Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Đối Đầu

Chương 430: Đối Đầu Chương 430: Đối Đầu

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nhận lấy rương, mím môi dịu dàng hỏi Hoắc Lãng, "Anh không đi vào sao anh?"

"Anh ...."

Hoắc Lãng vừa định nói hắn ở ngoài trông xe, lời còn chưa nói xong đâu, từ Triệu gia đi ra một người.

Mạc Bắc mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đen đang đứng ở cửa nhà họ Triệu, giữa cổ áo lộ ra đoạn áo sơ mi trắng, vẻ mặt tuấn lãng lạnh lùng, cả người quý khí, khí chất tinh anh.

Lúc này một chân dài một chân ra ngoài, một chân đứng trong nhà, ra không được mà vào cũng không xong.

Cả ba nhìn nhau ngây người.

"Tư ..."

Mạc Bắc nắm chặt cái rương trong tay, quả táo Adam của hắn lăn lên lộn lại, ánh mắt rơi vào Tư Ninh Ninh, vừa định mở miệng nói gì đó, Hoắc Lãng đã vô thức siết chặt cổ tay Tư Ninh Ninh, đưa người đến bên cạnh hắn.

Tiến lên một bước, Hoắc Lãng dừng lại trước mặt Tư Ninh Ninh, đôi mắt đào hoa sâu thẳm bắt gặp ánh mắt bất mãn của Mạc Bắc liền nở nụ cười :

"Thật là trùng hợp, thanh niên trí thức Mạc cũng đã trở lại, thanh niên trí thức Tư cũng vừa mới đến."

Mạc Bắc nhấp môi, lông mày bất mãn ép xuống, ánh mắt quét qua Hoắc Lãng, dần dần nhu hòa đi.

Tư Ninh Ninh không nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Bắc thay đổi, nhưng Hoắc Lãng lại thấy rõ ràng.

Hoắc Lãng không chỉ thấy rõ, mà trong lòng hắn cực kỳ để ý.

Hắn đưa Tư Ninh Ninh đến cửa nhà của Triệu Hoành Binh, quyến luyến thúc giục: "Em đi vào trước báo cáo cùng đội trưởng đi ..."

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Mạc Bắc, Hoắc Lãng vẻ mặt cực kỳ thân thiện: "Anh cùng thanh niên trí thức Mạc có lời muốn nói."

"... Vâng, được rồi."

Tư Ninh Ninh ánh mắt đảo quanh hai người bọn họ, nhìn thấy biểu hiện của Hoắc Lãng, chắc là không xảy ra vấn đề gì lớn đâu cho nên gật gật đầu bước qua ngạch cửa.

Mạc Bắc vốn nghiêng người đi theo Tư Ninh Ninh, vốn muốn nói là chờ cậu ấy cùng nhau trở về nhà thanh niên trí thức, song Hoắc Lãng không cho hắn cơ hội.

"Thanh niên trí thức Mạc, cậu hẳn là báo cáo xong rồi?"

Mạc Bắc dừng lại một chút, đoạn phân tâm ngắn ngủi, Tư Ninh Ninh đã bước vào nhà họ Triệu.

Hắn nhụt chí lại không hề nề hà mà xoay người, nhìn về phía Hoắc Lãng, trong mắt lạnh lùng hiện lên tia tức giận: "Anh muốn nói cái gì?"

Mạc Bắc cứng rắn hỏi.

Hoắc Lãng bật cười, hắn không so đo với Mạc Bắc, xoa đầu cười: "Không có gì, chính là muốn nói, thanh niên trí thức Mạc đi một chuyến về trắc trở vất vả, báocáo cũng đã báo cáo xong rồi thì đi về trước đi, còn về thanh niên trí thức Tư ... "

Giọng nói của Hoắc Lãng trầm xuống, biểu tình trên mặt thu liễm đi, nhìn về Mạc Bắc, hai mắt đối diện nhau, ít nhiều mang theo sự cảnh cáo mà chỉ có đàn ông mới hiểu: "Một lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về."

Hoắc Lãng từng nghĩ rằng hắn sẽ không so đo với Mạc Bắc, sau này hắn mới hiểu được, cái gọi là ghen tuông không bởi vì hắn lớn tuổi hơn Mạc bắc hoặc bởi vì Mạc Bắc còn nhỏ tuổi mà ngăn lại được.

Ở chuyện bạn đời, tính chiếm hữu của đàn ông luôn lấn át mọi thứ.

Trên thế giới này, chỉ có hắn là đích của Tư Ninh Ninh, duy nhất có thể thay đổi là hắn chết ... bằng không người khác tuyệt không có khả năng.

Trước đây, bởi vì Mạc Bắc còn nhỏ, lại là con trai của đồng chí cũ của Hoắc Lãng, hơn nữa Hoắc Lãng lúc đó chưa nói chuyện tình cảm với Tư Ninh Ninh, hắn không biết suy nghĩ thật sự của Tư Ninh Ninh, cho nên không có lập trường cùng quyền lên tiếng cảnh cáo Mạc Bắc, còn bây giờ đã khác.

Tình cảm của hắn đã được Tư Ninh Ninh đáp lại.

Đã có thân phận chính thức rồi, nói chuyện tự nhiên eo cũng thẳng, cũng có sự tự tin.

Mà Mạc Bắc không biết tất cả những điều này .

Mạc Bắc đã dành vài ngày ở nhà bà nội ăn tết, và trong khoảng thời gian đó, hắn cũng lần theo địa chỉ để tìm Tư Ninh Ninh, kết quá hắn không tìm được Tư Ninh Ninh mà từ miệng của ba Tư Ninh Ninh biết, cậu ấy từ ngày 29 đã lên tàu trở về phương nam.

Mạc Bắc không biết nguyên nhân, cũng chưa từng truy hỏi Tư Chấn Nam, việc xấu trong nhà không thể nào công khai ra bên ngoài. Tư Chấn Nam không nhiều lời, Mạc bắc chỉ có thể tiếc nuối trở về.

Sau đó vài ngày, Mạc Bắc nghe được mấy tin tức từ mấy thím trong ngõ nhỏ, hắn không gặp được Tư Ninh Ninh mà thấy vọng, và trong một ngày đoàn viên mà Tư Ninh Ninh trải qua nhiều chuyện như vậy mà cảm thấy lo lắng.

Vì một số lý do riêng của gia đình nên hắn không thể đuổi theo về tỉnh H, để quan tâm đến Tư Ninh Ninh, trong lòng hắn đã vô cùng khó chịu, thật vất vả mới đến lúc trở về nông thôn, ngàn đuổi vạn đuổi, kết quả nói chuyện với Triệu Hoành Binh mới biết được, Tư Ninh Ninh vẫn chưa về đội, lúc đó trái tim Mạc Bắc đã lạnh đi phân nửa.

Mãi cho đến khi ra cửa tái ngộ Tư Ninh Ninh, hắn mới từ hoang mang lo sợ bình tĩnh trở lại, chuyện vui còn chưa dâng lên hắn cái gì cũng chưa kịp nói đã bị Hoắc Lãng đánh đòn cảnh cáo, gõ đến lồng ngực, đại não chấn động vù vù.

“Tôi đợi cô ấy vì chúng tôi là bạn.” Mạc Bắc nhếch môi cố trấn tĩnh: “Anh có tư cách, địa vị gì mà nói muốn đưa cô ấy về nhà?"

Mạc Bắc thân thể lạnh lẽo, khí tức tràn ngập, nhưng điểm khí tức của hắn đối với người chiến đấu trên chiến trường trở về như Hoắc Lãng, căn bản không đủ xem.

Hơn nữa, Mạc Bắc nắm chặt tay cầm của cái rương hành lý, bàn tay ngăn không được run rẩy, cái này đã phản bội cảm xúc chân thật của hắn.

Mạc Bắc luôn rất kiêng kỵ làm những việc phá hoại tình cảm của người khác, vì vậy sau khi nhận ra Tư Ninh Ninh thích Hoắc Lãng, hắn đã cố che giấu tình cảm của mình với Tư Ninh Ninh.

Ngay lúc này đây, qua thái độ hoàn toàn khác với lúc trước của Hoắc Lãng, Mạc Bắc mới nhận ra một điều.

Đó chính là……

Mối quan hệ giữa Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đang tiến triển, có lẽ ...

Hắn thật sự không có, không có bất cứ cơ hội nào nữa.

Mà cho dù như vậy.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ sáng sớm, khi biết được mọi chuyện, Mạc Bắc vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hắn nhìn chằm chằm Hoắc Lãng chất vấn, hung tợn mà bướng bỉnh:

"Đội trưởng Hoắc, anh không cảm thấy tay anh quá dài quản quá rộng rồi sao?"

“Nghe này nhóc.” Vẻ mặt của Hoắc Lãng lập tức trở nên lạnh lùng, hắn vươn tay túm lấy áo sơ mi của Mạc Bắc, đưa Mạc Bắc về phía mình: “Mọi chuyện hết thảy đều do Tư Ninh Ninh làm chuẩn, tôi không hy vọng chuyện này nháo đến mọi người đều biết."

Nếu Mạc Bắc là con sói đơn độc đi dưới ánh trăng đêm tuyết rơi thì Hoắc Lãng lại là sói vương đứng trên những đỉnh núi cao hiểm trở.

Ưu thế cao hơn Mạc Bắc nửa cái đầu, Hoắc Lãng nhìn chằm chằm Mạc Bắc mà cảnh cái: "Và điều tôi muốn nói với cậu lúc này, tôi cùng Tư Ninh Ninh là bạn bè, mối quan hệ này khác với mối quan hệ bạn bè với cậu."

"Tôi không quan tâm cậu nghĩ như thế nào, bây giờ sự thật ngay trước mắt, hết thảy cho thấy chính cậu mới là người quản quá rộng."

Hoắc Lãng nới lỏng áo sơ mi của Mạc Bắc, đẩy người lại: "Đều là anh em trong một gia đình, nếu cậu có cốt khí, có lương tâm, không cần tôi nhắc nhở cậu, kế tiếp thế nào hẳn cậu rõ ràng."

"Đừng có dùng cái điệu bộ đó trói buộc tôi! Anh tính là cái gì? Rõ ràng là chính anh nói, anh sẽ không thích Tư Ninh Ninh, nhưng bây giờ ... đây là cái gì?”

Bị Hoắc Lãng đâm vào đau đớn, buộc phải nhận sự thật mà trước nay vẫn không chịu chấp nhận, Mạc Bắc dựa vào tấm cửa nhìn Hoắc Lãng đỏ bừng cả người, run rẩy nói: "Đây là công bằng sao? Lương tâm? Anh có sao?!"

Hoắc Lãng trầm mặc.

Tất nhiên hắn nhớ những gì anh đã nói với Mạc Bắc trong rừng tre lúc đó.

Lúc đó hắn đã nói rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tư Ninh Ninh, và khi đó đúng là hắn cùng với Tư Ninh Ninh chưa có nhiều giao thoa.

Sự tình phát sinh ở điểm bắt đầu, còn về mặt sau, ai cũng không đoán trước sẽ phát sinh cái gì ...

Hoắc Lãng ánh mắt phức tạp nhìn Mạc Bắc đã mất ba hồn hai vía, thật ra trong lòng hắn thổ thẹn, việc đã đến nước này rồi, đã không phải vài câu xin lỗi là có thể nói được rõ ràng.

"Tình yêu đến mãnh liệt, hơn nữa tình cảm không có cái gì công bằng hay không công bằng."

Hoắc Lãng rũ mắt xuống, che giấu vẻ phức tạp trong mắt: "Nếu muốn nói đến công bằng, thì tôi nghĩ 'công bằng' đương nhiên là nằm trong tay Tư Ninh Ninh."

"Nếu cô ấy chọn cậu, như vậy cho dù từ tận đáy lòng tôi vừa ý cô ấy, tôi vẫn lựa chọn chúc phúc, nói cách khác ...

Hoắc Lãng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng Mạc Bắc bằng ánh mắt kiên định và sắc bén: "Nếu cô ấy chọn tôi, tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô ấy, không chút do dự."

Giọng nói của Hoắc Lãng trầm xuống, Mạc Bắc càng hung hăng nhìn hắn, thân thể có thể là tức giận hoặc phẫn nộ, run rẩy càng ngày càng trầm trọng.

Lời nói đã tỏ rõ thái độ rồi, rối rắm nữa cũng không có ý nghĩa gì.

“Trở về đi.”

Hoắc Lãng dựa vào mép tường sân , xe đạp bên hông, hít một hơi thật sâu nói:

"Chắc cậu cũng không muốn trước mặt cô gái mình thích chật vật xấu hổ như vậy."

Mạc Bắc khẽ cúi đầu, im lặng hồi lâu, nắm chặt rương mây nện bước đi.

Mỗi bước đi chậm rãi là một gánh nặng nhẫn nhục, mỗi bước đi như là đạp lên lưỡi đao, như nện lên vụn băng ... thật lạnh lẽo ...

Đau quá ...

Vẻ mặt của Hoắc Lãng nghiêm lại, nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc quanh quẩn ở góc cuối con hẻm, hắn hơi hơi nhíu mày lại, hít sâu vài hơi, đem cảm xúc hòa hoãn xuống, bước vào sân của Triệu gia với một nụ cười dịu dàng.

Trên thực tế, báo cáo về lại nông thôn chính là cùng đội trưởng nói một tiếng là được.

Bình Luận (0)
Comment