Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 426 - Chương 426: Thay Máu Mới

Chương 426: Thay Máu Mới Chương 426: Thay Máu Mới

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghịch ngợm nháy mắt với Hoắc Lãng, sau đó treo cái giỏ lên tay, đi theo phía sau Lương Khánh Hồng, vén rèm đi vào túp lều.

Tư Ninh Ninh tự mình tháo cái rổ bên tường xuống, đem cải thìa bỏ vào bên trong.

Lương Khánh Hồng đang ngồi trên chiếc giường thấp lộn xộn, ban đầu cô không nói nhiều, nhưng khi nhìn thấy động tác của Tư Ninh Ninh, cô chậc một tiếng, nghẹn giọng quát: "Như thế nào mang đồ đến? Không cần đem đồ vật đến! Năm trước đã nói với hắn hắn không nói với em?"

Lúc trước, là nói lần Tư Ninh Ninh đã trở về Bắc Kinh, lúc đó Tư Ninh Ninh nhân tiện gửi một số nhu yếu phẩm cho Lương Khánh Hồng.

Bất quá điều đó không quan trọng.

Tư Ninh Ninh ngồi xổm ở đó tiếp tục làm việc, đồng thời vô tội nháy mắt với Lương Khánh Hồng: "Đều là rau dưa trồng ở mảnh đất riêng trong đội sản xuất thôi, đầu xuân ấm lên rồi không phải quá phí, không ăn sẽ hư, thật sự ăn không hết lãng phí tiện đường mang lại đây."

Lương Khánh Hồng cứ theo bản năng phản bác: "Em không ăn được thì cho gia xúc ăn."

Thấy Lương Khánh Hồng sắc mặt kém, Tư Ninh Ninh chẳng sợ, lập tức đáp lại: "Gia súc có đồ ăn gia súc, đương nhiên chúng ta phải lo cho mình trước đã."

Lương Khánh Hồng biết cô không thể nói đạo lý với Tư Ninh Ninh, dứt khoát ngồi yên không nói.

Tư Ninh Ninh thầm thở dài, xắn tay áo đi đi lại lại, vừa tìm kiếm xem có thể giúp Lương Khánh Hồng làm việc gì không, thu dọn nhà cửa, một bên nói chuyện một bên nói chuyện phát sinh bên đội sản xuất bên kia:

"Đội sản xuất của em nghiên cứu trồng nấm, bây giờ đã có thu hoạch đợt đầu, chắc không lâu sẽ đi vào quỹ đạo, lần tới em mang vài bao khuẩn nấm lại đây, chị chỉ cần gác ở chỗ bó củi, thường thường tưới vài giọt nước lên là có thể sống ...

Trước ánh mắt ngập ngừng của Lương Khánh Hồng, Tư Ninh Ninh cười giải thích: "Bao khuẩn nấm phí tổn nhiều lắm hai bọ rơm, đội sản xuất không thiếu gì ngoài rơm, chị cũng đừng vì vậy mà đưa đẩy với em."

Lương Khánh Hồng xuất thân từ nghề nông. Cô thì chưa từng trồng nấm, nhiều ít là người từng học qua, nhất thời buộc miệng hỏi lại Tư Ninh Ninh: "Làm khuẩn nấm không cần thời gian cùng tiền tài? Mọi thứ đó không phải là phí tổn?"

Tư Ninh Ninh sờ sờ mũi, vừa rồi cô đã quên Lương Khánh Hồng xuất thân học nông nghiệp, không dễ lừa gạt, bất quá Lương Khánh Hồng đã nói như vậy, cô có cách đối phó.

Tư Ninh Ninh cười khan đáp: "Chị nếu biết làm khuẩn nấm không dễ dàng, nên chị chăm sóc thật tốt, đến lúc đó em mang đến, chị đừng có để em mang ngược trở về."

Lương Khánh Hồng phản bác hỏi: "Em sẽ không không lấy tới?"

Tư Ninh Ninh lại cười, đồng thời lắc đầu khoe khoang: "Không mang phải cũng mang."

Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Khánh Hồng nhất thời không nói nên lời, thậm chí trong nháy mắt cô cảm thấy tính khí kỳ lạ của cô đã bị Tư Ninh Ninh ăn sạch.

Cho dù cô có xảo quyệt đến đâu, khi gặp Tư Ninh Ninh, giống như là nấm đấm đấm vào bông, không thể kích được gợn sóng nào.

Lương Khánh Hồng xụ mặt quyết định không nói chuyện với Tư Ninh Ninh, vậy mà Tư Ninh Ninh nói tiếp vài câu, cô không nhịn được mà truy vấn.

"Năng ngoái đi vội, vốn dĩ trở về thành muốn sang đây thăm chị, lúc đó vừa vặn bệnh dài một thời gian, cho nên không đến."

Lương Khánh Hồng quay mặt sang một bên rồi quay lại nửa tấc, một lúc sau mới nhìn lại Tư Ninh Ninh, miệng thì ghét bỏ nhưng nhiều thêm vài phần quan tâm của trưởng bối:

"Sao lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?"

Có lẽ nhận ra rằng mình đã có thái độ không phù hợp, vẻ mặt thoải mái của Lương Khánh Hồng trở nên ngưng trọng: "Nam Bắc chênh lệch các mùa, phương nam bên này xuân thu sớm muộn chênh lệch lớn, em đã đến bên này trước tiên phải tìm hiểu, không có phòng ngừa, bị bệnh là xứng đáng."

Tư Ninh Ninh cười nhẹ: "Đúng vậy, sau lần này, em sẽ rất nhớ lâu."

Có lẽ không ngờ Tư Ninh Ninh lại nói ra lời này, Lương Khánh Hồng kinh ngạc nhìn.

Tư Ninh Ninh cười cười.

Trong thời đại đặc biệt này, Tư Ninh Ninh đồng cảm và ngưỡng mộ những người như Lương Khánh Hồng, và đối với Tư Ninh Ninh, Lương Khánh Hồng giống như một trưởng bối lập dị, mà sự lập dị này bắt nguồn từ sự hãm hại của người khác.

Cô có lẽ không có biện pháp để gỡ được nút thắt trong lòng của Lương Khánh Hồng, nhưng cô nguyện ý bao dung sự cổ quái này.

Và ở một góc độ khác, chỉ cần hiểu tính cách của Lương Khánh Hồng, cái tính cách này của chị ấy có đôi lúc kỳ thật còn rất đáng yêu.

Tỷ như, mỗi khi tôi thấy họ đến, giống như là thực phiền chán, vậy mà còn dọn ghế sang cho bọn họ ngồi.

Khi biết tin cô bị bệnh, phản ứng đầu tiên của chị ấy là quan tâm ...

Người ta nói là lập dị, kỳ thật là vụng về, đúng không?

Tư Ninh Ninh đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, bởi vì đặc thù trải qua chuyện gì đó, cộng thêm vết sẹo khủng bố trên mặt dẫn đến Lương Khánh Hồng kháng cự không muốn tiếp xúc mọi người, cũng là sợ hãi cùng người khác tiếp xúc, nếu không có cơ hội mượn mèo, bọn họ cũng sẽ không nhận thức ...

Trường kỳ độc lai độc vãng, ngoài sự phản kháng và sợ hãi lúc ban đầu, con người cũng sẽ trở nên đờ đẫn và mất dần khả năng giao tiếp, cho nên Lương Khánh Hồng lần nào cũng tỏ ra vô thố như vậy.

Tư Ninh Ninh không có quyền can thiệp vào cách sống của Lương Khánh Hồng, cô cũng không nên can thiệp quá mức vào cuộc sống của Lương Khánh Hồng, dựa trên cái cơ sở này, Tư Ninh Ninh chỉ tuân theo sự tôn trọng trong lòng mà làm những việc nho nhỏ.

Có lẽ là vì Tư Ninh Ninh chân thành, hoặc có lẽ cô kiểm soát tốt khoảng cách giữa họ, Lương Khánh Hồng dần dần buông bỏ sự khó chịu của mình, và dần dần chị ấy còn nói chuyện với Tư Ninh Ninh:

"Tôi nghe đồng chí họ Hoắc kia nói đội các người mở lớp xóa mù chữ, em là giáo viên, dạy đều là trẻ con?"

Tư Ninh Ninh thành thật gật đầu: "Đúng vậy, có hai vị giáo viên, em phụ trách dạy quốc văn, còn một thanh niên trí thức khác dạy số học."

Lương Khánh Hồng trầm ngâm gật đầu, im lặng một lúc rồi đột nhiên nắm lấy tay Tư Ninh Ninh, nhẹ vỗ về hai cái: "Công việc này khá mạo hiểm và khó làm, nếu em có thể kiên trì hoàn thành, em sẽ giống vĩ nhân, rất vĩ đại."

"Tổ quốc cần thay máu, mà thay một dòng máu mới, tuyệt đối không thể dốt đặc cán mai."

Mặc dù bị đối xử một cách tàn nhẫn, không công bằng, Lương Khánh Hồng vẫn như cũ hy vọng rằng đất nước sẽ mãi mãi phồn vinh và thịnh vượng.

Mà ở phương diện đọc sách viết chữ, chị ấy tựa như rất có chính kiến cùng kiên trì của mình: "Trẻ con có thể đọc sách thì nhất định phải đọc sách, bao gồm em cũng vậy, học mãi không có điểm dừng, cả đời đều phải học tập, không được bởi vì mình biết một vài con chữ, ở trong một bầy gà mà cứ như vậy ếch ngồi đáy giếng dừng lại mãi ở đó."

"Đó là một loại tự mình sa đọa, không nên."

Những lời của Lương Khánh Hồng là chân thành, và Tư Ninh Ninh có thể mơ hồ cảm thấy một chút hy vọng trong ánh mắt và giọng điệu của chị ấy.

Đó là kỳ vọng của trưởng bối ký thác lên hậu bối.

Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, Lương Khánh Hồng có vẻ thân mật với cô hơn cô mong đợi, chỉ là ở vấn đề biểu đạt, cô phải suy nghĩ nhiều.

Nghĩ đến điều này, Tư Ninh Ninh mỉm cười, hứa hẹn: "Em sẽ ghi nhớ lời chị nói."

Đồng thời nói: "Lớp xóa mù chữ sách giáo khoa là chính bọn em sửa sang biên soạn ra tới, lần này là mang đến cho chị xem thử."

Lương Khánh Hồng nhếch môi, nở một nụ cười hiếm thấy, nhẹ gật đầu.

Tư Ninh Ninh ở đây không lâu, đặt rau dưa xuống đại khái hỗ trợ thu thập vệ sinh trong lều, phút cuối cùng vén rèm rời đi, cô nhớ đến một sự kiện, nói với Lương Khánh Hồng:

"Tính thời gian, trong đội Đại Hoa sắp sinh rồi, nếu có thích hợp, đến lúc đó em mang đến một con cho chị nuôi nha!"

Lương Khánh Hồng chép đôi môi khô khốc, chậm rãi lắc đầu: "Cứ để ở trong đội sản xuất đi, ở chỗ này của chị quá chật, cũng không có gì cho chúng nó ăn."

Tư Ninh Ninh hỏi: "Nếu vấn đề ăn uống được giải quyết, chị có nguyện ý nuôi không?"

Lương Khánh Hồng im lặng.

Cô muốn nuôi, song vẫn có điều băn khoăn, tỷ như lo lắng những công nhân lò gạch kia sẽ đánh mèo, tỷ như vấn đề đồ ăn ...

Nói là giải quyết, chính là sao có thể giải quyết?

Lương Khánh Hồng tiếc nuối lắc đầu: "Không được."

Tư Ninh Ninh trầm ngâm gật đầu, nâng cái giỏ trống không đưa cho Hoắc Lãng, mượn hũ dưa muối của Lương Khánh Hồng.

Cái bình kia là hai lần đầu đưa rau ngâm đến, Lương Khánh Hồng ăn xong rồi, Tư Ninh Ninh suy nghĩ lấy lại cái bình, quay đầu về có thời gian thì lại làm thêm đưa tới.

Cẩn thận đặt hai cái bình vào giỏ trong tay Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh đi ra ngoài vài bước, đột nhiên quay lại nhìn Lương Khánh Hồng rồi nói:

"Viện sĩ Lương, quanh đội sản xuất của bọn em nhiều tre lắm, cơ bản là dùng không hết ..."

Lời này có ý tứ là, cây tre không tốn tiền, cho nên không cần lo lắng.

"Lần sau, em sẽ mang lại đây hai bó tre, đem chỗ này sửa lại một chút, xây dựng lại một chút, ở thoải mái, cũng rắn chắn."

Lương Khánh Hồng một tay chống khung cửa, lần này hiếm thấy gật đầu, sau đó, cô vẫy tay với hai người Tư Ninh Ninh, ý nói họ đi về nhà đi.

Tư Ninh Ninh cùng Hoắc Lãng sóng vai xoay người đi về phía đầu ngõ.

Sau khi lên xe, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, Hoắc Lãng khởi động máy, hỏi cô: "Vừa rồi bên trong túp lều nói cái gì đó? Nhìn thái độ của Viện sĩ Lương lần này thay đổi khá lớn."

“Cũng không có gì.”

“Còn về thái độ thì ... cũng còn tốt đi."

Tư Ninh Ninh thuận miệng hỏi Hoắc Lãng: "Chẳng lẽ lúc trước anh đến, sắc mặt viện sĩ Lương vẫn luôn thật không tốt sao?"

“Cũng không phải là không tốt.” Hoắc Lãng nhìn chung quanh, quay tay lái: "Thái độ sắp ăn thịt người đến nơi."

"..." Tư Ninh Ninh khóe miệng giật giật không nói nên lời: "Thiệt hay giỡn?"

“Nói giỡn.”

“Anh có độc!”

Tư Ninh Ninh ném cho Hoắc Lãng một ánh mắt xem thường.

Bình Luận (0)
Comment