Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng ở phía sau nắm chặt xe, lúc giữ còn đỡ, một khi buông ra thì cô quá sợ, đầu xe chao đảo lắc lư, làm ngã lên mặt đất nhiều lần, sợ đến mức oa oa muốn mắng người.
Hoắc Lãng vốn tưởng rằng Tư Ninh Ninh học xe đạp nhanh thôi không thể làm khó em ấy, vậy mà mỗi khi Tư Ninh Ninh kêu to, hắn khẩn trương, lặp đi lặp lại, chuyện cần nói còn chưa có nói đâu, trên trán đổ không ít mồ hôi.
“Không được, em không được.”
Tư Ninh Ninh nản lòng rút lui, nhưng Hoắc Lãng đã ôm eo cô, ấn cô trở lại chỗ ngồi:
"Có cái gì không được? Anh ở phía sau đỡ, quăng ngã không được, em đừng sợ."
“Cơ mà nó cứ lắc lắc ... em không giữ được trọng tâm!"
Hoắc Lãng cười thở dài, vừa đưa tay điều chỉnh tư thế tổng thể của cô gái nhỏ, vừa hướng dẫn: "Tưởng tượng lúc mới làm giáo viên, có phải em cũng sợ hãi sao? Hiện tại cũng như vậy, là em quá để ý đến cảm xúc, nội tâm phóng đại sự sợ hãi thôi."
"Nào, thẳng eo lên, nếu cảm thấy khoảng cách từ tay đến đầu xe quá xa, thân thể có thể cúi về phía trước, tay cầm chắc ... Xe lắc lư là bởi vì em không khống chế tốt đầu xe."
Hoắc Lãng vừa nói vừa dặn dò, chậm rãi đi tới phía sau xe đạp, nắm lấy ghế sau nói: "Đừng sợ, cố gắng đạp, anh sẽ không buông tay."
Giọng điệu của Hoắc Lãng trầm ổn, có lẽ đối với anh ấy quá tín nhiệm, Tư Ninh Ninh điều chỉnh hô hấp, chậm rãi đạp lên bàn đạp.
Hoắc Lăng cảm thấy trong tay có lực, xe đạp chậm rãi hướng về phía trước, hắn nắm ghế sau chạy theo, rõ ràng tình trạng của Tư Ninh Ninh lần này tốt hơn trước rất nhiều, Hoắc Lãng đi theo hai vòng, cất cao giọng hỏi:
"Thế nào? Đã tìm được cảm giác chưa?"
“Giống như có chút gì đó rồi!" Tư Ninh Ninh cũng cất giọng trả lời, chỉ chớp mắt một cái, lại hướng Hoắc Lãng vứt tới mấy cái vấn đề.
"Em không cao bằng anh, không thể chạm đất. Nếu em muốn dừng lại thì sao?
"Một chân nhấn nhấn bàn đạp, cố gắng giữ trọng tâm, chân kia dựng lên hoãn tốc độ rồi thì là là chân xuống dưới đất, nhất định phải có một chân dẫm, bằng không bàn đạp sẽ đánh vào chân."
"Em, em!"
Tư Ninh Ninh loạng choạng một hồi, cảm thấy mình lái xe càng ngày càng vững vàng, không khỏi đạp nhanh hơn trước: "Em đại khái đã biết!"
Hoắc Lãng cũng nhìn thấy cô gái nhỏ dần dần đã đi được, dặn dò em ấy chạy chậm một chút, đồng thời giảm tốc độ, chậm rãi thả ghế sau đang nắm chặt ra.
Tư Ninh Ninh hào hứng đạp xe vòng quanh chỗ lớp học xóa mù chữ hai vòng mới phát hiện Hoắc Lãng đừng ở đằng kia mỉm cười nhìn cô.
“Hoắc Lãng đồ lừa đảo! Đại lừa đảo!"
Nói rõ ràng là không buông, cái này mà gọi không buông tay sao? Không buông cái quỷ nha!
Hoắc Lãng câu môi cười tủm tỉm, giải thích: "Em đã chạy quen rồi."
Tư Ninh Ninh mím môi trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng rồi vừa mới có cảm giác vui sướng vì biết đạp xe, thu hồi ánh mắt khỏi Hoắc Lãng nhìn thẳng về phía trước thảnh thơi chạy xe đạp, đến khi cả lưng đầy mồ hôi mới theo biện pháp Hoắc Lãng nói, dẫm lên bàn đạp đứng lên, một chân chống xuống đất chậm rãi dừng xe đạp.
Hoắc Lãng tiến lên giúp đưa xe đậu bên gốc cây, Tư Ninh Ninh ngồi ở một bên lau mồ hôi: "Lúc nãy anh nói có việc đến, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoắc Lăng tùy tiện đẩy một tảng đá bên người em ấy, tay thò vào trong túi sờ sờ, lấy ra một gói giấy dầu phồng to, từ từ mở ra để lộ ra hai cái khoai lang đỏ nóng hôi hổi.
"Vừa nói vừa ăn, buổi sáng nướng xong còn ấm."
Hoắc Lãng đưa khoai lang đỏ cho Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh liếc nhìn anh ấy một cái, mím môi cầm một cái, cái khác đẩy trước mặt Hoắc Lãng: "Mỗi người một cái!"
"Được."
Hoắc Lãng mỉm cười, vừa thích thú nhìn Tư Ninh Ninh lột khoai lang đỏ, vừa chậm rãi lột khoai lang đỏ trong tay mình.
Ánh nắng chói chang, gió thoảng qua mũi mang theo hơi ấm và hơi thở của mùa xuân, hai người ngồi bên cạnh nhau thấp giọng nói chuyện, vừa cười vừa cãi nhau, cách đó không xa, ở sau một thân cây, một thiếu niên mặc áo khoác xám chậm rãi hạ mày.
Làn gió xuân không thể nắm bắt, ánh mặt trời ấm áp không thể giữ được, còn có ...
Vô pháp mở miệng lưu lại người.
Cành cây đong đưa trong gió, thiếu niên bước chân đi ra ngoài, thân ảnh lặng yên không tiếng động mà dung nhập vào trong cảnh xuân bên kia.
Dưới gốc cây trước lớp học xóa mù chữ, Hoắc Lãng cũng kể cho Tư Ninh Ninh nghe những gì vợ chồng Triệu Hoành Binh đã nói đêm qua. Đưa mắt nhìn sang yên lặng chờ đợi Tư Ninh Ninh trả lời.
"Hừm ..." Nụ cười của Tư Ninh Ninh thu liễm lại, cắn một miếng khoai lang đỏ nói: "Đội trưởng cùng thím Liên Mễ nói có đạo lý, xác thật là suy nghĩ cho chúng ta."
Bỏ một câu rồi Tư Ninh Ninh trầm mặc.
Hoắc Lãng cúi đầu "ừm" một tiếng, ý là mình có nghe.
Tư Ninh Ninh cong lên hàng mi dài hơi run lại, đôi mắt vô định nhìn về phía trước, tựa như đã qua suy tính, nhìn nhau không nói gì ngồi yên trong chốc lát, cô một lần nữa lên tiếng:
"Nhưng Hoắc Lãng, có rất nhiều người trên thế giới này, không có lương tâm cùng lương tri."
Cằm của cô đặc ở đầu gối, ngửa đầu nhìn Hoắc Lãng, khóe miệng còn dính một mảnh vụn khoai lang, bộ dạng linh động mà gián tiếp nói cho Hoắc Lãng những bất công mà cô đã từng trải qua:
"Một người mẹ kế, khi ba không ở nhà thì đánh đập em, ngược đãi em, một em kế cướp đi công tác của em, còn có một người ba mà một lòng chỉ muốn sinh con trai, cho dù biết hết thảy mà cố tỏ ra không biết ... Cho dù tin tức truyền đến bên nhà thì thế nào?"
"Bên kia Bắc Kinh chắc chắn không ai đến, mà đồng thời, mẹ kế cùng em kế sẽ còn trắng trợn mà thả cho em một câu, nói cái gì mà sao em không chết sớm ngoài đường đi, còn gả cho người nào?"
"Dưới tình huống như vậy, Hoắc Lãng, anh đoán xem, ba em sẽ có phản ứng thế nào?"
Vẻ mặt của Hoắc Lãng nghiêm túc, lông mày trầm xuống, nhìn Tư Ninh Ninh vô cùng đau lòng.
Từ lời nói của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng cũng tưởng tượng ra quá khứ của Tư Ninh Ninh, hắn không thể nào tưởng tượng được, Tư Ninh Ninh có quá khứ như thế này sao?
Trong điều kiện và bầu không khí như vậy, cuộc sống của Tư Ninh Ninh sẽ phải chịu những dày vò như thế nào?
Hoắc Lãng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, hắn không dám nghĩ xa hơn.
Đầu ngón tay đặt ở giữa môi Tư Ninh Ninh, không trả lời vào vấn đề của Tư Ninh Ninh, trực tiếp bày tỏ thái độ.
"Nếu đã như vậy, sau này đừng liên hệ với bên kia cũng thế."
"Quên bọn họ đi, từ đây xóa bọn họ trong ký ức, anh là chỗ cho em dựa vào."
Khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm dịu dàng, lời nói chân thành chạm vào tận nhân tâm, làm người ta tim đập thình thịch.
Tư Ninh Ninh cũng không ngoại lệ, cô trước sau vẫn luôn duy trì lý trí thanh tỉnh của mình:
"Em nói không phải vì để anh đồng tình tao ngộ của em, mà là muốn nói với anh, thế giới này có rất nhiều việc, rất nhiều người không đáng thể tha thứ, trùng hợp em gặp một trong số đó. Mà trong quá trình đó em đã cho bọn họ cơ hội, là bọn họ không quý trọng."
"Em đã lựa chọn không lui tới với bọn họ, cũng là vì bọn họ đã đem hết thảy đường lui đều đã chặt đứt.
"Băn khoăn của đội trưởng và thím Liên Mễ là có cơ sở, nhưng Hoắc Lãng, lựa chọn của em cũng dựa trên sự cân nhắc của bản thân. Đó chắc chắn không phải là chuyện hành động theo cảm tình, anh hiểu mà, đúng không?"
Hoắc Lãng nhíu mày nhẹ gật đầu.
Tư Ninh Ninh mỉm cười, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chủ động đặt vào lòng bàn tay ấm áp của Hoắc Lãng: "Về phần nương tựa, chúng ta là nương tựa lẫn nhau, nhất định không phải là anh đơn phương là chỗ dựa để em dựa vào, biết không?"
Hoắc Lãng nhíu mày, lắc đầu khó hiểu: "Có gì khác nhau?"
“Đương nhiên là có khác nhau, khác nhau rất lớn nha!”
Tư Ninh Ninh nhếch môi cười, mặt mày cong lên, lúc chưa xác định quan hệ, ở phương diện tình cảm cô cẩn thận hơn bất cứ ai, mà một khi đã xác nhận mối quan hệ rồi, cô sẽ không che dấu cảm tình cùng tình yêu của mình."
"Anh thích em, cho nên anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất, và em thích anh, đương nhiên cũng muốn cho anh những gì tốt nhất. Hy vọng anh ở bên người em có thể yên tâm, có thể trôi chảy, có thể vui vẻ hạnh phúc."
Nghe được Tư Ninh Ninh nói thích hắn, Hoắc Lăng chỉ cảm thấy trong lòng tê dại, run lên, còn thiếu treo cái chữ "hạnh phúc" lên mặt nữa thôi, bỗng nhiên Tư Ninh Ninh lại nói thêm một câu lập tức đánh ý cưới của Hoắc Lãng thành mây khói:
"Đồng dạng đạo lý, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy ở bên cạnh em có gánh nặng, trở nên không còn thích em nữa hoặc là không thể nào thích nổi thì cũng phải hào phóng nói cho em nghe, không cần giấu giếm, không cần lảng tránh."
Tư Ninh Ninh quay lại nhìn Hoắc Lãng, đôi mắt trong veo ý cười, đôi môi tái nhợt run rẩy chua xót: "Cho dù là tình huống thế nào em đều sẽ thông cảm cho anh."
Bất luận cái gì không thoải mái, Tư Ninh Ninh mong muốn giải quyết một cách hòa bình, cô chỉ tự nhủ trong lòng rằng đừng bao giờ trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, vĩnh viễn không "bị" người ta vứt bỏ.
"Nói cái gì không may mắn thế, chúng ta chỉ có thể cả đời ... Không, nếu là có kiếp sau, kiếp sau nữa anh cũng sẽ tìm được em."
Tư Ninh Ninh bật cười hỏi lại: "Nếu thật sự có kiếp sau thì như thế nào? Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao tìm được?"
Hoắc Lãng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc và kiên định: "Dù dùng bất cứ phương pháp nào, anh tin tưởng anh có thể tìm được em, chỉ là ..."
Hoắc Lãng hít một hơi và không tiếp tục nói chuyện, điều này đã khơi dậy sự tò mò của Tư Ninh Ninh:
“Chỉ là cái gì vậy anh?”