Editor: Hye Jin
Trên mặt ngứa ngáy, Hoắc Lãng đưa tay vén tóc xõa trên mặt ra, thay vì buông ta bàn tay vòng qua siết chặt eo Tư Ninh Ninh lại: "Thật đẹp."
Hoắc Lãng nhìn Tư Ninh Ninh bằng ánh mắt rực lửa.
Hắn đã nhìn thấy Tư Ninh Ninh búi tóc sau đầu, nhìn thấy tóc tết sau lưng, cũng nhìn thấy tóc tết hai bên. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô gái nhỏ xõa tóc ...
Gương mặt Tư Ninh Ninh vốn đã nhỏ, tóc xõa dài làm gương mặt càng nhỏ nhắn, làm làn da càng thêm trắng, hương thơm nhè nhẹ, cầm lên còn mềm, dù nhìn ở góc độ nào cũng nhìn ra được nét trẻ con.
“Khen em cũng vô dụng!” Tư Ninh Ninh xấu hổ cắn môi, nghiêm mặt nói: “Mau buông ra!
Hoắc Lãng khàn giọng cười: "Buông ra cũng có thể!"
Vừa dứt lời, hắn còn bổ sung them: "Ngày hôm qua em nói chuyện không giữ lời, anh nghe lời em xong em không hôn anh, hôm nay em phải hôn anh một cái mới có thể buông ra."
“Chơi lưu manh có phải hay không?”
Tư Ninh Ninh vặn vẹo sức lực, giãy dụa vài lần không thể thoát được ngược lại vì vặn vẹo mà Hoắc Lãng có xu thể ngẩng đầu lên, Tư Ninh Ninh mặt đỏ như máu, bực cả mình há mồm cái cái tay Hoắc Lãng một ngụm.
Tưởng là Hoắc Lãng sẽ buông cô ra, kết quả Hoắc Lãng không buông, cánh tay ôm eo siết chặt lại, hơi thở đan xen triền miên.
Hôn đến đầu óc Tư Ninh Ninh loạn thành một đoàn.
Thật lâu sau, Hoắc Lãng ôm Tư Ninh Ninh đang thở dốc vào trong ngực, trầm giọng thở dài: "Đầu xuân cũng có khả năng có tuyết rơi đúng không? Thật muốn mau cưới em vào nhà, muốn có con."
“Muốn sinh anh tự sinh đi, em không sinh." Tư Ninh Ninh đấm vào ngực Hoắc Lãng một cái, lúc này nhỡ tay đánh khá đau kêu cái bụp, sợ tới mức vuốt vuốt nhẹ chỗ bị đánh của Hoắc Lãng.
"Không đau, em dùng bao nhiêu lực đâu."
Hoắc Lãng cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay cô gái nhỏ hôn một cái, gương mắt tuấn tú của Hoắc Lãng quá thiếu đòn, Tư Ninh Ninh thật muốn đánh anh ấy mấy cái.
Trợn mắt nhìn Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh banh mặt: "Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nên dậy?"
Cái cằm mập mạp của Hoắc Lãng áp vào cổ Tư Ninh Ninh mà cọ cọ, mà sợ làm cô gái nhỏ bực bội, không cam lòng chỉ có thể buông lỏng ra.
Tư Ninh Ninh đi tới giếng rửa mặt vệ sinh cá nhân. Hoắc Lãng mặc quần áo, đun chút nước nóng để Tư Ninh Ninh dùng, dư quang nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang tết tóc, hắn lên tiếng: "Đừng tết, thả đi, đẹp."
Giống như là búp bê sứ vậy.
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng, vừa đánh răng cho nên lời cũng không rõ ràng: "Người khác thấy không phải sẽ chê cười?"
Hoắc Lãng nghiêm trang: "Ai chê cười? Em ở chỗ anh xõa tóc, người khác có thể nhìn thấy?"
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng không nói nên lời, không biết anh ấy học được câu nói quen thuộc của bá đạo tổng tài đâu ra, xét xét một chút, cuối cùng lựa chọn bỏ qua.
Cái niên đại này, những kiểu tóc thả bồng bềnh, nhẹ nhàng không được coi trọng, người ta chỉ thấy bạn là người không gọn gàng, chỉn chu.
Lúc mới xuyên qua cô còn chưa ý thức được điểm này, chải chuốt chính là cảm thấy bản thân mình xõa tóc đẹp, cho đến khi bị người ta chỉ điểm vài lần ...
Lần đó trải qua xong, cho dù thấy tết tóc hai bên không đẹp cô vẫn thành thật mà tết tóc ...
“Tư Ninh Ninh…”
Tư Ninh Ninh cười đắc ý với Hoắc Lăng, đúng là khi mà lão nam nhân Hoắc Lãng rơi vào tình yêu thì càng trở nên thật ấu trĩ, cơ mà nháo thì nháo, cô quay sang chớp chớp mắt:
“Anh về sau còn nhiều cơ hội nhìn thấy, cho nên bây giờ, đừng nháo."
"Ừm."
Hoắc Lãng ra vẻ nhụt chí thở dài, cánh môi bất giác mỉm cười, hiển nhiên lời Tư Ninh Ninh để trong lòng.
Đúng vậy, về sau hắn còn nhiều cơ hội.
Hắn có thể nhìn thấy Tư Ninh Ninh trong các trạng thái khác nhau ...
Trái tim đột nhiên mềm nhũn ra, Hoắc Lãng đứng ngây ngốc cười, xoa xoa trán, cười lên thành tiếng, giọng nói trở nên trầm thấp từ tính: "Em rửa mặt đi, anh đi đánh nước cho em rửa mặt."
“Vâng."
Tư Ninh Ninh gật đầu, ngồi xổm xuống và tiếp tục đánh răng.
Nhìn thì bình tĩnh thong dong, kỳ thật lúc Hoắc Lãng xoay người vào nhà, khóe mắt cô vẫn đi theo từng hành động của anh ấy.
Đánh nước rửa mặt cho cô, nước rửa chân hận không thể mang đi đổ giúp cô, Hoắc Lãng ...
Đối với cô quá tốt, chăm sóc cô quá cẩn thận tỉ mỉ.
Sự chăm sóc, săn sóc ân cần này đã vượt xa sự mong đợi của Tư Ninh Ninh.
Trên đời có rất nhiều chuyện không thể làm nổi lên non, cả hai đời đều gặp phải tao ngộ về gia đình, Tư Ninh Ninh ngẫu nhiên để tâm vào những điều vụn vặt cực kỳ, có lẽ kết quả cuối cùng, có nguyên nhân từ cô, là cô không tốt không đủ ưu tú, lại hoặc là cô lý trí quá mức, quá máu lạnh, cho nên không được gia đình yêu quý.
Cho nên thỉnh thoảng khi ở một mình, ngẫu nhiên cô từ tận đáy lòng sinh ra cảm giác hoảng sợ, cô có xứng đáng với sự chăm sóc của Hoắc Lãng hay không?
“Suy nghĩ cái gì? Bàn chải đánh răng bị em cắn sắp trọc rồi?"
"À ... không." Tư Ninh Ninh hoàn hồn, tiếp tục chải răng, sau đó ống trúc rửa sạch sẽ, chạy vào trong bếp đặt lại đồ vật về vị trí cũ, cẩn thận chọt chọt cái khăn lông trong chậu rửa mặt, xác định nước không nóng mới đem khăn lông vớt lên vắt khô.
Hoắc Lãng rất tinh tế, nhiệt độ nước trong chậu rửa mặt vừa phải, không phỏng tay, ngâm tay vào ấm ấm dễ chịu.
Sau khi Tư Ninh Ninh rửa mặt, cô dọn một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa sau phòng bếp nhà họ Trần, ung dung thong thả mà chải tóc, còn Hoắc Lãng ngồi bên cạnh trên ngạch cửa, một tay đặt ở đầu gối, tay kia chống cằm, ngón tay cứ ngẫu nhiên nghịch mái tóc chưa tết gọn lại của Tư Ninh Ninh làm cho nói rối bù lên.
"Ngày mùng sáu chúng ta đi lên huyện đi? Trước tiên đi lo chuyện của Uông Tùng, xử lý sớm một chút, sớm một chút có được thành tích, em sớm điền đơn đăng ký gia nhập đảng."
Đôi mắt Tư Ninh Ninh đung đưa nhìn Hoắc Lãng: "Anh cứ nhắc mãi chuyện gia nhập Đảng, sao anh cố chấp việc này như vậy?"
Hoắc Lãng không cho là đúng: "Em lúc nào cũng lo nghĩ đến người khác, như vậy dễ có hại, anh có thể ở bên người che chở anh, nhưng luôn sẽ có tình huống đặc thù anh không thể ở bên cạnh em thời thời khắc khắc, một khi em gia nhập Đảng, về sau dù anh không bên cạnh em cũng có chỗ mà dựa vào."
Sau thập niên 1970, ngoài môi trường sống khó khăn, đất nước về cơ bản đã tiến vào niên đại hòa bình, có lẽ còn sẽ phát sinh vài trận chiến nhỏ, cơ mà Hoắc Lãng đã chuyển nghề, Tư Ninh Ninh không nghĩ sâu như vậy.
Cô nhướng mày lưỡi liềm, cười hề hề: "Này không phải là cái cớ anh nghĩ ra đi đúng không? Đồng chí Hoắc Lãng, em còn chưa cùng anh xả giấy hôn thú đâu, anh sẽ không sợ nói lời này đem em dọa chạy?"
“Ai da ——”
Giọng nói rơi xuống, Tư Ninh Ninh lấy lược che cái trán.
Hoắc Lăng đánh một phát trên trán cô gái nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói chuyện với em nghiêm túc, không được chọc cười."
Tư Ninh Ninh phồng má liếc Hoắc Lăng: "Đã biết."
Tiếp theo hơi hơi nghiêng người, tiếp tục chải đầu, chỉ là động tác tương đối nhanh hơn vừa rồi không ít, sắc mặt nặng nề hơn trước, bộ dạng có chút tức giận.
Hoắc Lãng nhích mông sang một bước, ngồi gần cô gái nhỏ hơn, đè thấp tiếng cười dỗ dành: "Đến lúc đó lên huyện thuận tiện ăn cơm, đi thăm Lương viện sĩ, mua xe đạp ... Cửa hàng bách hóa năm mới đều sẽ có sản phẩm mới, đến lúc đó đi xem, thích thì anh mua cho em."
"Mùng sáu trong huyện cửa hàng chụp ảnh cũng đã mở cửa, em có muốn chụp không? Đến lúc đó chúng ta cùng đi, lưu lại hình ảnh kỷ niệm."
Đảo qua những lời nói cười vừa rồi, giọng điệu của Hoắc Lãng trở nên nghiêm túc, khiến Tư Ninh Ninh không khỏi nhìn thẳng lên vài lần:
“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, tết gọn gàng thành hai bím tóc đen tuyền, một bím tóc ném sau vai, một cái rủ xuống trước ngực, cô quay mặt đi tới, gương mặt xinh đẹp trắng như sứ vừa nghiêm túc vừa linh động: “Anh làm bữa sáng chưa? Hòa Cốc và Sớm Mầm sắp dậy rồi!"
Hoắc Lãng sửng sốt một lúc mới vỗ trán: "Mãi nói chuyện với em đã quên nấu bữa sáng, không có việc gì, anh hiện tại đi làm."
"Vẫn là em nấu đi, đỡ mất công anh lại làm ra một nồi cháo."
Tư Ninh Ninh đẩy Hoắc Lãng ra, thoải mái tìm nơi đặt thùng gạo, sau khi gỡ bỏ tấm vách ngăn chặn chuột và mèo, cô cúi đầu. Nghiêm túc lựa chọn lương thực.
Trong hũ gạo có mấy cái túi vải, gạo có, bột mì có, bột ngô và cả hạt cao lương. Tư Ninh Ninh cân nhắc một chút, buổi sáng tính toán nấu chút cháo ngũ cốc, cho nên cân nhắc múc hạt cao lương.
Hoắc Lãng ngượng ngùng đi tới sau lưng Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh đang bận rộn, không biết là động tác nào đáp trúng dây thần kinh của Hoắc Lãng, Hoắc Lãng banh không được phụt cười ra thành tiếng.
Cười ha ha ha ha cười đến thoải mái vô cùng.
Từ đêm 30 Tết đến nhà họ Trần, đến đêm mồng 5 Tết, Tư Ninh Ninh mấy ngày nay không hề uể oải, cho dù không ra sân trước Trần gia cô cũng đã làm không ít chuyện.
Ví dụ kể chuyện cho hai củ cải nhỏ trong sách vở, rồi phổ cập khoa học.
Ví dụ, khi nhìn thấy sân sau rộng rãi của nhà họ Trần, cô bảo với Hoắc Lãng cùng nhau làm, gần tường cuốc thêm hai khoảng đất trồng rau, bên trong trồng chút hành hẹ, tỏi tây, bắp cải và các loại rau thông thường dùng làm gia vị rau dưa.
Lại tỷ như cô cởi khăn trải giường và chăn mền của Hòa Cốc Sớm Mầm, giặt những bộ quần áo mà trước đây Hoắc Lãng chưa giặt kỹ, tổng vệ sinh nhà họ Trần, đồ vật hữu dụng đều được cọ sạch sẽ, vô dụng thì bổ ra làm củi lửa ...
Chờ Tư Ninh Ninh dừng lại lau mồ hôi, mấy ngày nay nhà họ Trần đã thay đổi rất nhiều, sạch sẽ đến nỗi làm Hoắc Lãng, Hòa Cốc và Sớm Mầm cũng không dám tùy tiện đặt đồ lên trên bàn.