Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh ngây người nhìn Hoắc Lãng, nhìn thấy sự tin tưởng và thấu hiểu trong đôi mắt sâu thẳm của anh ấy, cô đột nhiên cảm thấy không có chỗ dung thân.
Cô sẽ không cố ý nói dối, cơ mà lúc nói chuyện thật thật giả giả, thất thất bát bát trộn lẫn trong đó.
Chẳng hạn như không gian, xuyên qua, cô vô pháp giải thích.
Tư Ninh Ninh cho rằng dưới tình huống bình thường, cô giấu diếm là có thể lý giải được, mà dưới ánh mắt Hoắc Lãng tín nhiệm nhìn chăm chú mình, cô cứ cảm thấy đột nhiên khơi mào gánh nặng, sống lưng dị thường trầm trọng.
Nếu muốn bên nhau trọn đời, trung gian không thể có điều khuất tất, bằng không hai người không thể đạt tới khả năng thổ lộ tình cảm.
Trong tương lai, nếu có cơ hội thích hợp, cô sẽ tiết lộ bí mật của mình hết thảy cho Hoắc Lãng, mà đó là tương lai, không phải hiện tại.
Tư Ninh Ninh cổ họng trượt xuống, điều chỉnh biểu cảm cười không cười nổi, cúi đầu húp một ngụm mì lớn, hờn dỗi một câu: "Anh ở đây dừng có bẫy em, ám chỉ em về sau không được giấu giếm anh cái gì đúng không?"
Hoắc Lãng bật cười lắc đầu: “Không có.”
Tư Ninh Ninh giả vờ nhìn chằm chằm: "Vậy anh nói xem, có người nào cả đời không một lời nói dối? Anh nghĩ về em thật tốt quá, không phải tạo áp lực cho em sao?"
“Được, được rồi, là lỗi của anh, là lỗi của anh…” Hoắc Lãng bật cười nhận sai, sau đó gặm xương sườn: "Những lời đó không phải anh muốn nói em thật tình sao?"
“Thật không giả được, giả không thật được, anh biết em thế nào là được, có chút chuyện một khi nói ra trở thành trói buộc."
Tư Ninh Ninh cân nhắc lấy một ví dụ: "Tỷ như về sau em làm việc gì cũng nhớ câu nói này của anh, suy xét làm cái gì đó, em làm như vậy có ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng anh hay không?"
"Nếu vậy, thật mệt mỏi! Mọi người cũng sẽ trở nên cứng nhắc theo cái khuôn khổ."
Tư Ninh Ninh phân tích một cách khách quan quan điểm của mình.
Những gì Hoắc Lãng nói ra ngoài sự tin tưởng và công nhận của anh ấy dành cho Tư Ninh Ninh, nhưng nếu xét ở góc độ khác, nó rất giống với hành vi đóng khung hình tượng ở đời sau, đặc biệt là trong lòng Tư Ninh Ninh có điều che dấu, cho nên Tư Ninh Ninh mới sinh ra sự bài xích rõ ràng.
Rõ ràng đó là một chủ đề nói chuyện phiếm nhỏ, lúc đầu Hoắc Lãng còn tưởng rằng Tư Ninh Ninh có chút để ý, nghe xong suy nghĩ của em ấy, hắn lại cảm thấy em ấy nói có đạo lý.
Ứng một câu, nói chuyện có đạo lý, có thể giải quyết mọi vấn đề.
Muốn nói là yêu một người đàn ông trưởng thành có những ưu điểm của một người đàn ông trưởng thành, chẳng hạn như anh ấy biết sai liền sửa, lại tỷ như thái độ thật tốt.
Hoắc Lãng cười đến ngây người, lại lần nữa nghiêm túc xin lỗi Tư Ninh Ninh:
"Như vậy rất tốt, đây là lần đầu tiên anh xử đối tượng với người khác, trước kia từ bên ngoài có mấy cô em gái, cơ bản không tiếp xúc với đồng chí nữ khác, về sau nếu nơi nào anh không tốt, em tựa như bây giờ nói cho anh nghe suy nghĩ của em, anh bảo đảm sửa lại."
Tuy rằng nút thắt trong lòng chưa được cởi trói, thái độ ấm áp của Hoắc Lãng thực sự khiến cô an tâm.
Đôi lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhướng lên, khuôn mặt hơi phồng lên, cười sáng sủa: "Anh cũng vậy, nơi nào em không tốt anh cũng phải nói cho em nghe."
"Được."
"Mau ăn đi, lát nữa lạnh ... Hơn nữa hôm nay còn nhiều việc phải làm!”
"Vâng!"
Hòa bình giải quyết mâu thuẫn nhỏ, hai người nhìn nhau cười, cúi đầu trầm ổn ăn cơm.
Quả thực hôm nay có nhiều việc phải làm, ngoài những thứ cần mua, Tư Ninh Ninh phải đổi hộ khẩu mới, rồi đến thăm viện sĩ Lương, bất quá có xe không cần đi bộ, sự tình xử lý đảo cũng không quá mất thời gian đi đường.
Hai người cơm nước xong, Hoắc Lãng chở xe đạp mang Tư Ninh Ninh đến nhà Đơn Mãn Đường, một phương diện là nhận nhà, một phương diện khác là lấy chìa xe cùng cất tạm xe đạp.
Xe đạp được đặt tạm ở đây ở nhà Đơn Mãn Đường, rương mây cùng giỏ rau để ở chỗ ngồi phía sau, Hoắc Lãng lấy chìa khóa xe, tự mình lái xe hôm nay, hẹn chiều quay lại để Đơn Mãn Đường đưa bọn họ trở về đội sản xuất.
Đơn Mãn Đường sau khi nghe xong lập tức đồng ý: "Đồng chí Hoắc Lãng, được rồi, hôm nay tôi ở nhà tôi có chuyện, tôi ở nhà xử lý chuyện nhà trước, chờ buổi chiều mọi người lại đây!"
"Được, cậu vận việc của cậu đi."
Hoắc Lãng gật đầu "ừ", mở cửa xe đứng ở bên ngoài cắm chìa khóa vào, rồi xuống xe mở cửa ghế phụ cho Tư Ninh Ninh, cửa xe đã đóng lại, hắn tri kỷ mà đóng cửa sân cho Đơn Mãn Đường, còn ánh mắt trêu ghẹo của Đơn Mãn Đường thì hoàn toàn bỏ qua.
Hoắc Lãng xuống xe ngồi vào ghế lái, "Bang" một tiếng đóng sầm cửa lại, vừa điều chỉnh tư thế ngồi, thả lỏng tay chỉ một vòng quanh chỗ ngồi: "Đây là phanh tay, dùng khi dừng xe lại đột ngột, đây là cài số, xe bình thường cũng sẽ dùng đến nó."
Thao tác cơ bản tương đồng với lái xe ô tô đời sau, Tư Ninh Ninh gật đầu bảo là hiểu rồi.
Hoắc Lãng hơi khom người sang một bên ra hiệu cho Tư Ninh Ninh nhìn về nơi đặt bàn đạp phanh dưới chân: "Chiếc xe này là dạng xe đời cũ, khác với xe mới, hiện tại xe mới có bộ phân ly hợp, xe này có hai cái, đổi số cần phải dẫm.
Đây là một điểm kiến thức mới, Tư Ninh Ninh vội vàng nghiêng người liếc mắt nhìn.
Hoắc Lãng sợ cô đem bộ phận Ly hợp, chân ga, và phanh trộn lẫn, cẩn thận chỉ vào từng cái một giới thiệu tên cùng tác dụng, nói xong còn cẩn thận thao tác: "Lái xe không phải lập tức có thể học được, trước em nhớ đã, lần tới anh lại dạy em."
Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Hoắc Lãng chậm rãi khởi động xe lái ra ngoài, cô giống như một học sinh xuất sắc vẫn luôn quan sát quá trình điều khiển của Hoắc Lãng.
Và khi xe chạy ra khỏi con hẻm, Đơn Mãn Đường vẫn đang đứng dựa vào cổng sân, vò đầu bứt tai, vô thức lẩm bẩm:
"Đúng là, tôi xem như biết cái gì đại hán nhu tình!
Nói xong lại than thở: "Đồng chí Hoắc Lãng à, thật sự không dễ dàng gì cây vạn tuế ra hoa, hoa này phải nở cho đến cùng a!"
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đi làm hộ khẩu trước.
Tư Ninh Ninh có trang hộ khẩu gốc và con dấu của đại đội để chuyển sổ lương, mấy thứ này có thể chứng minh thân phận thanh niên trí thức của cô, hộ khẩu mới thực mau được đánh thành một quyển màu hồng, chỉ cần trả 20 xu tiền là được.
Tư Ninh Ninh cẩn thận cất sổ hộ khẩu đi, theo Hoắc Lãng đi lên xe, đi sang chỗ Viện sĩ Lương.
Hoắc Lãng đi đậu xe, Tư Ninh Ninh trước tiên xách giỏ rau đi vào trong ngõ.
Nền gạch xanh trong ngõ lâu ngày đã mục nát, thủng nhiều chỗ, chỗ dột nát nặng đã được lấp đầy bằng đá lấp lại, không phải là dạng kiên cố, nếu mà dùng sức e là có thể làm vỡ thành nhiều khối, bất quá không rắn chắc lại thắng được ở tính thấm nước tốt, cho nên ngõ nhỏ cơ bản không có lầy lội.
Hoắc Lãng đậu xe và sải bước đi theo Tư Ninh Ninh: "Đưa anh xách."
Hắn vươn tay xách cái giỏ đi, Tư Ninh Ninh không lôi lôi kéo kéo, trực tiếp để anh ấy xách cái giỏ đi vào, vừa đi vừa trò chuyện: "Viện sĩ Lương có ở nhà không anh?"
“Hẳn là ở đó.” Hoắc Lãng thuận miệng đáp, dừng lại một chút: "Hôm nay trời lạnh, hơn nữa chỗ này khó có được yên tĩnh, nói không chừng viện sĩ Lương đang an nhàn hưởng thụ đâu."
Môi trường sống khắc nghiệt, nói hưởng thụ không đến mức, bất quá có một chút, Tư Ninh Ninh cảm thấy được Hoắc Lãng nói đúng.
Có lẽ là do bị bỏng trên mặt nên Lương viện sĩ không thích tiếp xúc với mọi người, hầu hết công nhân ở đây đều đã rời đi về quê ăn tết hơn phân nửa, người ít đi cũng bớt ồn ào đi, có lẽ viện sĩ Lương như vậy thả lỏng được đoạn thời gian.
Nhà xưởng quốc doanh là mùng mười bắt đầu hoạt động trở lại, ở chỗ khu dân cư lò gạch, có công nhân về nhà ăn tết còn chưa có trở về đâu, cho nên hẻm nhỏ yên ắng lạ thường.
Cũng đúng như vậy, cho nên đoạn trò chuyện giữa Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng càng thêm rõ ràng.
Lương Khánh Hồng ngồi xổm trước lều, trong tay cầm viên gạch chỗ cái hố vỗ vỗ đập đập, là đang làm phẳng cái hố trước nhà.
Nghe giọng nói, thoạt đầu Lương Khánh Hồng cau mày, tưởng là công nhân nhà máy gạch quay lại, đến khi nghe giọng phổ thông rõ ràng, chần chừ một chút, cô thò đầu ra chỗ ngõ nhỏ thăm dò, quả nhiên, theo sau liền thấy Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đi lại đây.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng vẫn đang tán gẫu về việc Lương Khánh Hồng có ở nhà hay không, lúc Lương Khánh Hồng nhìn thấy họ, họ vẫn chưa để ý đến Lương Khánh Hồng.
Lương Khánh Hồng hơi sững sờ, cứ cầm viên gạch thất thần, giây tiếp theo như đột nhiên khai sáng, ném viên gạch bên cạnh đống củi, người đi vào nhà, lần lượt dọn ra hai cái khối gỗ tương đối bằng phẳng ra bên ngoài.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đến gần túp lều thì Lương Khánh Hồng đã dọn ra khối gỗ thứ hai.
“Viện sĩ Lương, chị đang ở nhà nha!” Tư Ninh Ninh nhướng mày, liếc nhìn Hoắc Lãng bên cạnh, cười vui vẻ nói: “Vừa rồi em còn nói, sợ chị không có ở nhà."
Thái độ của Lương Khánh Hồng không hề mâu thuẫn như trước, đối mặt với sự nhiệt tình của Tư Ninh Ninh, cô không nói gì, chỉ không tự nhiên vỗ vỗ khối gỗ, đứng dậy một bên.
Lương Khánh Hồng vẫy cánh tay về phía khối gỗ, ra hiệu cho Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng ngồi.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng bất động thanh sắc nhìn nhau, đều ý thức được thái độ chuyển biến của Lương Khánh Hồng.
Tư Ninh Ninh nhịn không được vui vẻ cong mi cười.
Hoắc Lãng bản thân cũng không phải loại người nói nhiều, không có gì để nói với Lương Khánh Hồng ngoài khách sáo vài câu đưa giỏ rau sang cho Tư Ninh Ninh, hắn dịch chuyển cái khối gỗ sang một bên, lựa chọn nhường lại không gian cho Tư Ninh Ninh.
Về phần còn lại, chỉ cần chờ Tư Ninh Ninh phân phó là được.