Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 436 - Chương 436: Dựa Vào Nhau

Chương 436: Dựa Vào Nhau Chương 436: Dựa Vào Nhau

Editor: Hye Jin

Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh tròn, đen và sáng, còn đang ngạc nhiên nên mở to cực kỳ, Hoắc Lãng thấy cô gái nhỏ thật tò mò nên thành thật:

"Trên đời có ba trăm sáu mươi nghề, anh không biết kiếp sau anh làm nghề gì? Còn có thể như bây giờ có thể cho em cuộc sống an ổn hay không?"

Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, thấy mình thật sự vướng phải mâu thuẫn, hiếm khi có lúc rối như vậy, cho nên Tư Ninh Ninh không khỏi muốn trêu chọc:

"Vậy thì kiếp này anh làm nhiều việc thiện tích phúc, giống như trong kịch vậy, kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình giàu có, ai nha, lúc đó em là phu nhân nhà giàu, trải nghiệm cuộc sống duỗi tay há mồm."

Tư Ninh Ninh vốn là muốn trêu chọc Hoắc Lãng, nhưng không ngờ, Hoắc Lãng lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào mắt Tư Ninh Ninh, hơi kinh ngạc cùng do dự: "Có hữu dụng như vậy không?"

Tư Ninh Ninh: "?"

Hoắc Lãng nói chính là làm việc thiện tích phúc có hữu dụng không? Chỉ tiếc là Tư Ninh Ninh get không đến.

Tư Ninh Ninh bất lực đỡ trán: "Căn chính miêu hồng đồng chí Hoắc Lãng, hy vọng anh bớt mê tín đi, đời này mới vừa bắt đầu đã tính toán cho kiếp sau?"

"Kia không phải chúng ta đang tán gẫu sao, anh muốn kéo dài đề tài một chút."

"Được rồi, được rồi, hiện tại vừa nói chuyện phiếm cũng đã tưởng tượng xong rồi, mau ăn xong khoai lang đi, lát nữa còn có chuyện muốn nói với anh."

“Làm sao vậy?” Hoắc Lãng cắn một miếng lớn khoai lang nướng, nhớ tới chuyện tối hôm qua, hắn nói thêm:

"Chú Hoành Binh và thím bảo anh mua chút điểm tâm, thịt heo cùng mấy bộ quần áo cho em, em xem em còn thiếu cái gì? Anh chuẩn bị."

"Thịt heo cùng điểm tâm thì anh xem làm đi, còn về quần áo thì, ánh mắt của anh không được."

Hoắc Lãng ngay lập tức ngừng nhai và quay lại nhìn Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn anh ấy một cái, nhún vai: "Vốn dĩ chính là như vậy."

“……”

Lần này đến lượt Hoắc Lãng không có lời nào để nói, hắn muốn biện hộ, cơ mà hắn không biết bắt đầu từ đâu.

Hoắc Lãng thở dài, dứt khoát cúi đầu tiếp tục ăn khoai lang nướng.

Vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong khoai lang đỏ, Tư Ninh Ninh vỗ vỗ tro than trong tay, từ áo lấy ra một xấp giấy đưa cho Hoắc Lãng.

“Đây là cái gì?”

"Đưa có Uông Tùng, lần trước em viết trên tập xong, suy nghĩ đưa sang không thích hợp, cho nên viết lại trên giấy một phần."

Hoắc Lãng gật đầu, ăn hết khoai lang đỏ trong tay, lau miệng, tiếp nhận tờ giấu, thấy bên trong tràn ngập những từ ngữ tích cực không nhịn được khen ngợi Tư Ninh Ninh vài câu.

Tư Ninh Ninh xua tay ngắt lời: "Đừng khen em, nhìn xem khi nào có thời gian nhanh làm việc này, miễn cho cành mẹ đẻ cành con."

"Vậy ngày mai đi, vừa lúc anh muốn vào huyện kéo gạch, đuổi trước vụ gieo trồng mùa xuân, còn có thể kéo được hai xe trở về."

Tư Ninh Ninh nghĩ tới, cân nhắc, hỏi: "Anh đã nói trước với Đơn Mãn Đường chưa? Anh ấy có đến đón anh không?"

Hoắc Lãng gật đầu: "Tới, ngày đó trước khi trở về anh có nói với hắn."

Tư Ninh Ninh "ồ", cân nhắc một lúc: "Khi nào thì đi? Ngày mai em đi vào trấn, chạy xe đạp đi, nếu mà đuổi kịp anh có thể lái xe mang em đi một đoạn không, xong việc em ở trong trấn chờ anh hoặc là đạp xe về trước."

“Em mới lái xe được hai vòng, có thể được không?” Hoắc Lãng quay đầu kinh ngạc nhìn Tư Ninh Ninh, cuối cùng hỏi: “Còn nữa, em định vào thị trấn làm gì? Anh đưa em đi, mua cái gì anh mua mang về cho em là được."

"Có thứ nhờ anh mua mang về được, có thứ không, ai nha anh đừng hỏi."

Tư Ninh Ninh từ chối trả lời trực tiếp, cô nói như vậy Hoắc Lãng ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.

Nhiều vật dụng của con gái, hắn là đàn ông, phương diện này không tiện nhúng tay.

"Vậy cũng được, Đơn Mãn Đường tám giờ sáng mai sẽ đến chỗ cầu dây bên kia, chúng ta đi xe đạp, bảy giờ mười lăm ra khỏi nhà là được."

Hoắc Lãng suy nghĩ một chút, gõ mu bàn tay Tư Ninh Ninh:

"Ngày mai đưa em lên trấn, em trước đi mua đồ, xong sang chỗ tiệm cơm quốc doanh chờ anh. Lúc chuyển gạch đến cầu dây bên kia em vừa lúc có thể nhìn giúp, để Đơn Mãn Đường về trước không cần phiền cậu ấy.”

Dứt lời còn xoa xoa bàn tay mềm mại Tư Ninh Ninh: "Lần trước mua xe đạp tốn nhiều tiền, trong tay em còn thừa nhiều không? Chỗ anh có, em cầm dùng trước."

Hoắc Lãng móc túi ra, giống như lúc trước ở chuồng heo lấy ra hai bó tiền nhét cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh nắm chặt tay, giãy dụa không chịu nhận, Hoắc Lãng vỗ nhẹ vào tay cô gái nhỏ, thay đổi một cách nói: "Không phải đã nói tiền là em quản? Hiện tại đưa cho em, em sao lại không muốn?"

Tư Ninh Ninh giãy dụa nhỏ đi, hỏi Hoắc Lãng: "Chúng ta bây giờ chỉ là đối tượng, chưa đính hôn, cũng không sợ em lừa gạt anh? Lừa đến anh không còn một xu?"

“Lừa đi, anh cam tâm tình nguyện.”

Hoắc Lãng liếc cô một cái, thản nhiên nói câu trả lời giống như lời âu yếm vậy.

Tư Ninh Ninh vẻ mặt xấu hổ muốn chết 囧, buộc phải nhận hai bó tiền, không biết phải nói gì cho phải.

Và bởi vì trước đó cô đã nói là muốn nắm quyền tài chính trong nhà, ở phương diện này Hoắc Lãng đối với cô không hề giấu giếm:

"Đây là một phần tiền của anh. Em cầm trước đi. Tiền còn trong tay anh trước để chi tiêu xây nhà mới, chờ cuối tháng tính toán phí tổn anh lại đưa lại đây hết cho em."

Tư Ninh Ninh siết chặt hai bó tiền, quay đầu nhìn Hoắc Lãng, cô bị một loạt thao tác của anh ấy làm cho phát ngốc, chỉ có thể theo câu chuyện:

"Nếu không em chừa cho anh một ít đi? Coi như là tiền riêng, cất giấu một ít?"

Hoắc Lãng xua tay, rất khó hiểu trước động thái của Tư Ninh Ninh: "Không cần, anh không tàng tư tiền riêng, nếu cần tiêu tiền, anh lại nói với em để lấy."

"Bất quá sau nào bảo đảm, em có thời gian rỗi có thể tàng."

Hoắc Lãng bảo Tư Ninh Ninh từ tiền anh ấy tàng tư ???

“?”

Tư Ninh Ninh cau mày với một dấu chấm hỏi trên mặt, nếu không phải vẻ mặt chân thành và hào phóng của Hoắc Lãng, cô thật sự sẽ thắc mắc không biết Hoắc Lãng có đang chọc tức cô hay không.

"Được rồi, đừng ngốc nữa, mau cất đi. Trong lúc không có việc gì, anh chạy xe đạp đưa em đi vòng 2 vòng."

Tư Ninh Ninh lấy lại tinh thần ngay lập tức, nhanh chóng thu tiền lại hỏi Hoắc Lãng: "Có thể được không? Em thật ra có thể chạy rồi, cơ mà sợ người khác nhìn thấy chúng ta có nói cái gì không?"

"Ừ ..." Đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Hoắc Lãng chớp động, trầm mặc hồi lâu, mới đứng dậy kéo Tư Ninh Ninh ngồi dậy: "Vậy thì đi đến một nơi xa hơn. Xe đạp tuy là đi đường đỡ tốn công hơn, sau này lái xe lui tới trong đội sản xuất và thị trấn, thân thể của em còn cần rèn luyện, hôm nay là cơ hội tốt."

"Vậy được."

Hoắc Lãng đẩy cái chân chống, chậm rãi đẩy xe đạp đi về phía trước, Tư Ninh Ninh bị anh ấy thuyết phục, không chỉ đồng ý nhanh chóng, người cũng vô cùng tích cực. Trong tay nắm chặt dây đeo balo, líu lo đi bên cạnh nói chuyện phiếm với Hoắc Lãng:

"Vẫn luôn biết anh ở trong huyện làm việc, chính xác anh làm việc gì em còn không biết đâu!"

"Vậy thì em đoán xem?"

"Chỗ anh nghe nghiêm túc như vậy, em sao có thể đoán được?"

Hoắc Lãng khàn khàn cười nhẹ nói: "Em hẳn là sẽ không thích công việc này, anh có chút khó nói, nếu như em tò mò, chờ Quốc Khánh năm nay có cơ hội anh đưa em đi xem."

“Thật sự?”

Hoắc Lãng gật gật đầu, chậm rãi bổ sung nói: "Lén lút, từ xa nhìn một chút."

Anh ấy nói quá bí ẩn, Tư Ninh Ninh phát huy sức tưởng tượng, bất giác có chút khẩn trương: "Công tác của anh có phải quốc gia đại sự hay không?"

Hoắc Lãng lúc này như cái hũ nút, cười cười: "Đến lúc đó em sẽ biết."

"Được rồi, được rồi đi!"

Mặc dù rất muốn biết, như Tư Ninh Ninh đã nói, nơi Hoắc Lãng làm việc nghe thôi đã thấy nghiêm túc, Tư Ninh Ninh lo lắng công việc của Hoắc Lăng có một mức độ tuyệt mất nhất định, sợ truy vấn nữa sẽ khiến Hoắc Lãng rước lấy phiền toái cho nên cứ dừng lại đây.

Đạp xe đạp cả một buổi sáng, Tư Ninh Ninh về cơ bản đã thuần thục, giữa trưa trở về Hoắc Lãng cố ý mang Tư Ninh Ninh về nhà ăn cơm, bị cô gái nhỏ cự tuyệt:

"Quên đi, chúng ta còn chưa định hẳn việc này, em về nhà thanh niên trí thức ăn cơm, dính nhau hoài không tốt. Ngày mai còn ra cửa, hôm nay xe đạp anh mang về đi, ngày mai em đỡ chạy sang."

Hoắc Lãng gật đầu, tôn trọng ý tứ của Tư Ninh Ninh: "Được rồi, em có việc gì có thể lại tới tìm anh. Sáng mai em không cần phải gấp gáp quá sớm làm gì. Anh chạy xe nhanh, ra cửa trễ chút không có vấn đề gì."

"Hiểu rồi, anh trở về đi, em cũng về đây!"

Tư Ninh Ninh vẫy tay, cùng Hoắc Lãng tách ra ngay chỗ đường vào đội sản xuất.

Hoắc Lãng đẩy xe đạp đứng ở nơi đó, nhìn Tư Ninh Ninh đi ra ngoài một đoạn đường dài, sau đó hắn lên xe đạp, về nhà.

Còn Tư Ninh Ninh thì nói là quay lại nhà thanh niên trí thức, chứ thật ra là rẽ vào ngõ đi vào nhà kho của đội sản xuất.

Đi tới gần nhà kho, trước khi vào cửa, cô đứng ở đầu ngõ liếc mắt nhìn về phía cuối hẻm, xác nhận không có người nào đút tay vào túi một bên thắt lưng, trong nháy mắt chiếc balo phẳng phiu bẹp lép lập tức phồng lên."

Tư Ninh Ninh lấy tay vỗ vỗ cái balo cười, vui vẻ bước vào cửa kho nói: "Chú Hoành Phát, đang bận sao ạ?"

"Đúng vậy nha! Hiếm có ngày tốt nắng đẹp, đem bao cám ra phơi nắng chứ mốc, để mà heo ăn bị bệnh."

“Cần hỗ trợ không ạ? Cháu giúp chú."

“Ồ, không, không, chú sắp xong rồi!” Triệu Hoành Phát quản lý những chuyện vụn vặt ở kho hàng: "Ha ha thanh niên trí thức Tư, xem Đại Hoàng kia kìa, ở chỗ đó tránh gió tránh nắng, mấy ngày nay chúng rất thích làm tổ ở đó! ”

Triệu Hoành Phát đưa tay chỉ chỉ, Tư Ninh Ninh thấy được ba con mèo ở góc bậc thang.

Bình Luận (0)
Comment