Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 432 - Chương 432: Thím … Cháu Có Chuyện Muốn Nhờ

Chương 432: Thím … Cháu Có Chuyện Muốn Nhờ Chương 432: Thím … Cháu Có Chuyện Muốn Nhờ

Editor: Hye Jin

Lý Lăng Nguyên trố mắt thốt lên: "Thanh niên trí thức Tư, cậu mua chiếc xe đạp này à?! Lần này đi đi về về cậu đã tốn rất nhiều tiền rồi đúng không? Chiếc xe đạp này không hề rẻ!"

Tưởng Nguyệt cũng kinh ngạc, xong nghĩ đến điều gì đó, cô nhìn Lý Lăng Nguyên ngây người, nắm lấy cánh tay của Tư Ninh Ninh, kéo lại ngồi xuống bàn trong phòng chính: "Thế nào thế nào? Kể tớ nghe đi? Có phải ba cậu lương tâm trỗi dậy, đặc biệt mua cho cậu?"

Từ Thục Hoa ân cần đặt chiếc ly tre nước còn bốc khói vào tay Tư Ninh Ninh cười trêu: "Nhất định rồi! Nào có thân cha ruột nào mà không đau lòng con cái mình? Ninh Ninh xuống nông thôn rời nhà lâu như vậy trở về một chuyến, chắc làm ba nhớ muốn chết rồi!"

Tư Ninh Ninh lớn lên trắng nõn xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, ngày thường ăn mặt sinh hoạt là tốt nhất, cho nên lần này về nhà, thanh niên trí thức cả một đám đều cho rằng như vậy.

Nhưng chính xác đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Tư Ninh Ninh biết.

Tư Ninh Ninh không muốn giải thích, càng giải thích thì chuyện cần giải thích càng nhiều, đứng lên nói: "Hôm nay trở về thật sự mệt quá à, tớ còn vội chuyện khác ... Còn về những chuyện khác, về sau thời gian còn dài, đến lúc đó chậm rãi cùng mọi người nói."

Tưởng Nguyệt và những người khác thật sự tò mò, xong chỉ tán gẫu một chút:

Ngay khi Tư Ninh Ninh nói rằng cậu ấy có việc khác phải làm, họ lập tức dời đi tầm mắt:

"Mới trở về vội chuyện gì đâu, chúng ta tạm gác lại một lát ... "

Tư Ninh Ninh cười không đáp, ủy thác cho Lý Lăng Nguyên giúp đỡ, nhờ cậu ấy đẩy xe đạp dựng vào ven tường, Tư Ninh Ninh vào nhà mở rương mây ra lấy ra mấy quyển vở, ở trên bàn rút ra một quyển giấy, tùy tiện lấy ra một quyển sách, Tư Ninh Ninh mang tất cả đồ vật ngồi vào nhà chính, ngồi trên bàn dựa gần cửa.

Sau khi đọc xong, trải tờ giấy trắng ra, lại mở quyển vở đã viết trong nhà họ Trần mấy ngày trước, Tư Ninh Ninh ngồi thẳng lưng, dùng bút từ từ viết lại.

Tưởng Nguyệt lúc đầu không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy Tư Ninh Ninh viết cái gì, dự đoán được Tư Ninh Ninh là đang viết sách giáo khoa, Tưởng Nguyệt hổ thẹn không thôi:

"Ai, thật đúng là ... Ở bên cạnh người tích cực, trong lòng nhìn thấy mà băn khoăn."

Tư Ninh Ninh "hừ hừ" cười không để bụng: "Vạn sự đều có hai mặt, chính mình cân nhắc là được ~ Nếu lợi nhiều hơn hại, phiền một chút thì đã sao?"

“Đúng đúng đúng, cậu nói có đạo lý nhất ~”

Tưởng Nguyệt ôm má, lười biếng đáp lại.

Tư Ninh Ninh liếc nhìn cậu ấy một cách bất lực, vùi đầu vào viết viết.

Sau khi viết xong mọi thứ, Tư Ninh Ninh đóng nắp bút lại, gấp trang giấy chằng chịt lại, vặn vặn cổ mới phát hiện trên bàn bên cạnh mình có một ngọn đèn dầu, ngọn lửa nhẹ theo gió khẽ đung đưa. Và bầu trời ngoài cửa cũng tối sầm lại.

Thời gian trôi nhanh quá.

Khẽ thở dài một hơi, Tư Ninh Ninh đặt tờ giấy gấp vào trong quyển vở, nhanh chóng dọn dẹp cái bàn sạch sẽ, ôm đèn dầu đi vào phòng bếp: "Cơm nước xong chưa? Tớ đến hỗ trợ!"

Từ Thục Hoa cười sang sảng: "Được rồi, được rồi! Ăn ngay được rồi! Vừa rồi cậu nghiêm túc quá nên không quấy rầy cậu. Tớ hấp nhiều 2 củ khoai lang đỏ, cậu chắp vá trước nha, ngày mai cậu xuất lương ha."

Tư Ninh Ninh gật đầu, biết là Từ Thục Hoa đưa khẩu phần của cậu ấy cho cô: "Được, trễ chút tớ lại đưa cậu phần lương hôm nay."

"Không nóng nảy! Cơm nước xong cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi!" Từ Thục Hoa xua tay, thật sự lo lắng Tư Ninh Ninh sẽ mệt.

Rốt cuộc là Mạc Bắc bên kia hôm nay mới trở về, người ta từ trưa đến giờ còn chưa ra khỏi phòng đâu.

Nghe Lý Lăng Nguyên nói, Mạc Bắc sau khi trở về nhà liền ngủ rất sâu, Tư Ninh Ninh ngược lại là ngồi ở chỗ đó, ngồi thẳng một buổi chiều không nghỉ ngơi một chút nào.

Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận rõ ràng sự quan tâm của Từ Thục Hoa, sau khi mỉm cười cảm ơn, cô cầm hai củ khoai lang và đi theo những người khác vào phòng chính ăn tối.

"Nói mới nhớ, lần này trở về thăm người thân ba người, Mạc Bắc cùng Tư Ninh Ninh, thiếu mỗi Tống Thư Hãn."

"Đúng vậy, nay đã là mùng 6 rồi, tớ đoán ngày mai cậu ấy sẽ trở về."

"Lần trước cậu ấy vội vàng trở về, ngôn ngữ địa phương của cậu ấy còn chưa có học được, chờ cậu ấy trở về tớ phải bắt cậu ấy nói vài câu."

"Hahaha, đừng làm cậu ấy khó xử . Hơn nữa, cho dù Tống Thư Hãn có nói ra, cậu có hiểu được không? Bài hát mà Ninh Ninh hát lần trước, tớ chỉ cảm thấy dễ nghe thôi, chớ mà hát cái gì tớ nghe không hiểu!"

Thanh niên trí thức cãi cọ ồn ào, mọi người cậu một câu tới một câu, bầu không khí thực náo nhiệt .

Cùng lúc đó, xung quanh là rừng trúc, màn đêm càng lúc càng tối, trong sân nhỏ của nhà họ Trần thắp lên ngọn đèn dầu, không khí lại vắng vẻ, lạnh lẽo không thôi.

Sau khi đuổi hai đứa nhỏ trở về phòng , Hoắc Lãng dọn dẹp phòng bếp, đặt bát đĩa đã rửa sạch trở lại tủ, nhìn nghiêng về phía cửa sau thở nhẹ ra một hơi.

Cả căn bếp vắng tanh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng lửa "tanh tách", đột nhiên hắn không quen.

Quá an tĩnh, cũng quá quạnh quẽ.

Nếu là hai ngày trước, cửa sau vẫn còn có một cái bàn nhỏ, Tư Ninh Ninh đang ngồi ở đó bận rộn công việc, ngẫu nhiên lôi kéo hắn nói chuyện.

Cô gái nhỏ, nói đứng đắn cũng đứng đắn, mà không đứng đắn thì cực không đứng đắn, nói một chủ đề, cái miệng nhỏ nói nói không ngừng.

Có em ấy ở bên cạnh, thật náo nhiệt.

Cho dù không muốn thừa nhận, hắn phải thừa nhận mới mấy ngày ở chung, Hoắc Lãng đã quen với việc Tư Ninh Ninh lắc lư xung quanh mình, người đã về nhà thanh niên trí thức, không ở trước mặt hắn, nháy mắt, hắn cảm thấy thời gian kế tiếp thật gian nan.

Di chuyển băng ghế gỗ bên bếp lò, Hoắc Lãng chắp hai tay trước đầu gối, yên lặng ngồi một lúc ở chỗ Tư Ninh Ninh thường ngồi.

Nhìn lên bầu trời xám xịt, mặt trăng hiếm khi ló đầu ra khỏi mây, những ngôi sao lấp lánh trên khắp bầu trời cho thấy ngày mai sẽ là một thời tiết tốt.

Càng nhớ Tư Ninh Ninh, càng cảm thấy thời gian trôi qua thật gian nan.

Và không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không, hình như vì sao trên trời cũng đang cười nhạo hắn, nhất là hai ngôi sao nhỏ sáng lắp lánh cạnh nhau trên kia, đang cười nhạo hắn cô đơn một mình.

Hoắc Lãng ngẩng đầu nhìn một hồi, sau đó đột nhiên cáu kỉnh thu hồi ánh mắt, đứng dậy đá cái ghế trở lại bên cạnh lò lửa, đánh một cậu nước, về phòng vắt khăn lông chuẩn bị lau mình đi ngủ, đến khi người chui vào trong ổ chăn, nhắm mắt còn chưa được ba giây, hắn đột nhiên mở mắt to lên.

Trong vài ngày Tư Ninh Ninh sống ở nhà họ Trần, giường và chăn bông của Hoắc Lãng từ lâu đã nhiễm cái mùi hương đặc trưng của cô gái nhỏ.

Hoắc Lãng kéo chăn bông vào trong lồng ngực, từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi tưởng tượng Tư Ninh Ninh vẫn ở bên cạnh mình, hương thơm nhàn nhạt khiến hắn cảm thấy vừa bình yên lại vừa xao động không giải thích được .

Cuối cùng, sau khi lật đi lật lại vài lần, Hoắc Lãng vén chăn bông lên và đi giày, mặc quần áo, kéo cánh cửa ra. Căn phòng cách vách đột nhiên thò ra hai cái đầu:

"Anh cả, muộn như vậy rồi, anh đi đâu vậy?"

Hai cái đầu đang xếp chồng lên nhau, người trên người dưới.

Hoắc Lãng dừng lại: "Anh có chuyện muốn đi đội trưởng ."

Nói xong, thấp giọng mắng hai đứa nhỏ: "Mau ngủ đi, lạnh nhiễm bệnh xem anh có đánh hai em sưng mông hay không?"

Sớm Mầm Hòa Cốc đồng loạt lè lưỡi, cười toe toét, không biết là vui vẻ vì chuyện gì, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Hoắc Lãng ở trước cửa dặn dò vài câu, đắp chăn bông cho kỹ vân vân rồi mới đẩy cửa, trong bóng tối đi đến nhà Triệu hoành Binh.

Đã không còn sớm, Triệu Hoành Binh và vợ đã thay quần áo đi ngủ , nghe thấy tiếng gõ cửa, Triệu Hoành Binh vội vàng mặc vào cái áo Tôn Trung Sơn đã cũ, đi giày vội đi ra ngoài.

“Tới tới! Ai a? Buổi tối, đừng gõ!"

Trong sân không có đèn, Triệu Hoành Binh vừa mở cửa liền mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở bên ngoài , hắn sửng sốt, nghe được Hoắc Lãng kêu "Chú", hắn mới yên tâm hơn chút, để Hoắc Lãng vào nhà trước, có chuyện gì rồi nói sau.

“A Lãng, đã muộn như vậy, có chuyện gì sao?” Triệu Hoành Binh đóng cửa sân lại, trong sân gió thổi vi vu, lạnh đến phải dậm chân: "Đi, đi vào trong đi, cháu ngồi, chú đi mặc thêm bộ quần áo."

“Được rồi, chú.” Hoắc Lãng vừa đáp ứng, Triệu Hoành Binh liền quay người lại, Hoắc Lãng sực nhớ ngăn Triệu Hoành Binh lại nói: “Chờ một chút, chú, lần này cháu không tìm chú, cháu tìm thím có việc muốn nhờ."

“Cái gì?” Tốc độ dậm chân của Triệu Hoành Binh chậm lại, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hoắc Lãng: "Tìm thím hả?"

Ngọn đèn dầu lại được thắp sáng trong đại sảnh nhà họ Triệu, Triệu Hoành Binh ngồi ở bên bàn quấn quần áo chặt như quả bóng, Trần Liên Mễ cũng khoác tận ba bốn bộ quần áo, nhấc cái ấm nước lên rót nước cho Hoắc Lãng và Triệu Hoành Binh, đi vào chủ đề:

"A Lãng, chú nói cháu đến tìm thím, rốt cuộc là chuyện gì? Đã trễ thế này còn đi một chuyến, trong tay cũng có đèn đuốc gì cả."

“Cháu mắt tốt, ban đêm cũng có thể nhìn thấy, không quan trọng." Hoắc Lãng cười cười ôn hòa, thổi thổi nước trong ly nhấp một ngụm, cân nhắc một hồi mới nhìn về phía Trần Liên Mễ: "Thím, lần này cháu lại đây, là chuyện cháu cùng thanh niên trí thức Tư."

“Cháu và thanh niên trí thức Tư?” Trần Liên Mễ ngây người, cùng lão chồng hai mặt nhìn nhau, hỏi: "Nói đi, chuyện này cháu nói rõ ràng một chút, muốn thím làm như thế nào?"

Như thể đã đoán trước được Hoắc Lãng sẽ nói gì, vẻ mặt vui mừng của Trần Liên Mễ lộ rõ, ngược là là Hoắc Lãng thì ngượng ngùng không thôi.

Bình Luận (0)
Comment