Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 419 - Chương 419: Thức Ăn Cho Mèo

Chương 419: Thức Ăn Cho Mèo Chương 419: Thức Ăn Cho Mèo

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng ấn đầu Tư Ninh Ninh lại, xoay người đưa cô gái nhỏ trở về nhà: "Chắc là vậy, lạnh quá về thôi. Không phải em nói muốn ăn lẩu nhúng sao? Đêm nay anh mang đồ ăn rửa sạch sẽ, sáng mai là có thể ăn được."

“Sáng sớm tinh mơ ai mà ăn lẩu?" Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng phân tâm, theo Hoắc Lãng trở về nhà: "Cơ mà hình Đại Hoàng đám mèo cũng đến thời gian sinh con rồi đúng không? Đến lúc đó em mang một con về chỗ thanh niên trí thức nuôi."

Ở nông thôn nuôi mèo không chỉ bắt chuột mà còn có thể bắt rắn nữa, đây cũng là nguyên nhân mèo hoang không lo chết đói.

Tư Ninh Ninh muốn bắt một con mèo về, không phải là thực sự cho nó bắt rắn, chỉ là động vật nói chung tương đối nhạy bén, có những con mồi xuất hiện sẽ có phản ứng.

Giả sử có rắn thì có thể phát hiện được kịp thời.

“Được, vậy thì nuôi."

Tư Ninh Ninh xoay chuyển tròng mắt, lẩm bẩm: "Đến lúc đó có nên mang một con đến chỗ Lương viện sĩ không? Lại nói nữa tết nhất cũng nên qua thăm một cái."

"Được rồi, tranh thủ mấy ngày này chúng ta cùng đi."

"Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ của nhà họ Trần đóng lại, tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ lại.

Bên kia, ở nhà thanh niên trí thức, Từ Thục Hoa nhấc nắp nồi, hơi nóng tản ra, lộ ra mấy củ khoai lang đỏ bụng tròn xoe.

Trong những ngày Tết Nguyên Đán vừa qua, khẩu phần ăn no đủ hơn thường ngày, ý cười trên mặt Từ Thục Hoa có thể thấy rõ ràng, duỗi tay nhéo nhéo một cái, cuối cùng bị nóng rụt trở về.

Từ Thục Hoa lấy đũa chọt chọt vào, xác nhận đã chín rồi thì vui vẻ hét lên:

"Ăn cơm thôi! Cầm chén lại đây đi mọi người!"

Chỉ còn lại ba người lưu lại ở thanh niên trí thức ăn tết, đến giờ ăn cơm, Từ Thục Hoa liếc mắt một cái là biết thiếu ai: "Tiểu Vân đâu? Cậu ấy không ăn sao? Bữa tối cậu ấy có đưa lương nha."

"Nửa giờ trước cậu ấy đi kho hàng của đội nộp dây rơm, chắc về giờ á!"

Tưởng Nguyệt cắn một miếng khoai lang đỏ, nói tiếp: “Ăn cơm trước đi, để phần cậu ấy trong nồi đi, chờ cậu ấy trở lại tự cậu ấy ăn."

“Được, tợ sợ lấy ra lạnh rồi, ăn vào sẽ đau bụng.” Từ Thục Hoa lấy đồ ăn của mình ra, vừa đậy nắp nồi vừa đáp.

Nhà thanh niên trí thức "hồng hộc" ăn đến thơm ngọt, Trần gia bên kia cũng là vui vẻ tràn đầy, cơm chiều sau Tư Ninh Ninh kiểm tra việc học của hai củ cải nhỏ, kiểm tra ra thành tích khá là ưu tú, khen ngợi tán gẫu xong bất giác đến kể những câu chuyện xưa.

Tư Ninh Ninh kể một hồi, từ Đại Tần đến cuối thời nhà Thanh, bất kể thời đại, miễn là có những ví dụ, điển cổ, chỉ cần nghĩ đến là kể cho hai củ cải nghe.

Hai đứa trẻ rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng Tư Ninh Ninh sẽ giải thích nội dung buồn tẻ một cách hài hước. Đừng nói hai đứa trẻ nghe đến mê mẩn, Hoắc Lãng chống cằm nhìn Tư Ninh Ninh nghe đến say mê.

Chỉ là cái con người này say mê câu chuyện, hay là say mê người kể chuyện ... Khó mà nói.

Hoắc Lãng chỉ cảm thấy càng ở cùng Tư Ninh Ninh, hắn càng cảm nhận được những điểm ưu tú của Tư Ninh Ninh.

Người đàn ông sắt đá sẽ không tự ti, chỉ trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải chăm sóc tốt cô gái nhỏ này, mặc cho ai cũng không thể cướp đi.

Bởi vì nghĩ tương lai đám mèo đội sản xuất sinh con sẽ mang đến cho Viện sĩ Lương, chúc ngủ ngon mọi người xong Tư Ninh Ninh khóa trái cửa vào không gian.

Viện sĩ Lương không thể nuôi mèo, một phần lớn nguyên nhân là do không có cách nào cung cấp được đồ ăn, nếu cô nghĩ cách giải quyết được đồ ăn cho mèo thì Lương viện sĩ hẳn là nguyện ý đem mèo lưu lại trên người nhỉ?

Tư Ninh Ninh trầm ngâm suy nghĩ, người đã chạy đến dòng suối bên cạnh.

Cái sọt mỗi lần bắt cá tôm xong cô sẽ lần nữa ném vào trong dòng suối, cả lớn tôm lớn sẽ chỉ ăn một ít những con nhỏ, hơn nữa dòng suối nhiều loại tảo và vi sinh vật, chui vào trong sọt cá tôm thông thường đều sống một thời gian khá lâu.

Tư Ninh Ninh nhấc giỏ cá lên khỏi con suối, thật bất ngờ, cái sọt nặng đến tận hai ba cân, con nhỏ kích thước nhỏ hơn những con lớn tầm ba lần.

Lần này, cô không chọn ra nữa, trực tiếp đem cái sọt cá đến phòng bếp, cá tôm tách ra, đại khái đem con cá lớn hơn làm vẩy, nội tạng cũng không bỏ, cho vào xửng hấp.

Tư Ninh Ninh muốn thử làm thức ăn cho mèo, và tất nhiên là cô không biết, chỉ có thể làm theo cảm giác mà thôi.

Mèo hẳn là loại động vật ăn thịt đúng không?

Hàm lượng đạm không thể thiếu, cho nên Tư Ninh Ninh chọn cá tôm, đương nhiên cá thì cá, tôm thì tôm, thành bại trước không nói, cô tính toàn làm hai loại khẩu vị, đến lúc đó để xem Đại Hoàng, cùng Đại Hoa nó thích khẩu vị nào hơn ...

Tất nhiên, tôm cá chưa đủ, phải cân đối dinh dưỡng, rau củ quả không được thiếu ...

Tư Ninh Ninh nghĩ đến đây, đi ra ruộng rau bên ngoài bẻ hai cây cải xanh, rút ra một ít cà rốt, vào nhà rửa sạch.

Chuẩn bị rau theo tỷ lệ 3/1 thịt/rau, sau khi cân đối dinh dưỡng xong mới tính đến vấn đề no bụng, Tư Ninh Ninh có điểm do dự, vẫn là tham khảo chỉnh thể, chuẩn bị đâu đó đại khái một phần tư bột mì, nguyên liệu chính là cá, bột mì, cà rốt, bông cải xanh và tôm, cùng tôm, bột mì, cà rốt, bông cải xanh.

Không có chất phụ gia, ở thời đại này, người ăn không đủ no, mèo đương nhiên không kén ăn, Tư Ninh Ninh thấy sẽ chẳng có vấn đề gì.

Cá và tôm sau khi hấp xong, Tư Ninh Ninh Ninh Ninh đem hai cái chậu tách riêng tôm và cá ra, rửa sạch cái nồi để hấp bông cải xanh và cà rốt.

Tư Ninh Ninh cảm thấy hấp là tốt nhất. Nếu luộc, nấu quá chín, một số chất dinh dưỡng có thể có nguy cơ bị hòa tan vào nước.

Tư Ninh Ninh dùng đũa gắp ra hết những cái xương lớn, còn những con cá nhỏ cùng tôm nhỏ thì không quản.

Xương cá không phải xương cứng, khá mềm, gắp ra bớt xương lớn để phòng ngừa vạn nhất, còn lại cơ bản xay nhuyễn ra.

Tư Ninh Ninh chia cá tôm thành hai phần để lạnh rồi dùng máy xay nhuyễn, sau khi xay xong cho vào hai cái chậu, thêm bột mì vào đảo đều, xong rồi cà rốt, bông cải xanh hấp chín cũng xay ra cho vào.

Vốn dĩ hơi khô, nhưng cá tôm hấp lên trong bụng có nước, có dầu nữa nên chỉ cần trộn đều thì hỗn hợp bắt đầu hòa quyện vào nhau.

Sau khi mọi thứ được trộn lẫn, Tư Ninh Ninh đột nhiên rơi vào một khoảnh khắc bối rối.

Thức ăn cho mèo đều là những hạt nhỏ, nếu quá lớn sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống, mà bên người cô làm gì có đồ vật gì giúp cô chia cái hỗn hợp này thành viên nhỏ?

Phải làm sao bây giờ đây?

Cúi đầu đi thẳng, cúi người mấy lần, đi tới đi lui một hồi lâu cũng không tìm được dụng cụ thích hợp trong nhà bếp, cho nên Tư Ninh Ninh chọn một phương pháp ngu ngốc.

Lót giấy thiếc lên khay nướng rồi thoa một lớp dầu mỏng. Cô đeo bao tay đổ hỗn hợp lên khay trước, dùng dao cắt ra từng đoạn 0.5cm ...

Thành thật mà nói, Tư Ninh Ninh mới làm không thấy mệt, cho đến khi cắt hơn một nửa thì tay mỏi nâng lên không nổi.

Mệt mỏi không nói còn tốn thời gian, Tư Ninh Ninh trực tiếp đẩy vào trong lò nướng.

Lò nướng không nhỏ, một lần có thể nướng được liên tiếp 5 khay nướng, Tư Ninh Ninh sợ các khay nướng không nóng đều cho nên một lần chỉ nướng 3 khay, hai chậu hỗn hợp có thể nướng được tổng cộng 6 lần, làm hết mất khoảng 6 tiếng đồng hồ, cuối cùng dùng chày cán bột gõ gõ cho nhuyễn ra, đại khái nặng khoảng hai cân đi.

Đây là cách làm thủ công, tốn nhiều thời gian, công sức và không hiệu quả.

Tư Ninh Ninh lau mồ hôi, dự định vài ngày nữa sẽ trở lại thanh niên trí thức, có thời gian đi sang kho hàng bên kia thực nghiệm, nếu mèo ăn thì nhàn rỗi thì làm một ít, làm lần một không quen thì làm lần hai lần ba cũng quen thuộc ...

Về sau làm nhiều chắc tốc độ cùng hiệu suất sẽ tốt hơn.

Cất hai ký "đồ ăn cho mèo" đi, Tư Ninh Ninh xõa tóc đi vào nhà tắm gội đầu tắm rửa.

Hôm qua xuống tàu một thân có mùi lạ, hơn nữa lúc ngủ không cởi quần áo cho nên cả người không thoải mái, Tư Ninh Ninh lúc đó không để ý lắm, nhưng đến khi có cơ hội thì đương nhiên không thể ủy khuất chính mình.

Tắm gội sạch sẽ, tẩy tế bào chết, massage, đắp mặt nạ, thoa dưỡng ẩm, làm xong toàn bộ hong khô tóc mới đi ra khỏi không gian chui vào trong ổ chăn nghỉ ngơi.

Thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, đêm nay Tư Ninh Ninh ngủ thật ngon ...

Sáng hôm sau tỉnh lại, nhà họ Trần vẫn yên lặng một mảnh, Tư Ninh Ninh mặc quần dài và áo len vào, nghĩ đến việc giặt giũ bất tiện nên không mặc áo khoác quân đội.

Cô mở cửa, cầm một cái ly tre để đánh răng, phát hiện Hoắc Lãng vẫn còn đang ngủ, một người đàn ông vạm vỡ co ro trên chiếc giường tre nhỏ trong phòng chính, anh ấy đang nằm ngủ ngon lành, có lẽ cái giường tre nhỏ quá cánh tay không thể duỗi được, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ ...

Tư Ninh Ninh hơi băn khoăn, trong lòng không muốn đánh thức Hoắc Lãng, cô nhẹ nhàng cầm lấy góc chăn bông bị rơi dưới giường đắp lên, tính toán trễ chút chờ Hoắc Lãng tỉnh lại rồi nói về chuyện cái giường, kết quả vừa mới đứng dậy thì cánh tay bị người khác chế trụ, dùng lực kéo trở về.

Tư Ninh Ninh trực tiếp ngã vào trên ngực Hoắc Lãng, vòng eo bị Hoắc Lãng siết lại, mái tóc đen dài xõa tung trên người Hoắc Lãng.

"Làm gì vậy? Anh làm cái gì vậy!" Tư Ninh Ninh đánh nhẹ vào ngực của Hoắc Lăng, sợ làm chấn động hai đứa nhỏ của Hòa Cốc, Sớm Mầm, cho nên chỉ có thể nhỏ giọng quát: "Buông ra!"

Bình Luận (0)
Comment