Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 433 - Chương 433: Đính Hôn

Chương 433: Đính Hôn Chương 433: Đính Hôn

Editor: Hye Jin

Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh thân thiết với Hoắc Lãng, ngày thường qua lại coi như là nửa cái trưởng bối, ở trước mặt trưởng bối, Hoắc Lãng hiếm khi thẹn thùng, đương nhiên chỉ là một chút thì hắn khôi phục lại trấn định thường ngày:

"Cháu và thanh niên trí thức Tư là đối tượng. Chúng cháu đã thương lượng một chút, tính toán đem chuyện này định ra trước."

Hoắc Lãng xoa xoa mái tóc ngắn trên đỉnh đầu: "Việc này vốn là trưởng bối trong nhà đến làm, nhưng cháu thân phận đặc thù, ở bên này không có trưởng bối, cho nên ủy thác thím hỗ trợ làm mai."

Chuyện của Hoắc Lãng vẫn luôn là tâm bệnh của Triệu gia.

Trước kia Trần Liên Mễ đã không biết bao nhiêu lần an bài giới thiệu đối tượng, mà Hoắc Lãnh thì lấy bao nhiêu loại lý do từ chối, cứ mỗi lần mỗi lần như vậy, Trần Liên Mễ từ sầu đến phát rầu thúi ruột, thẳng đến năm trước lúc đó Hoắc Lãng ngã bài, nói là nhìn trúng Tư Ninh Ninh, khi đó Trần Liên Mễ với yên tâm trở lại.

Mà một thời gian dài đã trôi qua, đêm hôm qua hai vợ chồng đi ngủ còn nói chuyện với nhau, nói là Hoắc Lãng sau lâu vậy mà không có động tĩnh, rốt cuộc có thể cưới được Tư Ninh Ninh về nhà hay không?

Nói tóm lại, trong lòng Trần Liên Mễ không yên, bà đã hạ quyết tâm rồi, nếu Tư Ninh Ninh không muốn đi cùng Hoắc Lãng thì bà phải nhanh chóng đi tìm một cô gái tốt, Hoắc Lãng cũng không còn nhỏ tuổi nữa.

Vốn là xem chiến hữu của đứa nhỏ nhà họ Trần, ngàn dặm xa xôi chuyển nghề đến đây chăm sóc chiếu cố hai đứa nhỏ Hòa Cốc cùng Sớm Mầm, nếu là thật bị hai đứa nhỏ làm trì hoãn chuyện cả đời, trong lòng Triệu Hoành Binh không thể nào thoải mái được, kỳ thật là còn đỡ hơn so với Trần Liên Mễ.

Cô là một chi khác của Trần gia, xét về quan hệ mà nói Hòa Cốc và Sớm Mầm là cháu ruột, bối phận của là cô.

Nghe được tin tức mới giữa Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh, Trần Liên Mễ thở phào nhẹ nhõm, vui đến mức hai mắt cười híp lại thành một đường chỉ.

Cô cẩn thận xác nhận với Hoắc Lãng: "Đem chuyện này định ra là sao? Là đính hôn phải không?"

Hoắc Lãng gãi gãi sau đầu, lúng ta lúng túng, Trần Liên Mễ hỏi một câu, hắn liền gật đầu đáp một câu: "Vâng!"

Trần Liên Mễ ngồi cạnh Triệu Hoành Binh, cân nhắc kỹ lưỡng, nhấn mạnh: "Đính hôn, kết hôn là đại sự, đính hôn phải được coi trọng, chuyện này không phải là chúng ta ra mặt là được, đến lúc đó phái nói chuyện với trưởng bối nhà gái ..."

Nghĩ đến Tư Ninh Ninh là một thanh niên trí thức, người nhà cũng là người thành phố, Trần Liên Mễ hỏi Hoắc Lãng: "Hai cháu nói đối tượng, người nhà thanh niên trí thức Tư hắn là biết đến, phải không?"

Tư Ninh Ninh là một người khiêm tốn, nói chuyện cũng lễ phép, vừa nhìn là biết xuất thân từ một gia đình tốt, gia giáo tốt, gia thế trong sạch, Trần Liên Mễ hỏi xong thì cảm thấy mình lắm miệng, chuyện này trưởng bối Tư gia khẳng định biết.

Bà hoãn hoãn một hơi: "Gia đình của thanh niên trí thức Tư nói như thế nào? Thanh niên trí thức có nói với cháu không?"

Hoắc Lãng không ngờ Trần Liên Mễ lại hỏi về nhà họ Tư, Hoắc Lãng sửng sốt một hồi, lại bị Trần Liên Mễ thúc giục hai lần, suy nghĩ một chút cuối cùng đem tình huống nói với Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh uyển chuyển mà nói:

"Mẹ ruột của em ấy đã qua đời, ba của em ấy tìm mẹ kế, hai vị trưởng bối trong nhà không có tình cảm, lần này về nhà thăm người thân đã xảy ra một cố chuyện lông gà vỏ tỏi."

"Hộ khẩu của Ninh Ninh đã chuyển tới bên ngày, ý tứ của em ấy chính là chuyện của bọn cháu tự mình làm, không cần xem ý của bên Bắc Kinh bên kia."

Hoắc Lãng vô thức gõ gõ lên bàn: "Cháu tôn trọng ý của Ninh Ninh, em ấy thoải mái là được, vui vẻ là được."

Triệu Hoành Binh chậc chậc, trực tiếp cướp lời của Trần Liên Mễ: “Thằng nhóc ngốc này. Thanh niên trí thức Tư bao lớn? Cho dù ngày thường nhanh nhẹn giỏi giang, song có một số chuyện tuổi còn nhỏ, có đôi lúc xử sự nóng nảy, hoặc là nhìn chưa đủ xa, chú xem chuyện này, còn phải thương lượng kỹ lại một lần."

Hoắc Lãng nhíu mày, vẻ mặt rất mâu thuẫn.

Trần Liên Mễ sợ Hoắc Lãng hiểu sai cho nên giải thích lại: "Chú cháu nói lời này không có ý gì khác, chính là lo lắng thanh niên trí thức Tư hiện tại tuổi nhỏ, có phần nóng nảy. Bây giờ cháu dung túng để con bé vui vẻ, đến sau này về già rồi, nghĩ đến cha mẹ ở bên kia, dù sao cũng là cha mẹ, tuổi trẻ tâm lý có tồn tại khúc mắt, rồi về già ngày đêm áy náy không thoải mái ... Đến lúc đó cháu xem vợ cháu như vậy, trong lòng cũng khó chịu, đúng không?"

Hoắc Lãng nhướng mày, nhẹ gật đầu: "Vậy ý của thím là?"

Thấy Hoắc Lãng nghe lọt lời mình nói, Trần Liên Mễ mới yên tâm hỏi: "Ý của chú cháu là cùng thanh niên trí thức Tư nói chuyện, xem chuyện này phải làm sao thì thím cứ như vậy làm. Liền tính là thanh niên trí thức Tư quyết tâm không lui tới với người nhà, các cháu nhiều nhất giảm bớt không cùng bên kia qua lại, nhưng việc kết hôn, cần thiết phải đưa tin về bên kia."

"Thứ nhất là vì tôn trọng, thứ hai là nhận lời chúc phúc của trưởng bối, thứ ba là chờ về già, trong lòng thanh niên trí thức Tư không tiếc nuối, không có áy náy khi đó mới có thể chân chính nhẹ nhàng, không thẹn lương tâm mà an ổn cả đời."

Dù sao vợ chồng Triệu Hoành Binh đều là người từng trải, bọn họ nói có sách mách có chứng, đều là vì tương lai của Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh suy xét, Hoắc Lãng hiểu ý nên gật đầu:

"Việc này hai ngày tới cháu lại tìm em ấy nói một câu."

Nói xong, lại nhìn về phía Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ thận trọng hỏi: "Ngoài chuyện này ra, còn có yêu cầu chú ý gì sao? Tỷ như mua cái gì? Tư ..."

Hắn đại cảm thấy lúc này kêu Tư Ninh Ninh là thanh niên trí thức Tư có điểm quá mới lạ, Hoắc Lãng lắp bắp nói: "Ý của Ninh Ninh, không cần làm quá phù hoa, nhập gia tùy tục là được, dựa theo phong tục ở bên này."

"Trước kia cưới hỏi đính hôn có nhiều thứ chú ý, rồi nào là đại tiết tiểu tiết, nào là Đoan Ngọ cùng Trung Thu hai ngày này nhà trai phải đưa chút quà đến nhà gái cùng thân thích nhà gái, hiện tại cải cách mở ra, không còn chú ý đến mấy thứ đó nữa, hết thảy đều giản lược."

Trần Liên Mễ và Triệu Hoành Binh tổng kết lại rồi nói tiếp: " Bây giờ đính hôn là để các trưởng lão hai bên chọn ngày, nhà trai tới cửa mang theo thuốc lá, rượu và thịt lợn, nếu điều kiện tốt hơn thì chuẩn bị cho cô gái hai bộ quần áo, qua ăn cơm một bữa, hai bên nói chuyện, đính hôn cứ vậy là xong."

Hoắc Lãng gật đầu, chưa kịp nói chuyện, Trần Liên Mễ đã nói lại:

"Cha mẹ của thanh niên trí thức Tư không có ở đây. Dù sao thì cháu cũng nên thương lượng với con bé, xem ý của con bé thế nào. Dù sao cho dù cha mẹ không ở bên, cháu đến lúc đó đến cửa, rượu thuốc lá không cần chuẩn bị, nhìn mua chút điểm tâm, có tiền cấp thanh niên trí thức Tư mua hai bộ quần áo ... Thuốc lá cùng rượu thì con bé nguyện ý nói với người nhà thì cháu làm cho có lễ, mua đồ gửi sang."

"Tư gia chuyện như thế nào thím với chú không rõ ràng nên khó mà nói, chỉ sợ bên trong có hiểu lầm. Thím chỉ là sợ hai cháu tuổi trẻ nhất thời làm sai chuyện hối hận nửa đời người. Cho dù thanh niên trí thức Tư với gia đình ở chung không tốt, thì cháu cần tìm hiểu rõ mọi việc."

"Nếu có hiểu lầm thì phải cố gắng hòa giải. Nếu không phải lỗi của thanh niên trí thức Tư thì cắt đứt quan hệ thì cắt đứt."

Hoắc Lãng gật đầu, Trần Liên Mễ nói tiếp : "Chú của cháu cũng không biết được bao chữ, không thể nói nhiều lời, dù sao mọi việc không thẹn với lương tâm là được."

Hoắc Lãng lại gật đầu, Trần Liên Mễ như mở ra cái máy hát, nhất thời có vô số điều muốn nói mà nói không hết được, đều là những lời chân thành tha thiết dặn dò:

"Cháu chọn thanh niên trí thức Tư, thuyết minh hai người có cảm tình. Về sau dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cháu cũng phải nhớ buổi tối hôm nay, là cháu đến cầu trưởng bối làm chủ cưới người trở về, chuyện gì cũng phải thương lượng với nhau, không thể đánh người, bằng không đừng trách thím và chú không che chở cháu."

"Thím, thím nói cái gì? Làm sao có thể..."

Vẻ mặt của Hoắc Lãng cứng đờ, quái gì, lời còn chưa kịp nói đã bị Triệu Hoành Binh đánh gãy:

"Thím cháu nói đúng đó, bất quá cháu xuất thân gia đình quân nhân, là người đọc sách, tư tưởng giác ngộ khẳng định cao. Chú thím là nông dân bò trên ruộng hơn nửa đời người cũng đều biết nam nhân không thể đánh nữ nhân, cháu phải càng biết về đạo lý này. Hơn nữa gia đình thanh niên trí thức Tư không hài hòa, vậy mà con bé đối nhân xử thế rất hòa nhã có lễ, đủ để nhìn ra được con bé chịu không ít khổ cực, chờ cháu cưới được người về nhà, càng nên chăm sóc hơn cho con bé."

Lời nói của Triệu Hoành Binh từng câu từng chữ đánh vào tâm khảm của Hoắc Lãng, những gì Tư Ninh Ninh trải qua dường như hiện ra trước mặt hắn, đau lòng không biết từ đâu đến, thật khổ sở.

Vẻ xấu hổ trên mặt mờ đi, Hoắc Lăng trầm mặc một lúc lâu thì dùng sức bảo đảm:

"Cháu đã biết, chú, thím, về sau ... Cháu sẽ tận thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, yêu quý tôn trọng vợ."

Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ đọc sách không nhiều lắm, tư tưởng thuộc dạng bảo thủ, tuy lời nói đều có ý là bảo Hoắc Lãng tôn trọng và yêu quý Tư Ninh Ninh, mà khi Hoắc Lãng nói ra chữ "yêu quý kia" thì trong lòng bọn họ hoảng không thể chịu nổi.

Hoảng thì hoảng, mà nhìn thấy sự biến hóa của Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ lại cảm thấy vô cùng vui mừng:

Hai người nhìn nhau lúng ta lúng túng cười ha hả, Trần Liên Mễ nhìn về phía Hoắc Lãng, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thành hơn cả, nói xong rồi xua tay: "Được rồi chú thím đã biết ý tứ của cháu, hôm nay cháu về trước đi, chờ cháu cùng thanh niên trí thức Tư thương lượng tốt với nhau sau lại đến nói với chú thím biết, đính hôn đừng chọn ngày gần quá, cháu có phần không hiểu, thím cần thời gian chuẩn bị."

Bình Luận (0)
Comment