội sản xuất không phải là vật nuôi mà là những người trợ giúp đắc lực cho công việc trông nhà kho. Cả một đám thân hình chắc nịch, mạnh mẽ nhanh nhẹn, khả năng ở đây bốn mùa không một ngày ăn no, gặp được Tư Ninh Ninh cho ăn thức ăn cho mèo, hàm lượng thịt lớn, còn tản ra mùi tanh hợp khẩu vị, đương nhiên chẳng hề bắt bẻ gì.

Cả đám ăn ngon lành, ăn đến thơm ngào ngạt còn nổi lên bảo vệ đồ ăn.

Tư Ninh Ninh cười thật tươi, cười đến híp mắt, còn xinh đẹp hơn hoa dưới nắng xuân ấm áp: "Không cần đoạt, đừng đoạt, còn nhiều nữa đây mà!"

Cẩn thận mang ra bên ngoài thêm một ít nữa, xác định đám mèo con nào cũng ăn vui vẻ, ăn đến ngon lành, Tư Ninh Ninh vỗ vỗ tay dịch cái ba lô ra sau lưng.

Trong túi vẫn còn rất nhiều thức ăn cho mèo, Tư Ninh Ninh lấy ra còn chưa đến một phần mười, mà cô không dám cho đám mèo ăn nữa.

Nếu mèo ăn no quá rồi làm biếng không thèm bắt chuột nữa thì mấy con mèo này liền mất đi tác dụng, tự nhiên không có chỗ ở lại đây nữa.

Sau khi vuốt ve mấy con mèo một cái, Tư Ninh Ninh mới từ từ đứng dậy: "Ngoan ngoãn bắt chuột, chị đi trở về, hai ngày lại đến cho các em ăn nha!"

“Lộc cộc lộc cộc ——”

"Meo meo ~"

Sau khi liếm móng vuốt, những con mèo nằm nghiêng đầu trên mặt đất, để lộ chiếc bụng trơn bóng, hướng Tư Ninh Ninh meo meo meo không ngừng.

Giống như hiểu được lời nói của Tư Ninh Ninh vậy, manh chịu đến không nổi luôn.

"Được rồi được rồi, lần sau trở lại, chị sẽ cho mấy em nhiều một chút."

Tư Ninh Ninh quay đầu lại, không xem đám mèo nữa: "Chú, mèo trong đội chúng ta có phải mới sinh con không? Là con mèo kia kìa? Cháu có thể nhìn xem được không?"

"Không ah!"

Triệu Hoành Phát bị Tư Ninh Ninh hỏi mà ngạc nhiên, mà chú ấy trả lời Tư Ninh Ninh cũng ngẩn người.

“Không ạ?”

“Ừ, mấy hôm trước phỏng chừng trời lạnh quá, mấy con mèo đều không muốn hoạt động." Triệu Hoành Phát ôm đầu suy nghĩ rồi vui vẻ nói: “Nhưng chắc sẽ sớm thôi, hôm nay trời ấm hơn rồi, mùa xuân vốn dĩ là mùa thích hợp để mà ..."

Vốn dĩ Triệu Hoành Phát muốn nói đến mùa “sinh sản”, phát hiện Tư Ninh Ninh là cô gái, lời này hắn không có mặt mũi mà nói ra.

"Được rồi, thanh niên trí thức Tư, đã đến giờ cơm rồi, chú khóa cửa về nhà ăn cơm, cháu cũng trở về đi nha."

"Vâng, chú."

Không rảnh mà lo nghĩ những chuyện khác, Tư Ninh Ninh nhanh chóng đứng dậy theo sau Triệu Hoành Phát ra ngoài.

Ở cửa tách ra với Triệu Hoành Phát, Tư Ninh Ninh nắm chặt quai ba lô của cô bước trở về, đôi lông mày nhăn lại.

Đội thứ ba ở đây chỉ có ba con mèo, không có con mèo hoang nào cả.

Nếu có mèo hoang, bọn họ sẽ không cần phải đến Viện sĩ Lương để xin mèo.

Nếu không phải là con mèo trong đội sản xuất thì hôm đó trong rừng tre là gặp phải cái gì?

Chẳng lẽ động vật trên núi chạy xuống vì thời tiết lạnh giá không dễ săn mồi?

Đội thứ ba được bao quanh bởi núi, nghĩ như vậy, Tư Ninh Ninh càng cảm thấy có khả năng.

Chờ đi trở về cô sẽ nói với mọi người một tiếng, trong khoảng thời gian này nếu mà đi ra ngoài nhặt củi lửa gì đó thì phải tránh không được đơn độc đi ra cửa, ngày thường hạ công cũng phải về nhà sớm một chút mới được, hơn nữa ...

Ngày mai đi ra ngoài nhất định phải báo cho Hoắc Lãng, để đội an ninh trong đội tăng cường tuần tra.

Nghĩ như vậy, Tư Ninh Ninh bước chân càng nhanh hơn.

Quay lại nhà thanh niên trí thức, bởi vì trước đó tay không bóc đồ ăn cho mèo, cho nên trong tay cô mùi tanh thật nặng, cho nên trước tiên đi sang giếng rửa tay.

Cuối cùng, khi hất đổ nước đi vào nhà, Tư Ninh Ninh vẫn đang suy nghĩ mông lung, thiếu đi xe đạp, Tưởng Nguyệt thoáng một cái là có thể nhìn ra được, nếu chốc lát nữa mà bị hỏi, cô như thế nào trả lời?

Nghĩ vậy, nhưng chờ khi vào phòng chính, Tư Ninh Ninh mới nhận ra suy nghĩ của mình là dư thừa.

Cái bàn trong phòng chính chật ních người, khí thế bừng bừng, thanh niên trí thức vui vẻ thiếu vừa múa vừa hát thôi.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đi vào, Tưởng Nguyệt vội vàng bước tới, kéo cô ngồi xuống bên cạnh: "Cậu trở về rồi, tớ còn lo lắng cậu bị bỏ lỡ đó."

Tư Ninh Ninh liếc nhìn biểu hiện của những người xung quanh bàn, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì mà mọi người vui như vậy?"

“Ai nha chính là cái kia……”

Tưởng Nguyệt đang định giải thích, còn chưa kịp nói hết lời đã bị Tống Tiểu Vân ngồi ở bên cạnh cắt ngang.

"Ninh Ninh ~" Tống Tiểu Vân mím môi, khóe mắt cong lên cười nói: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, cuối năm các cậu về nhà thăm người thân. Tớ không trở về hôm nay nhận được thư trong nhà gửi đến, cho tớ một ít tiền ..."

“Tớ suy nghĩ mọi người khoảng thời gian này luôn chăm sóc cho tớ nên đổi một ít trứng gà trở về." Đôi mắt của Tống Tiểu Vân đung đưa, liếc mắt nhìn mọi người, nhướng mày còn vui hơn cả mọi người: “Dù sao hôm nay trứng gà mỗi người đều được phân, mỗi người chỉ một quả, là một phần tâm ý của tớ, mọi người đừng ghét bỏ là được, hì hì ..."

“Không chê không chê!”

Lý Lăng Nguyên là người đầu tiên giơ tay cổ vũ.

Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa đang bận rộn trong nhà bếp cũng phụ họa theo:

"Không chê nha ~! Đây là cậu mời khách, bọn tớ mà ghét bỏ thì là dạng người nào?"

Những lời của Tống Tiểu Vân là sự thật, ngày thường mọi người làm việc, kỳ thật là nghĩ hỗ trợ lẫn nhau, không nghĩ đến những việc nhỏ nhặt đó mà áp chế đòi báo đáp gì đó.

Song việc nào ra việc đó, Tống Tiểu Vân lời nói rất hay, cho dù cảm thấy ăn một quả trứng gà của Tống Tiểu Vân như thế này có chút không thích hợp, nhóm người cũng ngượng ngùng không dám từ chối.

Vạn nhất bị hiểu nhầm là coi thường một quả trứng của Tống Tiểu Vân thì sao?

Hoặc là về sau xảy ra chuyện gì đó, cậu không giúp người ta hay sao?

Khoanh tay đứng nhìn thì băn khoăn, mà vạn nhất giúp, người ta lại cự tuyệt, không cần làm sao bây giờ?

Thay vì cứ xoắn xuýt thế không bằng chấp nhận ý tốt của Tống Tiểu Vân, hơn nữa hiện tại bầu không khí rất tốt, nào ai không biết xấu hổ mà phá hư?

Dù chủ động hay bị động, mọi người đều tiếp nhận cảm kích của Tống Tiểu Vân, và bầu không khí trên bàn càng thêm hòa hợp.

Tư Ninh Ninh gật đầu, ý bảo cô đã hiểu rồi.

Dư quang nhìn mấy người xung quanh bàn, cuối cùng dừng lại trên người Tống Tiểu Vân.

Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh khẽ lóe lên, và cô luôn cảm thấy điều này có một chút, ừm ...

Xoắn xuýt trong lòng ...

Nhưng đây là lòng tốt của Tống Tiểu Vân, và mọi người đã chấp nhận nó rồi, ngay cả khi Tư Ninh Ninh có ý kiến, cũng khó nói được gì vào lúc này.

Bình Luận (0)
Comment