Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 421 - Chương 421: Giáo Dục Giới Tính

Chương 421: Giáo Dục Giới Tính Chương 421: Giáo Dục Giới Tính

Editor: Hye Jin

Hai nhỏ một lớn trong nhà chính cứ bó chân bó tay, Tư Ninh Ninh buồn cười, lia mắt nhìn Hoắc Lãng bắt đầu sai sử:

“Anh đi thắp đèn dầu, thắp sáng một chút, rồi đun một nồi nước to, em cắt tóc cho Hòa Cốc và Sớm Mầm rồi để hai đứa nhỏ tắm một cái, lập tức ra năm liền khai giảng, đi ra ngoài phải nhìn cho có tinh thần một chút."

Hoắc Lãng lập tức nâng cái thùng lên, đi vào phòng bếp: "Anh nấu hai nồi, em hai hôm nay vất vả rồi, đêm nay tắm nước nóng thư giãn một chút, nghỉ ngơi thật thoải mái, những chuyện khác không cần nhọc lòng."

"Này, anh đừng động em." Tư Ninh Ninh ở một bên tìm cái túi da rắn, ở một bên nhà chính cạnh bàn tìm cái chỗ ánh sáng tốt nhất bận việc, còn không quên mà xua xua tay: "Anh đun một nồi thôi, cho lửa lớn đi anh, em thì tạm thời không cần, em còn có chuyện khác nhờ anh nữa."

“Chuyện gì?”

"Ngày mai không phải đi vào huyện sao? Cũng không tiện đi tay không, anh nói đất trồng rau nhiều rau dưa già rồi, lập tức đầu xuân, sấn lúc này bên ngoài còn sáng anh đi hái một ít trở về, buổi tối em rửa sạch sẽ, ngày mai xách đến chỗ Lương viện sĩ bên kia, đỡ phải lấy những thứ khác, chị ấy sẽ không chịu lấy."

"Được, anh thu thập cái này, lập tức liền đi."

“Chậc chậc ——”

Tư Ninh Ninh banh mặt: "Chỗ này của em còn cần thu thập cái gì đâu? Túi da rắn với băng ghế đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cắt tóc nữa thôi, anh biết làm không?"

Trong nhà có cái dao cạo, Hoắc Lãng dùng để cạo trọc, trước kia cũng là cạo đầu cho Hòa Cốc.

Nói đến cắt các kiểu tóc khác, đặc biệt là kiểu mà Tư Ninh Ninh cắt cho Hòa Cốc và Sớm Mầm làm hai đứa nhỏ nhìn y như búp bê sứ, hắn thật sự không biết, sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn đi phòng bếp nhóm lửa đi thôi.

Tư Ninh Ninh liếc nhìn bóng lưng của Hoắc Lãng cười cười, sau đó thu hồi ánh mắt, tươi cười càng thêm rộng mở, nói với hai củ cải nhỏ, giọng điệu ôn nhu dỗ dành: "Chị cắt tóc cho các em như hồi trước được không?"

Sớm Mầm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Hòa Cốc gãi gãi lên cái khuôn mặt nhỏ, nghiêm nghị gật đầu: "Em đều được."

"Được rồi."

Tư Ninh Ninh thuận miệng đáp.

Cô không phải thợ làm tóc chuyên nghiệp, hơn nữa việc cắt tóc là dựa vào cảm tính, cho nên tốc độ cắt không nhanh, chờ cô cắt tóc xong cho hai củ cải nhỏ thì bên kia Hoắc Lãng cũng đã xách cái giỏ đầy rau đi vào.

Tư Ninh Ninh tháo chiếc túi da rắn trên cổ Sớm Mầm, cẩn thận hất đi đám tóc trên má Sớm Mầm.

Để Sớm Mầm và Hòa Cốc đứng cạnh nhau để xem kết quả, Tư Ninh Ninh bỗng nhiên phát hiện hai đứa nhỏ là sinh đôi, vậy mà Sớm Mầm cao hơn Hòa Cốc tận nửa cái đầu.

Bảo Hoắc Lãng mang rổ rau vào bếp rồi nhét hai cây củi vào bếp để nước ấm hơn, Tư Ninh Ninh hơi cúi đầu điểm điểm chóp mũi của Hòa Cốc: "Nhìn thấy không? Em gái còn cao hơn em."

Hòa Cốc co quắp, không phục, liếc nhìn sang, phát hiện Sớm Mầm cao hơn mình thật, lòng bỗng sinh ra khẩn trương cùng sợ hãi: "Em, em ngoan ngoãn ăn cơm, đã không còn kén ăn nữa."

Tư Ninh Ninh sờ sờ đầu của Hòa Cốc, tóc của con trai cứng hơn tóc con gái còn cắt gọn, hơi chút đau tay: "Chỉ ăn cơm thôi không đủ, còn cần vận động, về sau Tam Nha cùng Chu Tiểu Thúy kêu em đi chơi, em phải tham dự, có biết hay không?"

"Chạy bộ, không chỉ rèn luyện cơ thể mà còn có thể thúc đẩy quá trình tiêu hóa, các chất dinh dưỡng trong dạ dày được hấp thụ nhanh hơn." Tư Ninh Ninh dừng lại một chút tìm lý do để nói: "Em xem đội chúng ta Đống Đống cùng Cương Đản, bọn họ tuy gầy nhưng đều cao hơn em đúng không?"

Hòa Cốc suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!"

Mặc dù nó không muốn thừa nhận điều đó, mà hình như thật là trong đám con trai trong đội sản xuất, nó là lùn nhất.

Nghĩ đến đây, Hòa Cốc đột nhiên có chút lo lắng: "Tư Ninh Ninh về sau em có thể cao lên được hay không? Em sẽ không thể cao hơn nữa sao? Vạn nhất em không thể cao lên được thì làm sao bây giờ?"

Tư Ninh Ninh cười điềm đạm, trấn an Hòa Cốc để thằng bé dịu đi nỗi lo lắng không yên trong lòng: "Cho nên phải cố gắng ăn cơm, phải vận động thật tốt."

Hòa Cốc cau mày cắn chặt môi dưới, ngập ngừng: “Có thực sự được không?”

“Không thử thì sao biết có được hay không? Không phải chị đã kể cho em rất nhiều chuyện sao? Không thử vĩnh viễn không biết kết quả."

Hòa Cốc vẫn luôn cự tuyệt Tư Ninh Ninh không được, đặc biệt là Tư Ninh Ninh nói chuyện có tổ chức có tính thuyết phục, chính nó dẫu miệng cân nhắc một chút, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: "Em đã biết, em sáng mai tìm Tam Nha đi chơi."

Tư Ninh Ninh mỉm cười, xoa đầu thằng bé mấy cái. Đẩy nhẹ cái thân hình nhỏ bé sang nhà bếp: "Được rồi, sang bảo anh cả múc nước cho em tắm rửa đi."

Chơi đùa là chuyện nhỏ, tuy rằng hiện tại Hòa Cốc không bài xích cái gì, vẫn như cũ không quá dung nhập tập thể mấy đứa nhỏ, Tư Ninh Ninh mượn cơ hội này để Hòa Cốc tiếp nhận mấy đứa nhỏ khác, cũng để những đứa nhỏ trong đội tiếp nhận Hòa Cốc.

“Vâng!” Hòa Cốc chạy đi vài bước, một lúc sau quay lại kéo Sớm Mầm: "Sớm Mầm, chúng ta cùng nhau đi."

Sớm Mầm nói “vâng" một tiếng định đi theo vào nhà bếp, Tư Ninh Ninh vội kéo Sớm Mầm lại, nói với Hòa Cốc: "Em hiện tại là tiểu nam nhân, không thể cùng con gái tắm rửa được."

Hòa Cốc sững sờ một lúc, như đang nghĩ đến điều gì đó, hai tròn xoe, gương mặt đỏ bừng "a" một tiếng, rồi chạy ra ngoài.

Trong phòng bếp mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của Hoắc Lãng, tiếng Hòa Cốc trả lời, đại khái qua 10 mấy giây sau tuyền đến tiếng nhấc cái nắp nồi múc nước.

Tư Ninh Ninh không để ý quá nhiều, trong phòng chính chỉ còn lại cô và Sớm Mầm, cô duỗi tay ra, kéo cái băng ghế ngồi trước mặt Sớm Mầm, nắm lấy tay Sớm Mầm, hai chị em thì thầm tâm tình:

"Anh trai em không tinh tế, có nhiều thứ không hiểu, anh ấy không thể dạy em, em là chị là cô giáo của em, cho nên chị nói với em, Sớm Mầm, em phải nhớ kỹ biết không?"

Đồng tử phản chiếu khuôn mặt của Tư Ninh Ninh, mặc dù cô bé không hiểu tại sao Tư Ninh Ninh vì sao trở nên nghiêm túc vậy, cô bé vẫn nghiêm túc gật gật đầu: "Vâng!"

“Phụ nữ sinh ra so với đàn ông yếu thế, về cả thân hình và sức lực …”

Tư Ninh Ninh tạm dừng, trong lòng đại khái tổng kết ra một số từ ngữ dễ hiểu:

"Dù ở cùng người khác hay khi ở một mình, trước hết phải bảo vệ chính mình. Càng phải chú trọng sự riêng tư về giới tính, đi vệ sinh phải kiêng dè nam nhân, cho dù là trẻ con hay là người lớn, hay là người già đều giống nhau biết không?"

Sớm Mầm nghiêm túc gật đầu, Tư Ninh Ninh đong đưa suy nghĩ, sau đó đôi tay nghiêm túc chỉ vào một số bộ phận riêng tư: "Còn có nơi này, nơi này là những nơi không ai có thể đụng vào, nếu có người cường chế động chạm hoặc là sờ loạn phải ngăn lại, phản kháng, phải nói cho cô giáo, nói cho anh cả, nhớ chưa?"

Tư Ninh Ninh không giải thích vì sao những bộ phận kia không thể đụng vào, nhưng mà Sớm Mầm có thể hiểu ngầm một ít, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, gật đầu: "Chị ơi, em nhớ hết rồi. Sau này em sẽ chú ý, đi vệ sinh sẽ chú ý."

Tư Ninh Ninh cười nhẹ xoa xoa đầu Sớm Mầm, nghĩ đến cái gì đó, cô lại bổ xung thêm: "Là con gái phải sạch sẽ, nếu không thể tắm thường xuyên, thì trước khi đi ngủ cũng nên rửa mặt, rửa chân, ... quần lót cũng phải đổi thường xuyên...."

Nói đến đây, Tư Ninh Ninh dừng lại một lúc, rồi xua tay nói: "Ngày mai, chị với anh cả em sẽ đi vào huyện, đến lúc đó chị bảo anh ấy mua ít vải trở về, trở về chị may cho em hai bộ nội y để thường xuyên thay đổi."

"Cảm ơn chị Ninh Ninh."

Sớm Mầm tính cách hiểu chuyện, Tư Ninh Ninh nói cái gì thì cô bé nhận định cái đó.

Tư Ninh Ninh gật đầu và khẽ "ừm": "Chị sẽ nói với anh cả em, trong phòng thêm một cái giường nhỏ nữa, trung gian cách một tấm vải, em cùng Hòa Cốc phải tách ra, nam nữ phải tách ra không ngủ chung một chiếc giường, em phải ghi tạc trong lòng, không thể bởi vì thân nhân liền nghĩ cái gì cũng có thể, biết không?"

Vẻ mặt và lời nói của Tư Ninh Ninh đều rất nghiêm túc, Sớm Mầm có lẽ biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, sau một hồi nhớ lại những gì Tư Ninh Ninh đã nói, cô bé lại gật đầu: "Chị Ninh Ninh, em nhất định sẽ nhớ những gì chị đã nói, chờ hôm nay em đi tìm Tam Nha chơi cũng sẽ nói cho các cậu ấy chú ý."

"Ừ, thật ngoan."

Tư Ninh Ninh vỗ vỗ đầu khen ngợi Sớm Mầm, lúc này, Hoắc Lãng từ trong bếp bưng một cái thùng nước ra: "Nói cái gì vậy."

Sớm Mầm ngượng ngùng cười, không nói gì cả.

Tư Ninh Ninh oán trách nhìn Hoắc Lãng: "Con gái đang tâm sự chuyện riêng tư, nam nhân tự giác lảng tránh đi, đừng có mà hiếu kỳ."

Hoắc Lãng cười vui vẻ, xoa trán, xách cái thùng nước vào trong kêu Hòa Cốc đi tắm trước.

Trời càng ngày càng tối, trời đất bao trùm một màu đen, vầng sáng đèn dầu đung đưa mờ ảo chiếu rọi sân nhà nhỏ ấm áp.

Tư Ninh Ninh ngồi trong phòng bếp, bên cạnh bếp lò, hơi nghiêng người về phía trước, chọn những chiếc lá úa và già trong đám rau mà Hoắc Lãng hái về từ ruộng rau, đặt sang một bên, chờ nhặt xong rồi thì xếp vào một cái rổ.

Hoắc Lãng vốn dĩ muốn đến giúp, nhưng vì Tư Ninh Ninh nhấn mạnh với hắn rằng Sớm Mầm cùng Hòa Cốc đã lớn, không còn thích hợp để ngủ chung giường, cho nên hắn lục tìm ra cái khăn trải giường cũ, ở giữa phòng Hòa Cốc cùng Sớm Mầm còn ngăn một tấm rèm.

Sớm Mầm là con gái, ngủ bên trong rèm, Hòa Cốc ngủ ở bên cạnh cửa, vì ở nhà không có ván gỗ, Hoắc Lãng suy nghĩ một chút liền dời cái giường tre trong phòng chính vào trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment