Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng cũng sợ mình nhịn không được, cho nên trước tiên muốn giả vờ ngủ, chờ Tư Ninh Ninh ngủ rồi hắn sẽ tự khắc chế mình vào giấc ngủ, nhưng sự thật không chống đỡ được với cái mùi hương thoang thoảng của Tư Ninh Ninh ghé sát vành tai, cứ meo meo thử xem hắn có ngủ hay không?
Vật nhỏ quyến rũ này.
Hoắc Lãng trong lòng khẽ thở dài, kỳ thật bàn tay đã vươn ra, vòng qua vòng eo thon thả của cô gái nhỏ, cưỡng chế để cô gái nhỏ nằm xuống, nằm trong khuỷu tay hắn.
"A ... anh làm gì vậy! Anh quả nhiên không ngủ!"
Hai người ở gần nhau, Tư Ninh Ninh còn đang vặn vẹo, Hoắc Lăng giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Đừng nói chuyện, ngủ đi!"
"Kia, vậy thì anh buông ra trước đi! Em ... em dịch vào bên trong một chút."
“Cứ như vậy ngủ, khá tốt.”
Tư Ninh Ninh vặn vẹo kháng nghị: “Không được, thân cận quá!”
"Trước khi kết hôn anh sẽ không chạm vào em, hiện tại đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ đi!"
Tư Ninh Ninh lăn lộn chưa được ba giây, Hoắc Lãng siết chặt eo cô gái nhỏ, đem cô gái ấy tiến lại gần vòng tay hắn gần thêm một bước.
Sức lực của Hoắc Lăng rất mạnh, bàn tay ôm lấy eo khiến Tư Ninh Ninh hơi đau, có thể thấy được quyết tâm không chịu buông ra.
Tư Ninh Ninh dần dần không còn giãy giụa nữa, dựa vào cánh tay của Hoắc Lãng lẳng lặng chờ một lát, thấy Hoắc Lãng thật sự không làm gì cô mới dần dần buông lỏng xuống.
Tư Ninh Ninh cũng không buồn ngủ lắm, vốn rảnh quá không biết làm gì giết thời gian, cô ngồi đếm số lần hô hấp của Hoắc Lãng, kết quả đếm đếm làm bản thân mình ngủ rồi.
Hoắc Lãng hô hấp đều đặn, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, nhìn từ góc độ nào cũng cho thấy hắn đã chìm vào giấc ngủ say, nhưng vào lúc Tư Ninh Ninh hô hấp trầm ổn một hồi lâu hắn bỗng nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt hoa đào sâu thẳm đặc biệt rõ ràng trước ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào.
Hắn khẽ ngồi dậy nhìn chằm chằm Tư Ninh Ninh đang ngủ say, một lúc sau liền cúi cằm xuống, hôn nhẹ lên má Tư Ninh Ninh, sau khi người nằm xuống, bình tĩnh điều chỉnh tư thế ngủ, nghiêng người ôm Tư Ninh Ninh vào trong lòng ngực.
"Ngủ ngon Tư Ninh Ninh, mơ đẹp."
Hắn thì thầm bằng một giọng rất nhẹ nhàng.
Cô gái đang chìm vào giấc ngủ dường như đã nghe thấy lời nói của hắn, ở trong lòng ngực hắn dụi dụi, giống như nói mớ:
“Ngủ ngon…… Hoắc Lãng……”
Từng lớp tre lây động, ánh trăng nhường chỗ cho ánh mặt trời hơi lú ở bên ngoài, gà gáy vang, lại lần nữa tỉnh dậy, là Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng thấp giọng đánh thức.
Lúc này đèn dầu trong phòng đã được thắp sáng, bên ngoài cửa sổ còn hơi tối, Hoắc Lãng chuẩn bị xong chờ xuất phát, cả người ngồi ở bên giường, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nhu hòa.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh mê mang mở mắt ra, hắn đưa bàn tay chạm vào gương mặt trắng nõn mịn màng của cô gái nhỏ của hắn, giọng điệu ôn nhu:
"Buổi chiều muốn mang em trở về đội, cho nên chúng ta xuất phát sớm một chút, không thể để cho người ta phát hiện ... Có thể dậy chưa? Hửm?"
Không thể bị phát hiện, có nghĩa là không thể bại lộ Tư Ninh Ninh trở về tỉnh H trước thời hạn, mấy hôm nay vẫn là ở tại Trần gia.
Bởi vậy, bọn họ phải lên đường trước khi xã viên dậy sớm làm việc.
Đồng hồ sinh học của Tư Ninh Ninh luôn cố định, nhưng vì trời lạnh trong ổ chăn quá ấm áp, bắt đầu mùa đông thì thường xuyên không muốn dậy, lúc này cô biết sự tình quan trọng, cho nên chỉ ở ổ chăn lười duỗi người một cái, liền chống thân mình ngồi dậy.
Trước sau chỉ mất vài giây, như là thay đổi thành con người khác, không riêng gì ánh mắt thanh minh, tinh thần thoải mái, tươi tỉnh bò dậy, dọn chăn mền.
Hoắc Lãng nắm tay Tư Ninh Ninh đẩy ra bên ngoài phòng: "Em đi rửa mặt đi, phòng anh thu dọn.""
Nghĩ sớm đi sẽ an toàn hơn, Tư Ninh Ninh không từ chối, đáp "vâng" một tiếng rồi xoay người cầm khăn lông và ly tre đi đánh răng rửa mặt.
Trong phòng bếp ấm áp dễ chịu, trên bếp kê hai cái nồi to, nhiệt khí là từ đó toát ra bên ngoài, Tư Ninh Ninh lại gần mở cái nắp nồi nhìn thoáng vào bên trong, bên trong có cháo, và một cái nồi khác là nước ấm.
Đậy chặt nắp nồi, Tư Ninh Ninh đi về phía sân sau, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Hoắc Lãng dậy lúc nào vậy? Tại sao cô không cảm nhận được gì hết? Cháo cũng đã nấu xong rồi, vậy anh ấy ngủ dậy biết bao nhiêu sớm vậy ta?
Nước giếng mát về mùa hè, ấm về mùa đông, có lẽ do chênh lệch nhiệt độ với bề mặt nên những làn khói quyện với những giọt nước li ti phiêu ra từ giếng.
Tư Ninh Ninh ngồi xổm dưới mái hiên sân sau đánh răng, ánh mắt thất thần đánh giá xung quanh.
Sau khi dọn phòng xong, Hoắc Lãng ló đầu ra khỏi cửa sau phòng bếp, nhìn Tư Ninh Ninh: "Anh khóa cái rương của em rồi, trước xách theo làm bộ, đừng cất mấy đồ vụn vặt vào, quay đầu anh mang sang nhà thanh niên trí thức cho em, đừng mang theo nặng."
"Vâng ..." Tư Ninh Ninh phun ra ngụm bọt.
"Vậy thì anh sẽ đợi em ở đây, trong nồi có nước ấm, lấy rửa mặt."
"Vâng ... Này Hoắc Lãng, chúng ta không ăn sáng rồi đi sao?"
"Cháo trong nồi chuẩn bị cho Sớm Mầm Hòa Cốc. Chúng ta đi lên huyện ăn, bằng không thời gian không kịp."
"À vâng ..." Tư Ninh Ninh gật đầu đồng ý, bên khóe miệng dính một tầng bọt đánh răng, vung tay: "Anh đi trước đi, em chuẩn bị một lát là ổn!"
"Ừm."
Kế hoạch đi vào huyện được coi là quyết định tạm thời, Đơn Mãn Đường ở trong huyện hoàn toàn không biết sự tình, cho nên tự nhiên sẽ không dự đoán trước mà lái xe qua đón.
Tư Ninh Ninh vốn cho là như vậy nên bọn họ đi lên huyện, đi hết con đường ngang qua đội sản xuất, kết quả vừa đi vào đường tắt bên sườn đại đội, không xa lắm, Hoắc Lãng kéo cô đứng lại.
“Làm sao vậy anh?” Tư Ninh Ninh ngây người hỏi.
"Không có việc gì."
Rổ rau đặt ở một bên cỏ khô, Hoắc Lãng cười lắc đầu.
Gió buổi sáng vẫn lạnh buốt thấu xương, sợ Tư Ninh Ninh sẽ cóng, hắn kéo cổ áo lông ở hai che đi khuôn mặt cô gái nhỏ: "Em ở chỗ này chờ anh một lát, anh đi vào đại đội mượn xe đạp."
Tư Ninh Ninh nắm lấy bàn tay sắp rút ra của Hoắc Lăng, theo bản năng hỏi: "Lên huyện chúng ta mua một cái xe đạp, trở về hai chiếc làm sao mà mang? Em còn chưa biết đi xe đạp đâu."
"Đều làm việc nhỏ, đến lúc đó để Đơn Mãn Đường bỏ vào sau xe là được."
Hoắc Lãng siết chặt tay Tư Ninh Ninh an ủi, thuyết phục xong người xong liền đặt hai tay Tư Ninh Ninh vào nhau, bàn tay to ôm chặt đôi tay nhỏ của Tư Ninh Ninh.
Chờ tay Tư Ninh Ninh ấm áp lên, hắn kéo tay em ấy cắm vào túi áo khoác:
"Một lát thôi anh trở về, em ở đây đợi anh, đừng nói chuyện với người lạ.
Đây là lại đem cô thành trẻ con.
Tư Ninh Ninh nâng cằm về hướng đại đội, cắt ngang lời nói của Hoắc Lãng: "... Mau đi đi anh!"
"Ừ!"
Hoắc Lãng đi vội về cũng mau, trở về là cưỡi lên xe đạp 28 Đại Giang.
28 Đại Giang không phải xe dành cho phụ nữ, quanh thân xe dài 1m7 chỗ yên sau đại khái cao từ 85 đến 90 cm.
Tư Ninh Ninh mặc rất nhiều quần áo, áo khoác quân đội dài gần đến bắp chân, Hoắc Lãng đẩy xe đạp đến phía trước dừng lại, cô xoay người vặn vẹo cả nửa ngày cũng chưa tách chân ngồi lên xe được.
Cuối cùng, vẫn là Hoắc Lãng ra tay, nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai xung quanh mới ôm eo nhất cả người lên, thả vào yên sau.
"Giữ chặt yên xe trước, chờ đến lúc anh đạp xe thì ôm chặt anh."
"Vâng."
Tư Ninh Ninh đáp ứng dứt khoát lưu loát, vậy mà chờ Hoắc Lãng treo giỏ rau trước xe, chân dài đạp đạp, xe đạp tiến về phía trước, cô chỉ nắm lấy quần áo ở hai bên eo Hoắc Lăng.
Niên đại đặc thù, vợ chồng ở bên ngoài còn phải kiêng dè, huống chi là cô và Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng không nói gì nhiều, chỉ hỏi cô có lạnh không khi mà tay để ở ngoài như vậy, lạnh quá có thể cắm vào túi áo của hắn.
Tư Ninh Ninh thở ra một hơi sương mù nhẹ nhàng lắc đầu, nhận ra Hoắc Lãng không nhìn thấy động tác của cô, cô nghiêng đầu nói: "Không lạnh."
Hoắc Lãng bình tĩnh đạp bàn đạp chiếc xe đạp, tốc độ không đổi, xe đại 28 Đại Giang lướt nhanh trên đường, hai bên đường phong cảnh nhanh chóng bị bỏ rơi ở phía sau.
Tư Ninh Ninh điều chỉnh góc độ một chút, ở sau lưng Hoắc Lãng tránh gió úp thẳng vào mặt, đồng thời dọc theo đường đi, câu được câu không mà cùng Hoắc Lãng nói chuyện phiếm:
"Những chiếc xe đạp thường bán trên thị trường là loại 28 Đại Giang vậy hả anh? Xe đạp này cao quá, nhìn không nhẹ, em có thể học được sao?"
"Có nhiều thương hiệu, Phượng Hoàng, có Vĩnh Cữu, Phí Cáp, mà chúng đều tương tự cái hình dạng như này, đều là cho nam nhân đạp ... Em muốn học chờ về đội anh dậy cho em."
Rốt cuộc chỉnh thể là cho nam nhân đi, trọng lượng khẳng định là nặng, bất quá xe đạp dùng để đạp, không phải dùng để khiêng, chạy thích ứng được vài vòng, tự nhiên có thể khống chế nó.
Tư Ninh Ninh thông minh, Hoắc Lãng cho rằng việc học đi xe đạp không khó đối với em ấy.
Tư Ninh Ninh cảm thấy những gì Hoắc Lãng nói rất bình thường, xem ra là dễ học, sau khi trầm ngâm gật đầu, không khỏi hỏi thêm một câu: "Không có xe đạp nhỏ hơn chút hả anh? Thích hợp với nữ đồng chí ấy?"
"Thủ đô bên kia có, còn tỉnh H bên này ..." Hoắc Lãng dừng một chút, sau đó uyển chuyển cười: "Trước mắt thật là chưa nhìn thấy qua."
Bắc Kinh là thủ đô, bên đó địa phương lớn, đồ vật nhiều, tại đó cán bộ cao cấp, đại viện con cháu cũng nhiều, trọng nam khinh nữ có đó, nhưng không thiếu những gia đình yêu thương con gái, có chút gia cảnh nguyện ý mua cho con gái trong nhà xe đạp kiểu nữ để đi.
Mà cái tình huống này không nhiều lắm, đổi đến tỉnh H, bên này địa phương nhỏ, đã ít nay còn thiếu.
Chắc chắn, hàng lấy về bán không được, cho nên Cung Tiêu Xã cùng cửa hàng bách hóa sẽ không để hàng tồn kho.