Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 424 - Chương 424: Kỹ Năng Phòng Thân Không Chê Nhiều

Chương 424: Kỹ Năng Phòng Thân Không Chê Nhiều Chương 424: Kỹ Năng Phòng Thân Không Chê Nhiều

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh nghe thấy ý tứ trong đó, không tiếp tục đề tài, mà hỏi lại Hoắc Lãng: "Đơn Mãn Đường biết lái ô tô, anh có biết không?"

Trọng nam khinh nữ từ xưa đến nay đã tồn tại, thậm chí ở thế kỷ 21, thời đại thái bình trước khi cô xuyên đến đây ngẫu nhiên cũng có thể thấy được cảnh tượng này.

Loại chuyện này như khắc vào trong xương cốt, cho dù không thích, không duy trì, Tư Ninh Ninh cũng cảm thấy không cần lý luận nói nhiều.

Bởi vì loại chuyện này, cô một mình nói vô ích, một câu không thay đổi được gì, điều cô có thể làm là không ủng hộ cái này, tự bản thân mình không trọng nam khinh nữ là được ....

"Mới vừa vào doanh trại có lái xe cho chỉ huy, xem như biết đi ..."

Hoắc Lãng hồi tưởng về quá khứ, một thoáng mất tập trung khiến hắn không giữ chặt đầu xe đạp, làm chiếc xe đạp uốn lượn một đoạn, làm Tư Ninh Ninh hoảng sợ, chụp lên sống lưng Hoắc Lãng vài cái:

"Chú ý chút nơi này toàn là hố bùn?"

Hoắc Lãng cười đến khản cả cổ, nắm chặt đầu xe: "Sao tự nhiên lại hỏi về cái này? Như thế nào? Em cũng muốn học lái xe con?"

Con ngươi của Tư Ninh Ninh đung đưa, đột nhiên thân thể nghiêng về phía sau lưng Hoắc Lãng hỏi: "Có thể chứ?"

“Ách……”

Không ngờ Tư Ninh Ninh có ý tưởng về phương diện này, Hoắc Lãng ngây ra một lúc, phản ứng lại hắn hỏi: "Cũng không phải không thể?"

“Thật sự?”

Tư Ninh Ninh bị sốc, vui sướng bỗng nhiên siết eo Hoắc Lãng một cái, xe đạp ngoằn ngoèo một lúc ra khỏi đám bùn trơn, rồi mới từ từ trở lại đường thẳng.

Hoắc Lãng dặn dò: "Đừng lộn xộn, nếu là em quậy rơi xuống hố bùn anh không phụ trách."

"Vâng!”

Tư Ninh Ninh dẩu dẩu miệng cười hì hì, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Đời sau Tư Ninh Ninh có thể lái cả xe số tự động và xe số sàn, còn ở thập niên 70 vị trí của một số bộ phận khác với những chiếc xe đời sau.

Hơn nữa xe con mà Đơn Mãn Đường đang đi là xe bán tải của Liên Xô cũ, chứ không phải là xe con thập niên 70, đại khái là xe của những năm 50-60, các bộ phận đều là thô sơ ...

Muốn học thì phải phân biệt các loại trang bị mới được.

Cơ mà cô cảm thấy cô có sẵn nền tảng, cho nên học không khó.

Trong tay cô có tiền, đặt trong thời thế hiện tại, mua xe con không thực tế. Song có nhiều kỹ năng phòng thân, Tư Ninh Ninh không ngại biết nhiều.

Còn nói nữa, hiện tại không có phương tiện mua xe, còn có thể cả đời không có phương tiện sao?

Có chút kỹ thuật trong người luôn có thời điểm có tác dụng.

"Hôm nay trễ chút rồi về, em ngồi ở ghế phụ, anh dạy em trước là nhận thức các phụ kiện trong đó. Quay đầu vận chuyển gạch mấy lần từ huyện, đến lúc đó em nếu có thể rút ra thời gian nhàn rồi, anh chậm rãi dạy em."

"Được a!"

Hai người tán gẫu suốt một đoạn đường, thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến phụ cận huyện thành.

Lợi dụng lúc trên đường mòn không có người, Tư Ninh Ninh xuống xe, Hoắc Lãng đẩy xe, cô đi theo bên cạnh, cẩn thận tránh bùn lầy nước đọng, cùng Hoắc Lãng một đường đi vào huyện thành.

Phương nam bốn mùa đều có việc làm, chân chính nghĩ ngơi cũng có mấy hôm Tết Dương lịch, hôm nay là mùng 6 tháng Giêng âm lịch, cũng đã hết Tết.

Trước khi vào một năm bận rộn, mọi người cuối cùng tranh thủ thời gian đi vào trong huyện hoặc trong trấn mua đồ, cho nên đường phố người qua kẻ lại không ít, trong đó càng không ít thiếu niên thiếu nữ.

Hẳn là một năm tồn được mấy mao tiền, hoặc có thể ăn tết có tiền mừng tuổi, trước khi đội sản xuất lu bù bận rộn lên tranh thủ thời gian đi dạo cửa hàng bách hóa, cho dù không mua nổi cái gì cũng có thể xem náo nhiệt, trở lại trong đội có thể nói chuyện với mấy chị em trong đội.

Tư Ninh Ninh bị hai cô gái trẻ tuổi nắm tay nhau vừa đi vừa nói chuyện hấp dẫn ánh mắt, Hoắc lãng dừng xe quay đầu lại, thấy đôi mắt cô gái nhỏ đang nhìn ở chỗ khác, người còn đang ngơ ngơ ngác ngác, hắn đưa tay nghịch nghịch bím tóc em ấy:

"Đi ăn trước đi em, lát nữa chúng ta cũng đi cửa hàng bách hóa ăn tết. Tết có hàng hóa mới, những nữ đồng chí tuổi trẻ là đến đây xem."

Quần áo đa dạng, dây buộc tóc đa dạng, còn có giỏ xách đeo một bên các kiểu.

Loại thành phẩm này nhìn chung không rẻ, từ 10 tệ trở nên, người có thể bỏ tiền ra mua rất ít, mấy cô gái trẻ đi tới đi lui dạo cửa hàng bách hóa là phần lớn đi xem hàng hóa mới mẻ, có người năng lực giỏi, xem xong trở về vơ vét vải lẻ ghép nối phỏng đoán may ra hình dạng hòm hòm.

Tư Ninh Ninh sắc mặt hơi 囧.

Cô chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, không nghĩ tới sẽ đến cửa hàng bách hóa.

Nhưng từ khi đề tài đã đề cập đến cửa hàng bách hóa, Tư Ninh Ninh xoay người đi theo Hoắc Lãng đi tiệm cơm quốc doanh, một bên nói: "Ăn trước, ăn xong chúng ta đến cửa hàng bách hóa, lúc đó nhìn xem có miếng vải nào mềm mại hay không, Sớm Mầm dần dần lớn lên rồi, cần làm vài món đồ bận ở trong, thay đổi tắm rửa ...

Tư Ninh Ninh dừng dừng một chút, tiếp tục dặn dò Hoắc Lãng: "Ở nông thôn nuôi con không chú ý quá đặc biệt, dù sao thân thể con gái và con trai khác nhau, một chút chuyện phải nhanh chóng chú ý, miễn cho tương lai xuất hiện vấn đề, khi đó phải khó chịu cả đời."

Hoắc Lãng đối với nuôi trẻ con có hiểu đôi chút, dừng lại ở chuyện trẻ con mặc tã, lớn rồi thì cứ thế nuôi thôi, những chuyện khác không hiểu biết nhiều lắm, lời Tư Ninh Ninh nói hắn như lọt vào sương mù, mơ hồ cảm thấy có đạo lý.

Hắn là đàn ông, cái gì mà cơ thể phụ nữ cần yêu cầu chú ý đặc biệt, hắn không biết, cũng ngượng ngùng tìm người thỉnh giáo, bản thân Ninh Ninh là nữ đồng chí, phương diện này hẳn tinh thông hơn với hắn.

Nghĩ nghĩ, Hoắc Lãng gật đầu: "Em nhìn xem, còn thiếu cái gì, tranh thủ chuyến đi này bổ sung, không cần lo lắng về chuyện tiền bạc."

Vừa nói, hắn đưa tay vò mái tóc trọc lóc, biểu tình xấu hổ mang theo thành khẩn: "Có một số chuyện anh thật sự không hiểu, cũng không tiện nói với Sớm Mầm, về sau toàn bộ về dựa vào em đề điểm con bé."

Tư Ninh Ninh mím môi cười: "Yên tâm đi, khác không nói, em còn là giáo viên mà ... Nên dạy, em sẽ dạy."

“Ừ.” Hoắc Lãng gật đầu, nghiêng nghiêng người sang một hướng, sang sảng cười: "Đi, ăn cơm trước!"

Để Tư Ninh Ninh lên lầu trước, Hoắc Lãng đậu xe đạp ở cửa, sau khi vào tiệm cơm quốc doanh đứng ở quầy gọi món.

Đã qua giờ ăn sáng, tiệm cơm quốc doanh khách nhân không nhiều lắm, trên quầy đồng chí gọi món hứa hẹn đưa đồ ăn lên lầu, Hoắc Lãng nói cảm ơn, trả tiền xoay người lên lầu.

Tư Ninh Ninh đang ngồi bên cửa sổ lầu hai, khi nhìn thấy Hoắc Lãng đi lên trên lầu, cô vội vẫy tay với Hoắc Lãng.

Khi Hoắc Lãng ngồi xuống bàn, Tư Ninh Ninh hỏi: "Anh gọi món gì vậy? Vừa rồi em quên nói với anh là buổi sáng em ăn không quá nhiều."

"Không quá nhiều, chỉ một phần củ sen hầm xương sườn và mì, anh kêu họ cho mì vào canh luôn, canh nhiều hai người chúng ta đủ ăn."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Củ sen là cái loại anh nói kia? Củ sen chín lỗ?"

"Tám phần là vậy."

Củ sen từ chỗ hồ Hạ Mè ra đều là củ sen chín lỗ, bất quá làm nghề phụ gieo trồng củ sen không chỉ có hồ Hạt Mè, đơn cử gần đây công xã Hồng Kỳ, đội sản xuất 7 cũng có củ sen.

Nếu là cung ứng gần đây, thì có lẽ là củ sen 9 lỗ.

Mà cũng khó nói, bởi vì quy mô gieo trồng củ sen bên đội sản xuất không lớn, nói không chừng năm trước nộp lên củ sen đã bị trong huyện, cùng chợ nông sản thị trấn chia nhau, cũng không phải không có khả năng này.

Tư Ninh Ninh không biết rõ lắm chi tiết, đại khái có thể nhận ra "sản phẩm" được cung cấp bởi các nguồn khác nhau, cho nên sản phẩm không giống nhau, bởi vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nhiều lời.

Món canh củ sen hầm xương sườn heo nhanh chóng được mang lên, đại khái may mắn đi. Củ sen trong đó là củ sen 9 lỗ mà Hoắc Lãng nói.

Dưới cái nhìn tha thiết và chờ đợi của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh gạt mì sang một bên, cắn một miếng củ sen lớn dưới đáy bát.

Hừm, nói như thế nào nhỉ?

Tư Ninh Ninh còn chưa nghĩ ra lời nào, Hoắc Lãng ở đối diện cầm đũa quậy quậy mì sợi trong chén, một đôi mắt hoa đào nheo lại nhìn chằm chằm vào cô: "Thế nào?"

Tư Ninh Ninh chậm rãi nhai nuốt củ sen, so với kỳ vọng của Hoắc Lãng, câu trả lời của cô có hơi gây mất hứng: "Hừm ... hơi giòn, cũng đủ bột, cơ mà so sánh em thích ăn củ sen tháng 5, 6 hơn."

Vào tháng 5, tháng 6, củ sen thật mềm, không chỉ giòn khi ăn sống mà có vị ngọt thanh như ăn trái cây.

Tư Ninh Ninh đã ăn thử một lần, hương vị này vẫn còn ghi tạc ở trong lòng.

Cô vốn tưởng rằng khi mình nói như vậy, Hoắc Lãng có lẽ sẽ rất thất vọng, bởi vì giới thiệu món ngon cho cô không được cô tán thành, đối diện Hoắc Lãng chỉ là hơi ngốc ngốc, sau đó cười đến hai vai run rẩy.

“Ha ha, ha ha ha.”

Tư Ninh Ninh hơi dẫu môi, khó hiểu: "Anh cười cái gì?"

“Không có gì.” Hoắc Lãng lắc đầu, vẫn là không nhịn được cười.

Trong lòng Tư Ninh Ninh thoáng hiện lên một tia tức giận, thò tới nhéo nhéo mu bàn tay của Hoắc Lãng qua mặt bàn: "Mau nói! Anh cười cái gì! Anh rốt cuộc là cười cái gì nha?!"

“Cười em là Tư Ninh Ninh." Hoắc Lãng tùy ý để cô gái nhỏ nhéo tay, cười ấm áp: "Nếu là người khác, anh nói nhiều như vậy cũng phải nói dối một câu Vâng! Hương vị không kém?"

Hoắc Lãng cố ý làm ra vẻ khoa trương, nói xong khôi phục lại bình thường: "Em không có, em cũng sẽ không, em biết vì cái gì không?"

Hoắc Lãng ném câu hỏi cho Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lại nghe Hoắc Lãng nói: "Bởi vì em là Tư Ninh Ninh."

Hoắc Lãng "hút" một ngụm lớn, khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn duy trì nụ cười ôn nhu, lời nói ra Tư Ninh Ninh động tác thả chậm động tác lại.

Ý của Hoắc Lãng: Tư Ninh Ninh sẽ không nói dối, càng sẽ không nói dối cảm xúc chân thật của bản thân.

Bình Luận (0)
Comment