Editor: Hye Jin
Quần áo của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, bên cạnh còn có chiếc xe đạp mới tinh, từ góc độ nào đó không phải là người không có tiền, lại bởi vì nói chuyện vui vẻ với nhau, người bán hàng vốn còn nghĩ thuận tay có thể bán ra được một đơn hàng lớn, bộ quần áo kia nhiều cô gái mua cũng mua không nổi, chính là bộ quần áo này Tư Ninh Ninh mặc lên người cô muốn khen cũng không tìm ra từ nổi.
Bởi vì……
Áo khoác quá xấu!
“Được.”
Tư Ninh Ninh miễn cưỡng đáp ứng, Hoắc Lãng khoa tay múa chân vào hai cái vải dệt hoa văn khác nhau, mỗi loại mười thước.
Thanh toán xong, Hoắc Lãng cất xe đạp vào xe ở phía sau, giúp Tư Ninh Ninh mở cửa xe, hiếm khi mà nhắc mãi vài câu.
"Cái gì vậy nhỉ, nhìn màu u ám mà, tận 18 đồng."
Tư Ninh Ninh leo lên xe, sau khi Hoắc Lãng ngồi vào ghế lái, cô nói: "Người ta không lôi kéo anh mua, anh một hai phải bắt em thử, người ta mới đưa lại cho em thử."
"Hai ta ở một phía."
Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, tư thế kia rất rất có ý "em như thế nào lại có thể thay người khác nói chuyện".
Tư Ninh Ninh bất lực vươn tay: "Đôi ta khẳng định ở một bên nha, em nếu không ở một bên với anh cái áo khoác kia em cũng không mặc vào thử."
Hoắc Lãng nhíu mày thật sâu, điều khiển xe đánh một vòng: "Ngay từ đầu em không vừa ý? Vậy vì sao còn dám thử?"
"Em đã nói với anh nhiều lần rồi, anh nghe không vào, em đây chỉ có thể mặc vào cho anh tận mắt nhìn thấy a! Chờ anh cảm thấy xác thực không thích hợp thì lần tới sẽ không mua loạn nữa."
Lời này không phải không có lý, xong vì quần áo, Hoắc Lãng trong lòng cảm thấy thất bại.
Hắn đang nắm chặt tay lại, không nổ máy lên, chỉ nghiêm mặt ngồi đó chán nản, cái gì cũng không nói.
Tư Ninh Ninh biết, có thể những thứ đó không thích hợp với cô, nhưng toàn bộ đều là tình cảm của Hoắc Lãng dành cho cô.
Hôm nay cô đã từ chối Hoắc Lãng mấy lần, đổi lại ai cũng không thể nào vui vẻ nổi.
Nghĩ đến đó, cô vươn tay nắm lấy ống tay áo của Hoắc Lãng kéo mạnh: "Anh tức giận sao?"
Hoắc Lãng mím môi không nói gì.
Lúc này Tư Ninh Ninh dứt khoát đưa tay lên cánh tay của Hoắc Lãng lắc lắc: "Đừng giận mà ~"
Dứt lời còn ra vẻ đáng thương hề hề: "Em nói với anh, vừa rồi khẩn trương muốn chết."
Hoắc Lãng phảng phất bị hấp dẫn, mới chịu quay đầu nhìn cô.
Tư Ninh Ninh cười "hehe": "Lúc đó là em sợ thật, vạn nhất anh thấy cái áo khoác kia đẹp một hai mua cho em làm sao bây giờ?"
Vấn đề quần áo hiện tại là vết thương trong lòng Hoắc Lãng, vẻ nghiêm túc trong mắt Hoắc Lãng tan đi, thở ra một hơi trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh một cái, rồi lại quay đầu đi.
"Vừa rồi đều tốt mà sao lại tức giận rồi?" Tư Ninh Ninh ngây người, bắt lấy cánh tay của Hoắc Lãng lay động: "Hoắc Lãng, này Hoắc Lãng, anh đừng có giận mà!"
Dỗ dành cũng không được, mềm làm nũng cũng không được, Tư Ninh Ninh kéo tay Hoắc Lãng lắc một hồi, bực bội buông tay dựng thẳng eo: "Vốn dĩ chính là anh đòi mua đồ, em nói anh không nghe, bây giờ quay sang dỗi em à?"
Hoắc Lãng yết hầu lăn lộn, vẫn không dao động.
Tư Ninh Ninh tức giận đẩy anh ấy một phen, hung dữ: "Anh cần thiết phải nói rõ ràng cho em, về sau tiền em quản, đến lúc đó trong tay không có tiền, em xem lúc đó anh mua loạn được cái gì."
"Được, được, được, em quản, đều cho em quản!"
Sợ Tư Ninh Ninh thực sự tức giận, Hoắc Lãng bày lãng sang chuyện khác, xoay tay lái: "Hiện tại đi đâu? Ăn cơm? Hay là đi chỗ chụp ảnh?"
"Về nhà đi! Buổi sáng ăn no căng cứng, lúc này không đói bụng." Tư Ninh Ninh lười biếng dựa vào lưng ghế phụ: "Đi loanh quanh có chút mệt mỏi, vẫn là nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi, còn chụp ảnh thì về sau có cơ hội lại đi."
Vừa lái xe, Hoắc Lãng vừa dư thời gian liếc mắt nhìn Tư Ninh Ninh, thấy em ấy thực sự mệt mỏi, không có cố chấp nữa, lưu loát "được" một tiếng.
Xe chậm rãi lái về phía nhà Đơn Mãn Đường, trên đường đi, Tư Ninh Ninh uể oải nói với Hoắc Lãng mấy câu:
"Anh thấy anh có quái hay không?"
"Quái thế nào?"
"Người ta dỗ anh anh không chịu, một hai phải nhe răng trợn mắt hung hăng đánh anh một trận mới nghe, như thế còn không gọi là quái?"
Hoắc Lãng biết em ấy đang lấy chuyện vừa rồi làm ví dụ, cánh môi nhất thời cong cong, cố nén ý cười: "Vậy sao em một hai phải hung với anh? Không dỗ dành thêm hai câu được sao?"
“Không được!” Tư Ninh Ninh quay lưng lại, tựa đầu vào kính cửa sổ nhìn ra ngoài, ngạo kiều: "Lúc chúng ta bắt đầu, không phải anh nói là anh sẽ nhường em, nên là anh dỗ anh, sao anh bắt em dỗ anh?"
Hoắc Lãng dư quang liếc nhìn cô gái nhỏ, nụ cười tràn từ khóe mắt, cứng họng than thở một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành:
"Được, anh sẽ dỗ dành em."
"Hừ hừ ~"
Tư Ninh Ninh hừ nhẹ một tiếng, không nói.
Xe chạy trở lại cửa nhà Đơn Mãn Đường, đưa chìa khóa xe cho Đơn Mãn Đường , Hoắc Lãng mang chiếc xe đạp đang đậu ở sân nhà Đơn gia khiêng lên xe.
Nhìn trái nhìn phải, bảo đảm đi trên đường xóc nảy sẽ không làm xe đạp va chạm hư hỏng xong, cùng Tư Ninh Ninh đi ra phía sau ngồi.
Theo sau đó một đường lay động, trước khi đến đại đội, ngắn ngủi dừng lại một chút, Hoắc Lãng trả xe lại, đóng cửa "bang" một tiếng, xe lần thứ hai khởi động đi về.
Đơn Mãn Đường hộ tống họ đến cầu dây, xe dừng lại, Hoắc Lãng trò chuyện một lát với Đơn Mãn Đường, sau đó vẫy tay với Đơn Mãn Đường, hai người dừng lại nhìn chiếc xe rời đi.
“Chúng ta cũng trở về đi.”
Đem cái rương mây tràn đầy đồ vật của Tư Ninh Ninh cố định ở thanh ngang của thân xe, Hoắc Lãng đỡ Tư Ninh Ninh ngồi xuống băng ghế sau, đẩy xe đạp đi một đoạn mới giẫm chân ngồi lên yên ghế, duỗi chân chậm rãi đạp xe.
Đường núi nhỏ hẹp, hai người sóng vai nhau đi còn thừa, chứ nhiều thêm một người là chen chúc đến hoảng, hơn nữa một bên là sườn núi sâu không thể thấy được đáy, Hoắc Lãng lái xem Tư Ninh Ninh khẩn trương nắm chặt hai bên hông quần áo:
"Đường hẹp, anh đi xe chậm chút nha!"
"Được."
Chiếc xe đạp đang chạy chầm chậm trên con đường trở về nhà, hai người phải cất cao giọng tán gẫu:
"Ghế sau xe này chỉ có cái giá sắt. Hiện tại mùa đông còn đỡ, chờ mùa hè nóng mặt ít đồ, e là nóng lắm, hai ngày tới anh bó dây cỏ, đan một cái đệm gắn vào."
“Vâng!"
Mùi bùn đất núi rừng mang theo hơi đất, Hoắc Lãng trầm mặc một lát, mới hỏi:
"Hai ta nếu không tìm thời gian nói với thím? Quay đầu anh đưa đồ sang chỗ em, có thím trung gian ở giữa, người khác không dám nghị luận về chúng ta."
Tư Ninh Ninh mới đầu còn có điểm mê mang, nghe được mặt sau mới hiểu ý của Hoắc Lãng.
Tốt cũng được, mà xấu cũng thế, cần một cái danh chính ngôn thuận.
Ý tứ trong lời nói của Hoắc Lãng cũng có thể hiểu là tìm người làm mai, hai người qua lại quang minh chính đại.
Vấn đề khi nào kết hôn lại là một chuyện khác, điều quan trọng nhất trước mắt là nếu ai đó hỏi, họ có cái cách để nói, đối với nhà trai hay là nhà gái đều là một cái bảo đảm.
Đặt ở trước đó, Tư Ninh Ninh có lẽ vẫn còn chút do dự, bởi vì cô ở trên có cha mẹ đè nặng, thêm bản thân về vấn đề tình cảm có điểm kiêng kị, cho nên không dám đưa ra lựa chọn.
Nhưng bây giờ, cô về Bắc Kinh một chuyến đã khiến cô nhận ra rất nhiều điều, cô cũng gián tiếp và bình tĩnh tiếp nhận tình cảm của Hoắc Lãng .
Tư Ninh Ninh khao khát tình cảm chân thành và tha thiết, bản thân cô không phải là người lăng nhăng, ở cái thời đại mà đại đa số thuần phát trung trinh, càng sẽ không đi trêu chọc tình cảm của người khác.
Một khi xác định đối phương, cô sẽ đi lâu dài, là đi cả đời.
Cho nên không có gì để do dự cả.
Suy nghĩ ngắn ngủi qua đi, "vâng" một tiếng kéo dài sau đó gật đầu liên tục: "Được."
Xe đạp vặn người một cái chớp mắt, Hoắc Lãng có vẻ khá là khiếp sợ. Hoãn trong chốc lát mới run giọng hỏi:
"Thật sự? Vậy anh trở về nói với thím? Chọn ngày lành sang thanh niên trí thức một chuyến."
“Được nha.” Tư Ninh Ninh nghiêng người về phía trước, tựa nửa khuôn mặt vào lưng anh ấy, mím môi nở một nụ cười dịu dàng, ôn hòa: “Em sao cũng được, sự tình không cần làm quá phù hoa bất quá nếu điều kiện cho phép em hy vọng mọi thứ theo trình tự lễ tiết."
Ở một khía cạnh nào đó, Tư Ninh Ninh cảm thấy rằng sự chỉnh chu trong lễ nghi, so với tiền tài cùng ích lợi, càng làm cho người ta thể diện nhiều hơn.
“Yên tâm!”
Hoắc Lãng hét lớn một tiếng, lưng đột nhiên thẳng tắp, mạnh mẽ đạp lên bàn đạp xe đạp hướng núi cao tăng tốc.
Lần đầu tiên, người đàn ông điềm đạm thành một thiếu niên cực kỳ hăng hái, tiếng cười sang sảng xuyên qua núi rừng, theo làn gió, toàn bộ núi rừng vang vọng tiếng bảo đảm của Hoắc Lãng với Tư Ninh Ninh:
"Không thể thiếu, nhất định phải có! Tất cả đều không thể thiếu!"
Xe đạp chạy quá nhanh, Tư Ninh Ninh có chút sợ hãi, mà bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự vui mừng của Hoắc Lãng, sự sợ hãi trong lòng dần dần bị niềm vui xua tan đi, thân thể khuynh hướng nghiêng về phía trước, vững vàng ôm chặt vòng eo Hoắc Lãng.
Gió mạnh lướt qua đầu vai Tư Ninh Ninh, luồn qua hai bím tóc, theo tiếng cười thoải mái của Hoắc Lãng, cánh môi của cô không khắc chế được cong lên.
Trước khi trở lại nhà thanh niên trí thức, Tư Ninh Ninh phải đến đội báo cáo với Triệu Hoành Binh, vì vậy Hoắc Lãng trực tiếp cưỡi xe đạp đến nhà của Triệu Hoành Binh .
Xe đạp dừng trước nhà Triệu Hoành Binh, Hoắc Lãng xuống xe trước, chống xe đạp tốt rồi mới đưa tay đỡ Tư Ninh Ninh xuống xe: "Bên ngoài trời lạnh, em đi vào trước đi, đồ có dở xuống hay không không quan trọng, đều là người một nhà, không ai lấy."
"Vậy thì ít nhất hãy đưa cho em cái rương đi. Từ Bắc Kinh trở về không mang theo lễ vật thì thôi, không đạo lý không có cả hành lý."
Hoắc Lãng đành phải dở cái rương mây xuống đưa cho cô gái nhỏ.