Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 428 - Chương 428: Người Bán Hàng Thích Người Như Hoắc Lãng Vậy

Chương 428: Người Bán Hàng Thích Người Như Hoắc Lãng Vậy Chương 428: Người Bán Hàng Thích Người Như Hoắc Lãng Vậy

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh có mục tiêu rõ ràng, trực tiếp hỏi: "Có nguyên liệu mới sao? Còn có vải dệt mềm mại hay không, đắt chút cũng được, đều lấy cho tôi xem thử một chút."

Nhân viên bán hàng là một chị gái, tóc ngắn ngang vai, nở nụ cười đáp: "Được , đồng chí chờ một chút, tôi đi lấy vài mẫu cho đồng chí xem."

"Được."

"Vải này là hai ngày trước đưa tới, có sáu màu sắc và hoa văn, đồng chí nhìn xem." Tư Ninh Ninh ừ một tiếng, người bán hàng liền chuyển một xấp thước vải lẻ ra:

"Nơi này chúng ta sang năm là thời tiết bắt đầu ấm dần lên, hai loại vải này mua là thích hợp nhất, làm áo khoác mỏng mặc mùa thu, làm áo đơn mùa hè cũng có thể mặc, đồng chí xem, màu sắc, hoa văn này cũng không có mau dơ."

Lấy ra hàng mẫu, có thể nhìn có thể sờ, Tư Ninh Ninh xem từng cái một, từng cái vuốt vuốt, cảm thấy xúc cảm không tồi, làm quần áo cũng được, cho nên liền chọn loại vải hoa nhỏ:

"Tôi thấy khá tốt, vải này bán thế nào? Bao nhiêu tiền một thước?"

"Đây là vải tốt, là chất liệu tốt nên đắt hơn vải bình thường, 8 xu một thước, cần một phiếu vải."

Tư Ninh Ninh thấp giọng "ừm" một tiếng, sờ sờ vải rồi không nói gì.

Trong không gian cô có vải dạ, cơ mà hoa văn quá tươi mát, cô có thể lấy ra một ít, không thể lấy ra quá nhiều.

Do dự không biết nên cắt bao nhiêu thì thích hợp, ở bên cạnh Hoắc Lãng đã đưa cho nữ đồng chí quầy vải một xấp nhỏ phiếu vải: "Vải này có bao nhiêu? Đều lấy hết."

Vải kia nhìn còn không nhiều lắm, chỉ có 4 năm mảnh, chừng khoảng 5 thước.

Tư Ninh Ninh giật mình, vội vàng thu lại cái cục phiếu vải, cười cười xin lỗi với người bán hàng: "Hì hì ... Cho tôi hai thước là đủ rồi, tôi nhìn thêm những loại vải khác."

Nhân viên bán hàng mỉm cười ý là hiểu rồi, nói câu không có việc gì.

Tư Ninh Ninh bớt thời gian nhìn lại Hoắc Lãng, trước khi cô lên tiếng, Hoắc Lãng nói: "Thường ngày anh không có tiêu phí gì, tiền giấy phiếu đều tích góp, em nhìn trúng thứ gì mua là được, khó một lần đi mua đồ, không cần tiết kiệm tiền thay anh."

Một đường đi lại đây, trừ xe đạp, Tư Ninh Ninh hầu như không quan tâm đến thứ gì, cũng nhìn nhiều nhất là tấm vải đó, cuối cùng chỉ muốn mua hai thước.

Hai tấm vải có thể làm gì? Nhiều nhất có thể cho Sớm Mầm và Hòa Cốc hai kiện áo ba lỗ để tắm rửa, vẫn là loại gọn nhẹ.

"Đồ vật mới xem chút thôi, anh gấp cái gì? Chậm rãi xem, chậm rãi chọn là được." Tư Ninh Ninh tức giận liếc Hoắc Lăng một cái, ậm ừ nói: "Hôm nay ra ngoài tiêu tiền của anh, em không tiết kiệm cho anh, trong chốc lát anh đừng đau lòng là được."

"Haha, không đau lòng, em dốc hết sức tiêu tiền đi, nếu là không đủ tiêu anh sẽ nghĩ cách!"

Hoắc Lãng bật cười ha ha.

Có câu nói như thế nào?

Thân là đàn ông, kiếm tiền là để cho vợ tiêu.

Đối với Hoắc Lãng, việc Tư Ninh Ninh sẵn sàng tiêu tiền của hắn là một chuyện cao hứng.

Nếu Tư Ninh Ninh cái gì cũng phân rõ, phân rõ ràng, Hoắc Lãng cảm thấy không dễ chịu.

Tư Ninh Ninh chậm rãi cầm lên xem xét, sau đó kéo vài thước vải thường lên xem.

Quầy hàng này không chỉ bán vải dệt còn có cả chỉ khâu, cúc áo và quần áo may sẵn. Tư Ninh Ninh bảo người bán hàng cho cô xem cúc áo thì có ba cô gái trẻ, tết tóc hai bên lại đây.

Ba cô gái chỉ vào cái áo khoắc trên kệ và hỏi thì được nhân viên bán hàng bảo là hàng mới đến, chất liệu sợi tổng hợp đang bán rất chạy.

Các cô gái khi nghe thấy thì kích động chịu không được, lại thấy thiết kế có đường chỉ dày, thiết kế rất đẹp, hiếm có trong huyện, cả ba nhõng nhẽo cầu người bán hàng đem áo khoác gỡ xuống cho ba người thử một chút.

Mất nhiều thời gian, ba cô gái thật thích cơ mà vẫn không mua.

Bởi vì nguyên nhân nằm ở giá cả.

Bộ trang phục này không cần phiếu vải, mà giá bán cao ngất, 18 đồng một bộ.

Cô gái thích thì thích, thua ở giá cả, một đám mất hứng rời đi.

Người bán hàng không ngạc nhiên, phảng phất tập mãi thành thói quen, bất đắc dĩ cười cười, run run treo lại áo khoác lên móc.

Tư Ninh Ninh đang xem cúc áo cũng không để ý đến tình hình xung quanh, Hoắc Lãng vẫn luôn ở bên cạnh, từ đầu đến cuối nhìn tình hình.

Thấy mấy đồng chí nữ kia mặc vào xác thật không tồi, Hoắc Lãng huých Tư Ninh Ninh một cái: "Nếu không em thử xem xem? Thích hợp chúng ta mua một bộ?"

Tư Ninh Ninh không biết tại sao, áo khoác của người bán hàng bên kia vẫn chưa được treo lên, nghe vậy liền vội vàng cười nói: "Đối tượng của đồng chí thân hình chuẩn, quần áo này khẳng định mặc vào rất đẹp. Sợi tổng hợp chắc là mọi người biết đến, là hàng hóa từ thành phố lớn, chúng ta ở nơi này chỉ còn hai bộ."

Nghe nói chỉ còn hai bộ, Hoắc Lãng sốt ruột đến chịu không được, sợ lát nữa có người theo chân bọn họ đoạt, cố gắng hết sức thuyết phục Tư Ninh Ninh: "Thử đi, thử xem! Trước thử xem rồi nói ha!"

Cái anh ngốc này thiệt là ...

Có tiền nhàn rỗi còn dễ bị lừa, người bán hàng chắc chắn thích người như Hoắc Lãng vậy, đúng không?

Tư Ninh Ninh hết chỗ nói rồi.

Mà xác thực những năm 1970 thì sợi tổng hợp quả thực là mặt hàng nóng bỏng, Hoắc Lãng thường ngày khôn khéo mà lúc này y như rơi vào hố vậy, cũng không nghĩ đây là chỗ nào.

Trong thành người có bát sắt nhiều, người ta có tiền lương, cắn môi mua một kiện quần áo 10-20 đồng không có gì mà ghê gớm cả, nhưng đây là huyện thành nhỏ, có mấy người sẽ bỏ được tiền mà mua bộ quần áo này cơ chứ.

Tư Ninh Ninh không nỡ nhìn khuôn mặt đẹp trai ngốc nghếch của Hoắc lãng bị ném mặt, trong lòng có ý kiến thì có ý kiến, đón lấy ánh mặt Hoắc Lãng nóng bỏng, Tư Ninh Ninh đẩy đẩy đám hột nút về phía quầy rồi mới lên tiếng:

"Vậy thì cho tôi thử xem đi."

“Ai! Ha hả……”

Người bán hàng vội vàng đưa áo khoác sang cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh cởi áo khoác quân đội đưa cho Hoắc Lăng cầm, sau đó cởi áo khoác ngắn cũng đưa luôn cho Hoắc Lãng ôm, cô mới vừa cầm lấy cái áo khoác chuẩn bị mặc, người bán hàng bỗng nhiên nói:

"Nha, đồng chí mặc áo khoác này phần mũ là len nhung đúng không? Màu sắc này không thể mua được ở đây đâu."

Nói xong, cười cười với Hoắc Lãng, nháy mắt với Tư Ninh Ninh, chớp mắt cực kỳ hâm mộ: "Đối tượng của cô đối với cô thật tốt, thật dám bỏ tiền."

Chiếc áo len nhung màu be mà Tư Ninh Ninh mặc đặt ở đời sau thuộc về cái dạng quy củ, thuộc về dạng bình thường, song ở cái thời công nghiệp còn hạn như hiện tại thì không giống.

Áo len này là Tư Ninh Ninh lôi ra từ không gian, không thể làm mất mặt Hoắc Lãng, cô cong mi cười, phụ họa một tiếng: "Đúng vậy."

Hoắc Lãng đảo cũng không thấy có gì, song từ lời của nhân viên bán hàng hắn thu nhận được chút ít tin tức: Áo len nhung.

Tư Ninh Ninh mặc trên người là áo khoác len nhung.

Hắn luôn muốn mua thứ gì đó cho Tư Ninh Ninh, chính là không cái nào em ấy nhìn trúng.

Bây giờ Tư Ninh Ninh đang mặc áo len nhung, như vậy có phải nói, em ấy thích loại này.

Về sau phải tìm mua một ít.

Hoắc Lãng hơi xuất thần, đang phát hiện ra thứ vui vẻ cánh tay đột nhiên bị vỗ mạnh một cái.

Vội thu hồi tầm mắt: "Làm sao vậy?"

Hóa ra là Tư Ninh Ninh đã mặc áo khoác vào rồi, người bán hàng đang cầm gương, chính là đang kêu hắn nhìn xem.

Thành thật mà nói, áo khoác này trơn, tay nghề khá tốt cơ mà không thích hợp với Tư Ninh Ninh cho lắm.

Xuất phát từ tôn trọng với Hoắc lãng. Tư Ninh Ninh vẫn muốn hỏi chút suy nghĩ của Hoắc Lãng: "Anh thấy thế nào? Được không? Có đẹp không?"

Tư Ninh Ninh thắt hai vạt áo lại, quay người cho Hoắc Lãng xem.

Hoắc Lãng chuyên chú nhìn chốc lát, sắc mặt có chút kỳ quái.

Tư Ninh Ninh liền hỏi: "Khó coi sao anh?"

“Cũng không phải là khó coi." Hoắc Lãng xoa xoa trán: “Chỉ là không hợp với em."

Xác thật.

Vừa rồi, cái áo khoác này người khác mặt thử thì đẹp xong khi cô mặt vào hiệu quả suy giảm đi nhiều.

Không phải là Tư Ninh Ninh không thể mặc nổi thân quần áo này, sự thật tương phản, theo lời người bán hàng nói, Tư Ninh Ninh thuộc vóc dáng cao gầy, áo khoác này đúng là vừa người, mà bởi vì người lớn lên trắng trẻo, cho nên quần áo gián tiếp được kéo lên mấy cấp bậc.

Nhưng còn phụ thuộc vào màu sắc của quần áo.

Đối với người Tư Ninh Ninh, màu sắc thiên về u ám, đen, xám, theo kiểu phong cách tây không hợp với khí chất của cô.

Mặc cái áo khoác này vào, cứ y như Tư Ninh Ninh trộm mặt áo khoác của người lớn vậy, Hoắc Lãng xem đến bị sốc:

"Thôi cởi ra đi! Anh nhớ em có thể may quần áo? Mua thêm vải về làm đẹp hơn cái này."

Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn Hoắc Lãng một cái.

Nhân viên bán hàng vẫn ở đó! Nghe lời này có thể vui vẻ được sao?

Tư Ninh Ninh có chút xấu hổ, cởi áo khoác trả lại cho nhân viên bán hàng, đang nghĩ nói gì đó cho đỡ ngượng ngùng, không ngờ nhân viên bán hàng ở quầy còn xấu hổ hơn cả cô.

"Haha ..." Người bán hàng lúng túng cười nói: "Đồng chí, cái này không trách cô được, chất liệu áo khoác này tốt cơ mà không thích hợp với cô ... Kia nếu không theo lời của nam đồng chí này nói, lại xem thêm vài loại vải?"

Nhân viên bán hàng công việc chính là bán hàng, ở niên đại này không có cái gọi là hoa hồng trích phần trăm các kiểu, cho nên rất nhiều người làm cái công việc này dựa vào tâm tình mà làm.

Có người bản thân có vấn đề, khách đến còn lười phản ứng.

Một số người khá hơn một chút, họ sẽ xem khách thích làm gì, ngẫu nhiên từ lương tâm cũng sẽ đề cử cái gì đó.

Bình Luận (0)
Comment