Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 422 - Chương 422: Hai Người Yêu Nhau

Chương 422: Hai Người Yêu Nhau Chương 422: Hai Người Yêu Nhau

Editor: Hye Jin

Bốn chân của chiếc giường tre được làm bằng tre dày, nhưng phần nằm được làm bằng những dải tre mỏng, tất nhiên là mùa hè ngủ sẽ rất mát và thoải mái, còn mùa đông dù có đắp chăn bông cũng không ổn, trước sau sẽ lạnh căm căm.

Sau khi Hoắc Lãng đặt chiếc giường tre vào tường, hắn đấy sát vào trong cùng, xác định không lắc lư, lại vì tránh cho Hòa Cốc ngủ bị cảm lạnh vào ban đêm, trước tiên hắn trải một lớp rơm khô lên giường tre, tiện đà ở trên trải thêm hai tấm đệm mỏng.

Tìm ra thêm một cái mền trong tủ, cái này là do Hoắc Lãng tự tay làm, lót nhiều tầng nên giường cũng mềm mại ấm áp hẳn lên.

Theo ám hiệu của Hoắc Lãng, Hòa Cốc chui vào trong ổ chăn, cái thân thể nhỏ bé cuộn tròn lò cái đầu ra nhìn Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng xoa xoa thằng bé: "Có lạnh không?"

“Không lạnh đâu.” Hòa Cốc vui vẻ lắc đầu nói: “Anh ơi, mềm quá!”.

"Đây là giường của em, về sau phải tự dọn dẹp giường đệp của mình, anh sẽ theo dõi, không được bắt Sớm Mầm dọn dẹp."

"Vâng, anh cả, em biết rồi! Đừng lo lắng, em chính mình làm việc."

"Chăn bông đầy đủ rồi, ngủ ngoan đi."

"Vâng!"

Hoắc Lãng đứng dậy, định ra cửa phòng, Hòa Cốc đã chui đầu vào ổ chăn lại thò đầu ra ngoài: "Anh cả!"

"Hả?"

Hoắc Lãng mở cửa he hé, ngược sáng nhìn Hòa Cốc ở bên trong: "Làm sao vậy?"

“Không có việc gì, ngủ ngon!” Hòa Cốc nghiêm mặt nói một tiếng ngủ ngon, sợ anh cả nhà mình không hiểu, nó rúc đầu tiến vào trong chăn nũng nịu giải thích: "Tư Ninh Ninh nói, trước khi đi ngủ nói ngủ ngon, ý là ban đêm ngủ ngon mơ đẹp."

Hoắc Lãng ngây người ra, vốn ở trước mặt Hòa Cốc luôn nghiêm mặt, lúc này khuôn mặt hắn trở nên nhu hòa, mềm mại.

“Ngủ ngon.”

Trầm giọng đáp một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi ổn định hai đứa nhỏ xong, Hoắc Lãng đi vào bếp giúp Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh về cơ bản đã nhặt xong mớ rau rồi, chỉ còn sót một chút xíu nữa rồi dọn dẹp rau hỏng trên mặt đất.

Công việc hoàn thành cứ giao cho Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lấy nước về phòng tắm rửa, đi ngang qua phòng chính, cô thấy nơi đặt giường tre không còn nữa, buông cái ấm nước, vội vã cất bước chạy về phía phòng bếp:

"Anh chuyển cái giường tre sang phòng hai đứa nhỏ rồi?"

Hoắc Lãng ngơ một lúc, rồi thành thật gật đầu: "Ừ."

Tư Ninh Ninh cau mày: "Vậy buổi tối anh ngủ ở đâu?"

Hoắc Lãng dừng lại, nghĩ rằng Tư Ninh Ninh hiểu lầm hắn muốn cùng em ấy ngủ chung một chiếc giường, lỗ tai nóng ran lên giải thích: "Anh không quan trọng, nhà chính có cái ghế dài, lát nữa chắp vá là có thể ngủ một hôm."

Tư Ninh Ninh tức giận đến điên rồi, gõ gõ lên cửa nhà bếp: "Đây là cuối đông, hông phải cuối xuân giữa hè! Băng ghế dài làm sao có thể ngủ?"

Hoắc Lãng vốn là muốn nói không có chuyện gì, hắn da dày thịt béo, kháng được đông lạnh, ngủ trên mặt đất còn có thể ngủ, mà cảm nhận được gương mặt nhỏ Tư Ninh Ninh mang theo vẻ tức giận, hắn đem lời nói nuốt ngược trở vào, bất đắc dĩ buông tay: "Ván gỗ không dễ kiếm, chỉ có thể đem giường tre dịch qua thôi .... Vậy em nói bây giờ phải làm sao bây giờ?"

"Không biết, sao anh không hỏi em rồi làm? Không phải không thể kéo thêm hai ngày ..."

Không phải cô không hiểu ... Sớm Mầm và Hòa Cốc đều là anh em ruột, từ nhỏ đến lớn đều ngủ chung giường, nào có đạo lý nói tách ra ngủ riêng thì tách ra ngủ riêng ngay lập tức, phải căn cứ tình huống trong nhà rồi chậm rãi tách không phải tốt sao?

Nói làm là làm liền à, hừ …..

Ghế dài kia rộng bao nhiêu? Hai cái ghế ghép lại bên nhau rộng còn chưa đến 40cm, đừng nói là lót chăn, một Hoắc Lãng to đùng thế này làm sao mà ngủ?

Càng nghĩ càng tức giận, Tư Ninh Ninh giậm chân, trừng mắt nhìn Hoắc Lãng: "Chuyện là anh làm, đừng hỏi em làm sao bây giờ?"

Đi tới gần bếp lò hai bước, "Duang" bạo lực đóng nắp nồi đang khói mù mịt, Tư Ninh Ninh xoay người vùi đầu trở về phòng, khóa cửa lại lắc lư đi vào trong không gian, liền mạch lưu loát!

Ai thèm quan tâm chứ!

Để anh ấy đông lạnh đi!

Tư Ninh Ninh xụ mặt, người đã tiến vào biệt thự cởi quần áo tiến vào nhà tắm.

Ngoài miệng nói không thèm quan tâm đến Hoắc Lãng, nhưng từ không gian ra làm khô tóc, Tư Ninh Ninh ném cái khăn lông vào chậu, khuấy khuấy nước cho bắn ra chút nước giả tạo bộ dạng tắm xong, cô nghiêng đầu nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, đột nhiên có phần không đành lòng.

Băng ghế chật hẹp như vậy, một ngày lạnh giá như vậy, làm sao ngủ được ...

Tư Ninh Ninh ngồi xổm bên bồn tắm, ngón tay móc khăn tắm vòng qua vòng lại trong bồn, trằn trọc hồi lâu, cuối cùng cũng vứt khăn tắm xuống, đứng dậy mở cửa: "Hoắc Lãng!"

Hoắc Lãng dọn dẹp phòng bếp gọn gàng, vừa đặt rổ đầy rau lên bàn lớn trong phòng chính, nghe thấy tiếng gọi của Tư Ninh Ninh, hắn lập tức xoay người đi vài bước, đến gần Tư Ninh Ninh: "Làm sao vậy em?"

“Không có gì, cái chậu gỗ nặng quá em không thể di chuyển được.” Tư Ninh Ninh tùy ý tìm một cái cớ.

Cơ mà cái chậu gỗ tắm rửa là gỗ đặc, thêm nước nữa rất nặng, ở trong viện giặt quần áo cô có thể nhấc lên đồ nước ra ngoài, cơ mà ở trong phòng cô không có biện pháp gì.

Bởi vì thật sự nhấc lên không nổi.

Hoắc Lãng biết chuyện này, tự nhiên không nghi ngờ gì: "Tắm xong rồi vào giường ngủ đi, nước anh đi đổ."

Vừa nói, vừa xắn tay áo, để lộ cánh tay vạm vỡ, đem khăn tắm của Tư Ninh Ninh vắt khô treo lên phía cửa, hắn hơi khom người, nhẹ nhàng "a" một tiếng, hai cánh tay lộ rõ đường gân, cái chậu nặng trĩu nhanh chóng bị Hoắc Lãng nâng lên.

Tư Ninh Ninh đáp "ừm", là miệng đáp còn người thì chậm rì rì đi theo phía sau Hoắc Lãng đi ra ngoài sân sau đổ nước.

Gập ghềnh dẫm phải gót giày của Hoắc Lãng hai lần, cho đến khi Hoắc Lãng đổ nước, đem cái chậu dựng đằng sau cửa, quay lại nhìn cô đầy nghi ngờ, cô mới nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói chuyện:

"Nếu anh thành thật, thì hôm nay chen chúc nằm chung trên giường đi."

"…… Hả?"

Bộ não của Hoắc Lãng "ong" một cái, có lẽ vì hắn quá mức kinh hỉ, thế nên không hề phản ứng được cái gì.

Tư Ninh Ninh nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hoắc Lãng, vừa rồi khẩn trương dần dần biến mất, người như con mèo hoang tức giận, hai tay đẩy Hoắc Lãng: "Anh đây là có biểu tình gì! Không muốn thì thôi! Anh đừng có tưởng em cùng anh ..."

Hoắc Lãng cười khan một tiếng, nắm lấy bàn tay đang đánh lung tung của Tư Ninh Ninh, cắt ngang lời nói của Tư Ninh Ninh: "Anh nguyện ý."

Khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên nhu hòa đi khiến Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, lời mắng mỏ từ trong miệng nuốt trở lại trong bụng, cô tùy ý để Hoắc Lãng nắm chặt tay mình, ánh mắt hờn dỗi quay sang một bên: "Em chỉ là không muốn đeo áp lực tâm lý trên lưng, anh không cần nghĩ nhiều ... Hơn nữa em cảnh cáo anh, anh tốt nhất thành thật một chút, nếu anh làm cái gì đó, em, em đến đội trưởng cử báo anh, cử báo anh lưu manh!"

“Được rồi, anh không làm gì cả, anh hứa.” Hoắc Lãng nhẹ nhàng đáp lại, tri kỷ không có chọc phá tâm của Tư Ninh Ninh.

Cô gái nhỏ thực sự mềm lòng, xấu hổ, cũng có thẹn thùng.

Tư Ninh Ninh chui vào trong ổ chăn, Hoắc Lãng ở sân sau tắm rửa xong, một thân hơi nước vào nhà.

Đàn ông hỏa khí tràn đầy hơn phụ nữ, thân thể Hoắc Lãng cường hãn, huyết khí tràn đầy, cộng thêm nhiệt độ cơ thể, khi người vào phòng, ánh đèn dầu hỏa mờ mờ ấm áp, Tư Ninh Ninh thậm chí còn không biết Hoắc Lãng dùng nước lạnh tắm rửa.

Ở trong cùng một phòng, thậm chí ngủ dưới cùng một cái chăn bông, Tư Ninh Ninh không biết phải làm sao, cô cảm thấy bản thân mình sẽ thẹn thùng, hoặc là ngượng ngùng, mà kỳ thật cái gì cũng không có.

Chỉ một chút…

Cảm thấy hơi xấu hổ.

Tiếng bước chân "lộc cộc" vang lên, Hoắc Lăng đang tiến đến gần giường, Tư Ninh Ninh hơi hoảng ôm lấy cái gối, xoay người quay mặt vào tường, sau đó ván giường khẽ lay động, Hoắc Lăng nằm ở bên cạnh cô.

Giường nhỏ là giường đơn, lúc trước Hoắc Lãng ngủ một mình, hiện tại hai người cùng nằm chung, cho dù cả hai người đều co rúm ró lại, thân thể vẫn là dán chặt vào nhau.

Không hẹn mà gặp, cả hai đồng thời nuốt nước bọt.

Cuối cùng, chính là Hoắc Lãng lên tiếng trước: "Đèn chưa thổi?"

Tư Ninh Ninh gật đầu, khô cằn "ừm" một tiếng.

Hoắc Lãng im lặng hồi lâu, lại nói: "Anh đi thổi đèn."

Tư Ninh Ninh lại "ừm" một tiếng.

Tấm ván giường khẽ run lên, Hoắc Lãng đi tới thổi đèn.

Căn phòng bỗng chốc tối sầm, rồi tấm ván giường rung lên, Hoắc Lãng lần nữa nằm lên trên giường.

Không biết sao lại thế này, rõ ràng vừa rồi còn không cảm thấy khẩn trương, lúc này không chỉ cảm thấy trong lòng, mà tim cũng đập dồn dập "thịch thịch thịch".

Thân thể Tư Ninh Ninh căng thẳng, trước đây Hoắc Lãng từng ôm eo không thả còn hôn hôn nữa, cô tổng cảm thấy xác suất Hoắc Lãng không thành thật cao quá, đợi một lúc lâu, đến khi Hoắc Lãng hô hấp trầm ổn, cô mới cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Thân thể căng thẳng của cô từ từ thả lỏng, trong bóng tối, Tư Ninh Ninh mím môi, ngập ngừng gọi: "Hoắc Lãng?"

“……”

Không người đáp lại.

Nhanh như vậy liền ngủ rồi?

Không thể nào?

Mấy ngày nay cũng không làm cái gì nặng, hẳn là nghỉ ngơi tốt, tinh thần thoải mái.

Tư Ninh Ninh đảo mắt một vòng, cô nhẹ nhàng xoay người, chống cái ván giường ngồi nhổm nửa người dậy, hạ giọng ghé sát bên tai Hoắc lãng:

“Ngủ rồi sao?”

Trời tối đen như mực, Tư Ninh Ninh không nhìn thấy lông mi thường xuyên run rẩy của Hoắc Lăng: "Hoắc Lãng? Anh thật sự ngủ rồi sao."

Nhuyễn ngọc ôn hương trong vòng tay, Hoắc Lãng nào có khả năng ngủ? (Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu để diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng)

Vậy vì sao không hé răng? Giả bộ?

Bình Luận (0)
Comment