Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Xe Đạp Tớ Tự Mình Mua

Chương 431: Xe Đạp Tớ Tự Mình Mua Chương 431: Xe Đạp Tớ Tự Mình Mua

Editor: Hye Jin

Còn về phần tại sao Tư Ninh Ninh vào lâu như vậy mà vẫn chưa ra ngoài hoàn toàn là do Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ quá nhiệt tình, vừa đổ nước rồi lại mang hạt bí đỏ trong nhà rang ra chiêu đãi, thời điểm Hoắc Lãng đi vào, ba người họ đang ngồi trong nhà chính nói chuyện.

Tư Ninh Ninh ngượng ngùng không dám mở miệng để thoát thân, sau khi Hoắc Lãng đi vào, trước khi Trần Liên Mễ đứng dậy rót nước, cô đã đứng dậy, im lặng chớp mắt với Hoắc Lãng, rồi nói:

"Cũng may là xuống tàu lửa thì gặp được đồng chí Hoắc Lãng, bằng không đồ đạc của cháu quá nhiều không biết làm sao mang về được. Đồng chí Hoắc Lãng đã đợi lâu rồi đúng không? Em đã báo cáo xong, có thể đi rồi."

Sau đó, Tư Ninh Ninh quay lại, cười với Triệu Hoành Binh và Trần Liên Mễ : "Chú, thím có thời gian cháu lại đến tìm chú thím ạ, Đồng chí Hoắc Lãng vẫn đang đợi giúp cháu mang theo hành lý về nhà, thật không tiện ở lại quá lâu để anh ấy đợi."

"Ừ, ừ. Đi, đi trước đi!" Triệu Hoành Binh cùng vợ đứng dậy đưa tới cửa phòng chính, Triệu Hoành Binh dặn dò: "Ngồi xe lửa lâu như vậy cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, khi nào nhập học thì trước tiên thông báo với chú một tiếng, chú đi từng nhà thông báo."

"Vâng chú, ăn tết mấy ngày vui chơi cũng đủ rồi, sớm đi học vẫn tốt hơn. Cháu xem khoảng mùng 8, mùng 9 có thể khai giảng, cụ thể thời gian để cháu về thương lượng lại với thanh niên trí thức Tưởng ạ!"

Vốn dĩ muốn nhắc tới Tư Ninh Ninh về lớp xóa mù chữ, thấy Tư Ninh Ninh có chương trình học cùng an bài. Triệu Hoành Binh hơi an tâm, vội vàng gật đầu : "Được, được rồi, đi đường cẩn thận trở về ha ..."

Nhìn thấy Hoắc Lãng đẩy xe đạp, Triệu Hoành Binh lại hỏi :

"A Lãng, cháu lấy xe đạp ở đâu vậy? À quên mất, thôi đi đi, tiễn thanh niên trí thức Tư về trước, xe đạp trở về nói sau!"

Triệu Hoành Binh xua tay và đuổi Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đi.

Hoắc Lãng không ở lại lâu, vâng một tiếng lập tức tiếp cái rương mây trong tay Tư Ninh Ninh, lại cố định lên đầu xe, đẩy xe đạp cùng Tư Ninh Ninh người trước người sau trở về.

Qua năm, lớp học xóa mù chữ vẫn chưa bắt đầu nên đoạn đường mòn dẫn đến nhà thanh niên trí thức cơ bản không dân cư, hai người sóng vai đi cùng nhau, nhớ ra chuyện lúc nãy, Tư Ninh Ninh hỏi:

"Vừa rồi anh nói gì với Mạc Bắc?"

“Không nói cái gì.” Hoắc Lãng dừng bước chân lại một nhịp, cố ý đi chậm lại: "Hắn nói muốn đợi em, chê cười em quá chậm nên đi về trước."

Tư Ninh Ninh gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hoắc Lãng thì bật cười, giữ chặt ống tay áo của Hoắc Lãng giải thích:

"Mạc Bắc tính tình có chút ngạo kiều, cũng không kiên nhẫn lắm, nhưng thật ra người cũng không tệ, anh đừng nghĩ nhiều."

Hoắc Lãng liếc nhìn cô gái nhỏ một cái, "ừm" một cái.

Sau một hồi im lặng, hắn không nhịn được nữa, dừng lại, nhìn Tư Ninh Ninh rồi nghiêm túc nói: "Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với Mạc Bắc?"

"Hả?"

Tư Ninh Ninh dừng lại bước chân, nhíu mày nghi hoặc khó hiểu mà đón ánh mắt của Hoắc Lãng: "Cái gì"

Đôi môi mỏng của Hoắc Lãng khẽ mím lại, có thể nhìn thấy Tư Ninh Ninh mờ mịt, một lúc sau mới nói tiếp :

"Tựa như em hiểu Sớm Mầm hơn anh, anh là đàn ông, anh hiểu tâm tư của nam nhân hơn em."

Ẩn ý của lời này là, Mạc Bắc có ý đồ xấu với Tư Ninh Ninh.

Nó là ý đồ xấu thì khó nghe quá, song Tư Ninh Ninh có thể hiểu được ẩn ý của câu này .

Tư Ninh Ninh cụp mắt xuống, khẽ lắc đầu, cô bất giác nhớ lại những cảnh cô thường xuyên tiếp xúc với Mạc Bắc, sau khi nhớ lại mọi chuyện, cô nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chắc là không đến mức như lời Hoắc Lãng nói .

Mặc dù trong lòng cô vẫn còn hoài nghi về những lời nói của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh cảm thấy, nếu đã xác nhận mối quan hệ, cho nên cố gắng hết sức để thẳng thắn và thành khẩn với nhau, để cả hai cùng an tâm, cho nên cô nhẹ nhàng gật đầu:

"Em sẽ chú ý."

Những lời nói của Tư Ninh Ninh cũng đủ khiến Hoắc Lãng buông hết những cố kỵ cùng khúc mắt.

Hoắc Lãng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, bằng mắt có thể thấy được cả người hắn được thả lỏng.

Người khác nghĩ gì không quan trọng, Tư Ninh Ninh hướng về hắn là đủ rồi.

Mở mắt ra lần nữa, Hoắc Lãng trở lại dáng vẻ ôn nhu mềm mỏng thường ngày:

"Được rồi, đi thôi! Anh đưa em về, làm như lời đội trưởng nói, hai ngày này em hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu không mấy ngày nữa bận rộn, thân thể sẽ không chịu nổi."

Tư Ninh Ninh nhướng mày, dùng sức gật đầu: "Vâng!"

Khi đến nhà thanh niên trí thức, bảo Hoắc Lãng đậu xe đạp vào lối vào, Tư Ninh Ninh sợ Tưởng Nguyệt và những người khác đến đây quấn lấy cô hỏi đông hỏi tây, cho nên hướng về phía Hoắc Lãng xua tay:

"Anh cứ để xe đạp ở đây đi, việc còn lại em sẽ tự làm, anh ... anh về trước đi."

Hoắc Lãng đỗ xe theo lời cô gái nhỏ, hỏi Tư Ninh Ninh rồi mới rút tay về: "Em được không? Xe đạp tận 40 cân. Nếu không, anh sẽ đẩy em vào nhà cho em."

"Không có việc gì, em có thể làm được!”

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô gái nhỏ, Hoắc Lãng cũng không nói nhiều, trước khi đặt xe đạp xuống, khàn giọng nói: "Vậy thì trước tiên em nghỉ ngơi đi, sau này nếu muốn học xe đạp thì nói với anh."

"Vâng!"

Tư Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu, từ trong nhà truyền ra tiếng bước chân, cô đẩy Hoắc Lãng ra ngoài, vẫy vẫy tay với Hoắc Lãng, tinh nghịch nháy mắt: "Mau đi đi anh."

Hoắc Lãng cười cười, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, cả nhóm thanh niên trí thức từ phòng chính đi ra, dẫn đầu là Mạc Bắc đang xách theo cái rương, theo sau là Lý Lăng Nguyên và Từ Thục Hoa .

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh đứng ở ngoài cửa, Mạc Bắc bước chậm lại, ánh mắt lạnh lùng sáng lên: "Tư Ninh Ninh."

Tư Ninh Ninh nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Mạc Bắc, cô cười nhẹ.

Vốn dĩ muốn chào hỏi lễ phép lịch sự, hỏi thăm mấy ngày nay Mạc Bắc trở về Bắc Kinh thế nào, song những gì Hoắc Lãng nói cách đây không lâu lại hiện lên trong đầu khiến tươi cười cứng lại, không khỏi cẩn thận đánh giá Mạc Bắc.

Nhìn thấy hai mắt Mạc Bắc sáng ngời chuyên chú nhìn cô, ẩn ẩn niềm vui cùng vui sướng, tóc gáy lông tơ Tư Ninh Ninh dựng đứng không thể giải thích được, lời nói của Hoắc Lãng dường như vang lên bên tai cô:

"Có lẽ em nên giữ một khoảng cách nhất định với Mạc Bắc?"

"Tựa như em hiểu Sớm Mầm hơn anh, anh là đàn ông, anh hiểu tâm tư của nam nhân hơn em."

Bởi vì ở chung không quá thân cận, Tư Ninh Ninh trước nay chưa từng để ý đến bất cứ điều gì, ngày vào lúc này, cô dường như có thể nhìn thấy điều gì đó khác trong mắt Mạc Bắc.

Hy vọng và niềm vui ...

Ánh mắt nóng rực, ánh mắt cùng biểu tình càng thêm chứng thực lời của Hoắc Lãng.

Tư Ninh Ninh hoảng loạn, không biết nên giải quyết như thế nào, chỉ có thể vô thức đưa mắt sang chỗ khác để tránh ánh mắt của Mạc Bắc.

Đôi mắt hy vọng của Mạc Bắc tối sầm lại, Tư Ninh Ninh nhận ra hành vi của cô quá đột ngột, một lúc sau, cô quay người lại, giả vờ như không có gì xảy ra, trên mặt nhiều ít có phần xa cách: "Đi một đường xe, mệt mỏi quá a, thanh niên trí thức Mạc, cậu cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Từ lúc hai người nhìn nhau đến khi nói xong chỉ có hơn 30 giây, những người cùng Mạc Bắc bước ra cửa nhìn thấy Tư Ninh Ninh, lập tức hoan hô:

"Oa! Tư Ninh Ninh, cậu cũng đã về rồi! Tớ còn tưởng phải đợi cậu đến mai đâu!"

Tưởng Nguyệt càng khoa trương hơn, trực tiếp đẩy Mạc Bắc sang đám thanh niên trí thức nam, nhảy đến bên người Tư Ninh Ninh ôm một cái nồng nhiệt:

"Mấy hôm nay đều nhớ cậu muốn chết, còn đang nói khi nào cậu về đấy."

Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa thảo luận khi nào Tư Ninh Ninh sẽ trở lại, hiển nhiên là Mạc Bắc không nói với họ chuyện vừa rồi ở nhà đội trưởng đội sản xuất gặp được Tư Ninh Ninh.

Mạc Bắc vốn là nói ít, phần lớn tình huống người khác không hỏi cậu ấy sẽ không nói thêm cái gì.

Tư Ninh Ninh trong lòng đoán được một ít, đem Mạc Bắc vứt ra sau đầu, cô vào nhà trước đem rương mây sắp xếp trước sau đó cười xinh đẹp với người đang theo sát phía sau:

"Ai nha, thật là mệt mỏi quá ... Cậu đừng có đi theo tới, giúp tớ lấy đồ vào nhà đi!"

"À, được thôi!"

Tưởng Nguyệt hỗ trợ đồng thời Từ Thục Hoa cũng tham gia:

"Sao nhiều đồ vậy? Cậu mang về đây bằng cách nào thế?"

Trong rổ xe đạp đằng trước đựng hai bình dưa muối, còn có mấy thứ linh tinh, cộng thêm hai cái bao lớn cột ở đằng trước, hình như là vải mua từ huyện thành.

Nghe xong câu hỏi của Từ Thục Hoa, Tư Ninh Ninh cười cười: "Lên xe là người nhà hỗ trợ mang đi, xuống xe gặp được đội trưởng đội bảo an, bằng không tớ thật không biết như thế nào mang về."

Từ Thục Hoa "Ồ", hoàn toàn tin là thật, Tưởng Nguyệt thổn thức vài câu: "Vậy cậu thật may mắn, bằng không đi một quãng đường dài như vậy mà lại không có xe, cậu xem cậu làm sao mà trở về!"

Nói đến chiếc xe, Tưởng Nguyệt chú ý tới xe đạp dừng ở trong sân: "Này Tư Ninh Ninh, chiếc xe đạp này là của đội trưởng đội bảo an sao? Mọi người đi đâu cả rồi? Đồ đã tháo xuống rồi có ai đem xe trả được không?"

Vừa nói, Tưởng Nguyệt vừa quay đầu liếc nhìn mấy người trong phòng: "Tớ không biết đi xe đạp, các cậu ai biết? Giúp đỡ Ninh Ninh đưa xe trả đi."

Những người trong nhà chính thất thần nhìn nhau, Lý Lăng Nguyên đưa tay gõ gõ cái ót, vừa muốn tiến lên một bước, Tư Ninh Ninh sắp đặt mọi thứ trong phòng xong ra ngoài tiếp cái rổ trong tay Tưởng Nguyệt: "Không cần, chiếc xe đạp đó không phải của đồng chí Hoắc Lãng. Là tớ tự mình mua."

"Cái gì?"

Cả đám há mồm kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment