Editor: Hye Jin
Lời nói của Trần Liên Mễ coi như đã giải quyết xong chuyện Hoắc Lăng rốt cục nở một nụ cười nhẹ nhõm, vâng một tiếng, rồi lại nói thêm vài tiếng cảm ơn, lại nghe Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh trách trách mấy câu, rồi mang theo ý cười về nhà.
Cửa sân của Triệu gia đóng lại, đèn dầu trong phòng chính vụt tắt, hai vợ chồng trở về phòng, thay quần áo lên giường ngủ, Triệu Hoành Binh lẩm bẩm:
"Nhìn quen thằng nhóc này trầm ổn, đột nhiên như trẻ con hoảng loạn, tay chân không biết để ở đâu, tôi thiệt không quen, lại nói, càng nghĩ càng buồn cười."
Trần Liên Mễ chê cười ông chồng: "Có gì đáng cười đâu? Dù có trưởng thành đến đâu thì cũng là người, cũng đều phải trải qua ba sự kiện hạnh phúc trong đời! Ông còn mặt mũi mà đi chê cười người ta? Nhớ lại lúc trước kia lúc tôi cùng ông xử đối tượng, ông lúc đó xấu hổ đến không thấy đường, sau nghe mẹ chồng kể lại, ông còn rớt xuống mương đúng không? Người khác có chê cười ông không?"
Trần Liên Mễ kéo chăn bông cuộn lại hai bên cổ, sau đó thở dài cười hừ hừ: "Ông còn không biết xấu hổ mà đi chê cười người khác đâu!"
Trong bóng tối, khuôn mặt già nua của Triệu Hoành Binh đỏ bừng, đỏ rồi lại đen, cuối cùng kéo chăn bông che giấu sự xấu hổ: "Chuyện đó xảy ra khi nào? Tôi đã quên mất bà đừng có mà nói bậy!"
Triệu Hoành Binh quấn chăn bông và quay mặt vào bức tường phía trong. Trần Liên Mễ cùng ông chồng có nhau mấy mặt con rồi, tính tình lão chồng thế nào còn không rõ ràng? Thường ngày thì bướng bỉnh quê mùa, kỳ thật xương cốt còn biết xấu hổ đâu!
Trần Liên Mễ lưu lại Triệu Hoành Binh một chút mặt mũi, không trêu ghẹo hắn nữa, nói sang chủ đề khác:
"Đây là hỉ sự, cho dù là tình nghĩa hay là máu mủ, chúng ta nên làm cái gì đó mới được."
"Nhà ta còn bao nhiêu đồng tiền? Phiếu vải còn bao nhiêu? Ông xem sẵn mấy hôm không vội, đi vào trong trấn mua vài thước vải trở về. Tôi làm cho thanh niên trí thức Tư hai đôi giày đế vải, thế nào?"
"Trong nhà không phải có quần áo cũ sao, bà xem có cái nào không mặc thì tháo ra làm giày? Làm gì cứ phải đi mua vải, có tiền mua cho hai đứa nhỏ cái gì đó không tốt sao?"
"Chậc ... Xem lời của ông."
Trong bóng tối, Trần Liên Mễ liếc mắt nhìn Triệu Hoành Binh một cái.
Nếu không phải bởi vì chuyện này liên quan đến Hoắc Lãng, Trần Liên Mễ thật sự không muốn để ý đến con lừa ngoan cố Triệu Hoành Binh.
"Kết hôn là chuyện vui mừng nào có đạo lý dùng đồ cũ? Đừng có mà nói ra bên ngoài, khó coi, chính mình nghe cũng nghe vào nữa là."
Nhìn thấy Trần Liên Mễ đã khuya rồi mà còn muốn lải nhải, Triệu Hoành Binh vội vàng chịu thua:
"Được rồi, chuyện này bà xem bà làm đi, mà tính tính yêu cầu cần bao nhiêu vải, chờ mai thanh niên trí thức Tống trở về, tôi rảnh thời gian lên trấn một chuyến ... Năm nay hỉ sự nhiều, cũng không biết có thể mua được hay không!"
“Vậy trước đi nhìn xem."
Gia đình đã lâu không tổ chức hỉ sự, Trần Liên Mễ ngày thường chưa nghĩ đến những việc này, hiện tại đột nhiên nhận cái chuyện này, nghĩ sau lưng Hoắc lãng không có trưởng bối, Trần Liên Mễ bất giác càng nhọc lòng.
"Ngày mai tôi lên núi nhìn xem, xem bên kia cây bách với bồ kết hiện tại còn hay không?"
Đừng nhìn đội sản xuất ba ở vùng núi hẻo lánh, đón dâu cả quá trình lưu ý không ít chuyện, cây bách diệp cùng bồ kết là đồ cần dùng để đón dâu, xem như là tập tục địa phương, còn có người đặc riêng một bộ ngụ ý cát tường.
Nghe nói rằng Trần Liên Mễ bắt đầu lo đi tìm cây Bách cùng Bồ Kết, Triệu Hoành Binh ậm ừ:
"Còn chưa kết hôn đâu bà tính gì xa thế?"
Trần Liên Mễ "chậc chậc": "Ông thì biết cái gì? Hiện tại đính hôn, chờ xác định rồi, kết hôn còn xa không?"
Điều này cũng có lý, Triệu Hoành Binh đã quấn chặt chăn bông và ậm ừ cho qua chuyện: "Ai nha tôi mặc kệ, mặc kệ bà! Tự bà nhìn rồi làm đi."
Trần Liên Mễ không phản ứng Triệu Hoành Binh, trong bóng tối thở dài: "Nhà mình, thằng lớn tự có chủ kiến của nó, muốn ở thị trấn lạc hộ, những cái khác chúng ta không cần quản nhiều ... Chờ chuyện này an bài thỏa đáng xong cho Hoắc Lãng cùng cần tìm vợ cho thằng hai, còn về Tam Nha ..."
Trần Liên Mễ hoãn hoãn hơi: "Con bé còn nhỏ, trước không cần nóng nảy."
Triệu Hoành Binh vốn dĩ đang quay mặt vào tường, nhưng khi nghe thấy điều này, hắn chậm rãi quay người lại, đưa hai tay ra sau đầu nhìn vào trần nhà, khó mà giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện với Trần Liên Mễ vài câu:
"Thanh niên trí thức Tư dạy học. Để con bé theo thanh niên trí thức Tư học chữ đọc sách. Tôi thấy Tam Nha có tiền đồ, tương lai không chừng có thể thi đậu cao trung ... Anh cả có tiền đồ, anh hai nó mấy năm nay cũng đã tích góp tiền, ý tứ là học theo lão đại, tương lai cưới vợ không tính dựa vào gia đình, như vậy cũng tốt, hai ta chăm chỉ làm, lúc Tam Nha nhỏ tích góp nhiều chút, Tam Nha đọc sách thì chúng ta cung phụng, học không vào thì tương lai có chút hồi môn, nhà chồng cũng xem trọng con bé."
Trần Liên Mễ ậm ừ đẩy ông chồng một phen: "Tam Nha mới bao lớn, ông nghĩ cũng quá xa."
Giọng điệu Triệu Hoành Binh nghiêm túc: "Xa cái gì mà xa? Mới vừa bà cũng nói, thời gian trôi nhanh lắm đấy, nháy mắt mấy đứa nhỏ đều lớn, hiện tại không suy xét đến lúc đó muốn làm gì cũng đã chậm."
Triệu Hoành Binh thở dài, bởi vì sự kiện này của Hoắc Lãng, trong lòng hắn bỗng nhiên nhớ mấy đứa con trai.
Thằng con trai cả thiếu niên đã rời nhà, bị hắn đưa theo một thợ mộc học việc, giờ đã xuất sư, người cũng đã thành gia, bên ngoài đã tách hộ khẩu, chẳng thân cận mấy với trong nhà, quanh năm suốt tháng về không được hai lần.
Thằng hai ở trấn trên làm việc trong xưởng, tuy là công việc khiến người khác ghen tị mà công việc cũng vội, một năm về nhà chẳng được mấy lần.
Trong ba đứa nhỏ, hai đứa con trai ở bên người đếm trên đầu ngón tay, vợ chồng Triệu Hoành Binh trong lòng ít nhiều tiếc nuối, cho nên trong lòng không tính toán với nhau mà hợp, chính là con gái út Tam Nha như thế nào cũng muốn giữ bên người lâu thêm mấy năm, không thể giống như những nhà khác, 15-16 tuổi đã gả chồng.
Vốn dĩ chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng bởi vì giọng điệu nghiêm túc của Triệu Hoành Binh, sau khi nghĩ lại, Trần Liên Mễ đột nhiên cảm thấy có phần khó chịu.
Nhất thời không nghĩ nói nữa, Trần Liên Mễ xoay người lại, thúc giục: "Được rồi, đã mấy giờ rồi? Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm làm việc."
Triệu Hoành Binh không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong lòng yên lặng mà tính toán cái gì đó.
Đêm tưởng chừng dài, kỳ thực chỉ là trong nháy mắt .
Ngày hôm sau, mặt trời ấm áp mọc lên, đội sản xuất ba đón thanh minh bằng một thời tiết ấm áp.
Đến trưa, Tư Ninh Ninh vươn vai , chậm rãi đứng dậy rời giường rửa mặt.
Có câu nói như thế nào?
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, mặc dù nhà thanh niên trí thức hoàn cảnh không tốt lắm, vậy mà ban đêm cô buông mùng xuống, trong không gian nho nhỏ là hương vị quen thuộc, suốt một đêm, Tư Ninh Ninh ngủ đến cực ngon.
Ngủ ngon, tinh thần tự nhiên cũng tốt.
Thong thả ung dung rửa mặt xong, vốn là định ra cửa, kết quả mặt trời vừa ló dạng, nhiệt độ bên ngoài có dấu hiệu ấm lại rõ ràng, mặc áo khoác quân đội còn chưa ra cửa Tư Ninh Ninh nóng đến hoảng.
Nghĩ rằng thời tiết đã ấm lên, cho dù ngày mai nhiệt độ có giảm xuống cũng không quá nhiều, dứt khoát cởi áo khoác quân đội ra, dự định tranh thủ thời tiết nắng ráo để giặt sạch sẽ, buổi chiều phơi khô rồi có thể thu hồi, chờ sang năm lạnh lại mặc.
Áo khoác quân đội bên trong toàn bông đặc, nếu giặt với nước bông rất dễ vón cục và cứng đi, mặc không còn ấm áp nữa.
Tư Ninh Ninh nghĩ ra một cách, treo áo khoác lên giá treo quần áo ở cửa, cô đến giếng múc một chậu nước, lấy xà phòng ra nhúng vào nước xà phòng, rồi ở những chỗ mà dễ dơ như tay áo, cổ tay, trước ngực chà chà.
Bụi bẩn đã được giặt sạch, áo khoác quân đội chỉ bị ướt một phần trên bề mặt, không thấm được vào lớp bông bên trong.
Tư Ninh Ninh rửa tay và đổ nước đi, vỗ vỗ vào áo khoác, làm phẳng các nếp gấp, lúc này mới cầm cái chậu rửa mặt vào nhà.
Tưởng Nguyệt nằm trên giường đọc cuốn sách nhỏ mà cô mang về, Tư Ninh Ninh cất đồ đi cười cười nói chuyện phiếm: "Bên ngoài thời tiết tốt thật đó, không có việc gì đem chăn bông ra ngoài phơi, ban đêm ngủ vừa ấm vừa mềm mại!"
“Được nha, đọc hết trang này tớ đi!" Tưởng Nguyệt đáo một câu, quay đầu thấy Tư Ninh Ninh lại vác cái balo xanh lục trên lưng, ngồi xổm dậy: "Muốn đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, tranh thủ thời tiết tốt để tập xe đạp. Trưa nay tớ không về thì đừng chờ tớ, cứ ăn cơm trước đi ha!"
Tưởng Nguyệt do dự "ồ" một tiếng, vẫn dặn dò Tư Ninh Ninh về sớm.
Tư Ninh Ninh miệng thì ừ, người đã đi đến nhà chính, dùng sức đẩy xe đạp ra khỏi phòng.
Cô chưa biết đi xe đạp nên cứ đẩy chầm chậm đi hết đường, cô định đi đến chỗ Hoắc Lãng, kết quả chưa đi đến lớp học xóa mù chữ thì đã đụng phải Hoắc Lãng.
"Ây yo yo, anh Hoắc à, anh đi đâu vậy?
Tư Ninh Ninh cau mày cười trêu.
Hoắc Lãng đang đi vùi đầu vào đường, nghe thấy động tĩnh, nghe cái cách gọi khác lạ mà giật mình rồi bật cười:
"Vừa lúc tìm em ... Muốn học đạp xe sao? Đi, vừa chỉ em đi vừa nói chuyện."
"Được nha!"
Lớp học xóa mù chữ không có người, phía trước có khoảng sân rộng cho trẻ con chơi, thích hợp chạy xe đạp, cũng thích hợp để mà nói chuyện.
Tư Ninh Ninh đang ngồi trên yên xe đạp, mũi chân miễn cưỡng dựng được trên mặt đất, cố gắng lắm ngón chân mới chạm được đất, dưới tác dụng tâm lý, cô không giữ được thăng bằng.