Editor: Hye Jin
Người đàn ông chỉ cười hừ hừ hỏi: "Chính sự làm xong rồi, hiện tại đi đâu? Cửa hàng bách hóa? Hay đi chỗ chụp ảnh?"
"Đi cửa hàng bách hóa trước đi! Chụp ảnh chạy không được, lần này không chụp thì lần sau đi, đồ vật không giống, bán hết rồi không mua được nữa."
Tư Ninh Ninh đang nói đến vải vóc, những loại vải giá cả phải chăng chắc chắn mọi người sẽ điên cuồng cướp đoạt, hơn nữa trong lòng cô đang nhớ thương việc mua xe đạp.
Lời Tư Ninh Ninh nói, không cần biết đúng sai, Hoắc Lãng là nhất nhất làm theo, xe con thả ra một làn khói đen, chậm rãi rời khỏi khu nhà công nhân lò gạch.
Như Hoắc Lãng đã nói, cửa hàng bách hóa sau Tết m Lịch đúng là quá nhiều đồ vật mới, quần áo, mũ, gia dụng, còn có mấy thứ đồ chơi nho nhỏ trẻ con yêu thích.
Hoắc Lãng tâm trạng đặc biệt tốt, sau khi đậu xe xong, hắn cùng Tư Ninh Ninh đi vào cửa hàng bách hóa, từ khi bước vào một khắc, phàm là thứ gì con gái dùng được, hoặc là thấy mấy nữ đồng chí khác hứng thú, hắn đều lôi kéo Tư Ninh Ninh lại nhìn một cái.
Cá biệt có vài mẫu bài lên trên quầy làm hàng mẫu, hắn còn đưa lên người Tư Ninh Ninh khoa tay múa chân.
Trên đường đi, có người chỉ trỏ, và tất nhiên, cũng có những ánh nhìn ghen tị từ những nữ đồng chí trẻ tuổi.
Tư Ninh Ninh 囧, cái tay nhẹ nhàng thò tới eo Hoắc Lãng nhéo một cái, nhắc nhở Hoắc Lãng thu liễm lại một chút.
Hoắc Lãng không quan tâm, đối diện với những ánh mắt dò hỏi từ mọi người xung quanh, hắn cong môi cười, thẳng thắn nói: "Đây là đối tượng của tôi, chúng tôi đến mua đồ dùng kết hôn, mọi người đừng cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy xấu hổ."
Mấy người xung quanh vốn cảm thấy bọn họ vượt qua sự thân mật khác thường, lập tức hiểu rõ, cười cười ngượng ngùng, thả hàng mẫu lại chỗ cũ, đi đến quầy hàng khác xem.
Tư Ninh Ninh cảm thấy xấu hổ một hồi, dùng sức dỗi Hoắc Lãng, dậm chân:
"Nói bậy bạ cái gì đó!"
“Cái này gọi là lời nói dối thiện chí." Hoắc Lãng cười khan, hơi nghiêng đầu lại gần Tư Ninh Ninh, nói với giọng mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy: “Em không phải không thích người khác chỉ trỏ nghị luận sao? Hiện tại sẽ không có ai nói nữa."
Tư Ninh Ninh hai má phồng lên tức giận, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phương pháp của Hoắc Lãng quả thực có hiệu quả.
Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra, ngầm đồng ý cách làm của Hoắc Lãng, nữ đồng chí trên quầy hàng hâm mộ: "Đồng chí, đối tượng của đồng chí đối với đồng chí thật tốt!"
Tư Ninh Ninh lúng ta lúng túng cười.
"Có muốn một đôi này không?"
Hoắc Lãng giơ một cặp cài tóc hoa trong cái túi nilon, đưa tới trước mặt của Tư Ninh Ninh.
Hoắc Lãng dường như tận hưởng cảm giác được công nhận mối quan hệ giữa mình và Tư Ninh Ninh. Đôi mắt hoa đào như có hồn, cánh môi cứ cười suốt.
Tư Ninh Ninh chỉ nở một nụ cười đăm chiêu, thôi anh ấy muốn nói như thế nào thì như thế ấy đi!
Dù sao thì cả hai đang thực sự là đối tượng, một câu thôi mà có thể lượt đi bao nhiêu phiền toái, cô cảm thấy chưa chắc không tốt.
Chỉ là ý cười còn chưa bao lâu bị Hoắc Lãng đưa đồ vật sang xua tan đi.
Tư Ninh Ninh đem cột tóc hoa đặt lại trên quầy, nhìn Hoắc Lãng một cái tức giận, xoay người rời đi.
Hoắc Lãng gật đầu cười cười với nữ đồng chí ở quầy. vội vàng đi theo phía sau: "Làm sao vậy? Không thích?"
"Anh đừng có nhìn người ta mua thì một hai đòi mua cho em! Như thế nào cũng phải xem nó hợp với em không chứ?"
Tư Ninh Ninh bất đắc dĩ thở dài: "Đó là trẻ con mang, anh mua rồi em mang thế nào? Mang lên đầu đi hát tuồng?"
Hoắc Lãng suy nghĩ một chút, ừ đúng thật, cái đồ kia đúng là rất giống ở Đông Bắc gánh hát xướng tuồng mang, trừ cái này, bà mối hình như cũng mang cái này.
Lúc đó không nghĩ tới, hiện tại Tư Ninh Ninh nhắc đến, Hoắc Lãng hiểu ra cũng phải bật cười: "Hừ hừ ... em nói có đạo lý. Em cũng đừng trách anh, anh chỉ muốn mua đồ cho em, em không nói em thích cái gì, anh chỉ có thể xem người khác mua cái gì gì mua cái đó."
"Chúng ta không mua những thứ hoa hòe lòe loẹt đó, mua những thứ thực dụng chút ... Hơn nữa thanh niên trí thức bên kia em còn áo lông cùng áo len! Em tự mình làm dây buộc tóc đều đẹp hơn cái kia."
"Được, vậy chúng ta đi xem những thứ khác."
Nôn nóng lên lầu hai, sợ Hoắc Lãng lại bị quầy hàng nào đó vướng chân, Tư Ninh Ninh bay thẳng đến chỗ bán xe đạp.
Xe đạp không hề rẻ, là mặt hàng xa xỉ, ở nông thôn còn xa xỉ hơn nhiều, vì vậy, không giống như quầy khác ở cửa hàng bách hóa, nó là độc lập quầy hàng, đánh giá là để an toàn, phòng bị trộm.
Tất nhiên, không loại trừ khả năng là nâng lên giá trị của nó.
Trên đường đến xem xe đạp, Tư Ninh Ninh vốn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy không chừng có thể kiếm được xe đạp kiểu nữ, nhỏ một chút, thích hợp cho nữ đồng chí đi, chờ đến khi tới rồi, cô mới biết những lời Hoắc Lãng nói là thật không giả.
Hy vọng không thành, Tư Ninh Ninh chỉ có thể chọn một trong vài mấy cái xe kiểu lớn .
Xe đạp cô không hiểu lắm, cho nên tham khảo ý kiến của Hoắc Lãng, chọn một chiếc 28 Đại Giang, 135 đồng tiền, và thêm một phiếu ngoại hối.
Tư Ninh Ninh đếm tiền thật lâu, có đủ tiền nhưng không có phiếu, vừa lúc Hoắc Lãng có một cái, cho nên bổ xung cho cô.
Hai người lựa chọn nhanh, mà trả tiền cũng hào sảng, nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhéo tiền hồi lâu, bị Hoắc Lãng nhắc nhở vài lần mới nhớ mà đếm tiền.
Đếm tiền xong, không vấn đề, nhân viên bán hàng bảo Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh đợi một lát, hắn đi sang chỗ bàn dài, từ trong đó lấy ra một xấp giấy màu hồng, gấp qua gấp lại, làm thành một bông hoa nhỏ.
Dùng dây thép mỏng xuyên qua bông màu đỏ, nhân viên bán hàng buộc vào trên đầu xe, lúc này mới ra hiệu cho Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng về phía trước, cẩn thận đưa một tờ hóa đơn dài cho hai người:
"Thương hiệu lớn đảm bảo, nếu không phải là hư hỏng do con người gây ra, trong vòng nửa năm nếu xảy ra vấn đề gì đến lúc đó có thể cầm biên lai lại đây, trong cửa hàng có sư phó có thể miễn phí sửa chữa.
Người bán hàng dặn dò kỹ càng phải giữ lại tờ biên lai, Hoắc Lãng cảm ơn, đưa tờ biên lai cho Tư Ninh Ninh.
Đây là động tác thuận tay của Hoắc Lãng, vào trong mắt người ngoài, mơ hồ đoán được hai vợ chồng này người nào kiểm soát tài chính rồi.
Xe đạp là một trong tứ đại kiện kết hôn, thường là kết hôn mua, người bán hàng nhìn sang Hoắc Lãng cùng Tư Ninh Ninh một cái, nam cao lớn đĩnh đạt, đoan chính tuấn lãng, nữ mảnh khảnh xinh đẹp, trong lòng suy đoán hai người là ghé mua vật dụng kết hôn nhất thời tuôn ra mấy lời chúc tốt lành:
"Lan chi mậu ngàn tái, cầm sắt nhạc trăm năm. Chúc hai vị bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, hạnh phúc mỹ mãn."
Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử……
“……”
Tư Ninh Ninh bị hù cho sửng sốt, cho dù có bình tĩnh đón nhận lý do thoái thác của Hoắc Lãng, cơ mà lúc bị người ta chúc sớm sinh quý tử, cô nhịn không được mà đỏ mặt.
Hoắc Lãng cũng sửng sốt một chút, phản ứng xong liền vỗ vỗ vai người bán hàng: "Cảm ơn đồng chí."
Nói xong, Hoắc Lãng nửa nhấc xe đạp, nhanh chóng vác rời khỏi lầu hai, Tư Ninh Ninh cũng theo sát phía sau.
“Thế nào? Còn tốt không?"
"Em đây cảm ơn anh ha, hừ, hiểu lầm lớn rồi!"
"Sợ cái gì? Chuyện sớm hay muộn, ngày thường cũng không ở nơi này, cũng có truyền ra được cái gì?"
"Anh nghĩ như vậy, vạn nhất thì sao?"
"Được rồi, lỗi của anh, lỗi của anh, được không? Đi thôi, đi mua vải đi."
Hai người, một người thì dỗi dỗi phủi tay, một người thì vác xe đạp cười cười làm lành, cẩn thận dỗ dành, mấy nữ đồng chí bán hàng ở quầy 1 nhìn một màn này thì nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh mà hâm mộ không thôi.
Thật tốt nha!
Đối tượng có bản lĩnh còn có tinh thần, có thể mua nổi xe đạp, mấu chốt còn biết cách dỗ dành!
Đối tượng như vậy, đốt đèn lồng khó tìm được cái thứ hai, nói câu này không chút nào khoa trương.
Thực sự đáng ghen tị ...
Đố kỵ là đố kỵ, trong cửa hàng bách hóa có rất nhiều người, có không ít người tâm tư sinh ra tâm lý đố kỵ, thấy gương mặt của Tư Ninh Ninh rồi thì cái đố kỵ cứ mắc nghẹn ở cổ họng, không phun ra được cũng không nuốt xuống được, chỉ có thể tự bản thân khó chịu.
Nếu nói bởi vì người ta lớn lên xinh đẹp mà đối tượng người ta mới đối xử tốt, tư tưởng kia quá không đoan chính.
Nhưng một lần nữa, ngay cả khi không muốn thừa nhận, cũng vô pháp phản bác người ta xinh đẹp chính là ưu điểm.
Những người vì người khác xinh đẹp hoặc là điều kiện tốt, liền dùng sức chửi bới người ta. Phần lớn đều không phải người kia có vấn đề, mà tự bản thân người đố kỵ không bằng được người ta, tâm tư sinh ra ghen ghét, muốn lấy chửi bới ra để phụ trợ bản thân ưu tú mà thôi.
Nói trắng ra là, vẫn là ghen ghét.
Cửa hàng bách hóa có lẽ có người như thế, chỉ là cửa hàng bách hóa là sản nghiệp quốc doanh, chẳng sợ có người có ý tưởng bất hảo cũng không dám ngoi đầu miệng lưỡi.
Bời vì sảng khoái nhất thời mà ném đi công tác, đó là không đánh giá!
Tư Ninh Ninh không biết người khác đang nghĩ gì, cô và Hoắc Lãng đi đến quầy bán vải, đang cùng nhân viên bán hàng trò chuyện.
Cửa hàng bách hóa tương tự với siêu thị đời sau, đồ vật đều được niêm yết giá rõ ràng, không có chuyện mặc cả, nhìn chung là thích hợp thì mua, không cần lo bị chém giá.