Editor: Hye Jin
"Anh muốn làm gì?"
Đầu của Hoắc Lãng càng ngày càng gần, gần đến mức hơi thở của anh ấy phả vào mặt, Tư Ninh Ninh đưa ngón tay ra chặn cánh môi Hoắc Lãng bò lại đây: "Lật lọng có phải hay không?"
“……”
Này đại khái là tra tấn đi.
Tra tấn ngọt ngào ……
Hoắc Lãng thở phì phò tức giận, thành thật vào trong phòng tìm một cái áo mặc vào, rồi thành thật ra ngoài sân sau hừ hừ làm việc.
Tư Ninh Ninh từ trừng mắt đến cong mi cười khẽ lên, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hai người mỗi người bận việc của chính mình, người bận rộn ngoài sân, người bận rộn ở trong nhà, thời gian trôi qua thật nhanh, Tư Ninh Ninh cúi đầu nhìn lại, đã hơn 11h trưa.
Im lặng đọc nội dung trên vở một chút, xác định không sai chính tả, Tư Ninh Ninh lắc lắc quyển vở đang muốn nói chuyện thì cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, Sớm Mầm thực mau chạy tới:
"Chị Ninh Ninh ơi, anh cả, chú Hồng Binh cùng anh Hỉ Bảo đến."
Đây là đến chúc tết rồi.
Tư Ninh Ninh vô thức nhìn Hoắc Lãng, Hoắc Lãng đã vào phòng rồi, đi tới bên cạnh cô: "Em bận việc của em, không cần phải xen vào."
Hoắc Lãng rót một ly nước đưa tới tay Tư Ninh Ninh, xách Sớm Mầm lên, hai anh em đi ra nhà chính.
Tư Ninh Ninh gần như bận rộn gần xong với công việc của mình, trong khoảng thời gian ngắn không có việc gì khác để làm, cho nên điều chỉnh cái bàn ngồi chỗ có nắng phơi nắng.
Chống cằm ngồi phơi nắng, Tư Ninh Ninh ngồi lắng nghe động tĩnh ở trong nhà chính, cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản mấy câu như là: Hạnh khi phát tài vân vân.
Đại ý là cung hỉ phát tài.
Chúc tết của niên đại này đúng là được giữ đến đời sau luôn nha ...
Tư Ninh Ninh bị ý nghĩ của chính mình làm cho buồn cười, cười khẽ, ngay lúc này cả người mới dần thả lỏng lại.
Lúc trước cô lo lắng bị người phát hiện cô ở nhà Hoắc Lãng, bây giờ xem ra, mọi người không hề phát hiện cửa phòng cùng cửa nhà bếp đóng chặt.
Ngẫm lại cũng là, không có tình huống đặc thù ai sẽ chú ý đến những chi tiết nhỏ như này?
Thật đúng là tự mình dọa mình.
Hoắc Lãng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tư Ninh Ninh vỗ ngực nhẹ nhõm một hơi: "Làm sao vậy?"
Tư Ninh Ninh nói ngắn gọn về suy nghĩ của chính mình, Hoắc Lãng chê cười cô: "Em quá khẩn trương rồi."
"Là anh quá bình tĩnh được không?!"
Tư Ninh Ninh liếc Hoắc Lãng một cái.
Là một linh hồn xuyên không về quá khứ, quá hiểu về sự khắc nghiệt mối quan hệ nam nữ niên đại này, cho nên cô mới khẩn trương, ngược lại với Hoắc Lãng thuần dân cư niên đại này lại không hề có cảm giác gì quá lớn!
Quá không công bằng!
Tư Ninh Ninh cau mày không nói, cô muốn tìm một ví dụ để nhấn mạnh vấn đề với Hoắc Lãng, kết quả gương mặt căng chặt làm Hoắc Lãng nghĩ lầm là lời hắn nói quá tùy tiện, làm Tư Ninh Ninh không cao hứng.
Ngồi ở bên cạnh Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng trầm giọng giải thích: "Anh không có ý xem nhẹ chuyện này, anh chỉ muốn biểu đạt, anh sẽ giấu em kỹ càng."
Kim ốc tàng kiều, đương nhiên phải giấu tốt, như vậy mới không bị người khác mơ ước.
Tư Ninh Ninh ậm ừ không nói gì, khuôn mặt nhỏ căng chặt dịu đi không ít.
Hoắc Lăng nắm lấy bím tóc của Tư Ninh Ninh cọ cọ dỗ dành: "Năm trước đội trưởng phê đất nền cho anh rồi, anh tranh thủ thời gian dọn dẹp, mấy ngày hôm trước còn mang về ít gạch, chờ thêm đoạn thời gian là có thể động thủ xây nhà ... Chờ trễ chút, tối hẳn anh đưa em sang nhìn."
Nói xong hắn chỉ vào góc phía tây của sân trước: "Ở đằng kia, cách chỗ này rất gần."
Tư Ninh Ninh bị Hoắc Lãng làm cho phân tâm, gật đầu hỏi: "Mang gạch về, anh từ lúc nào mang gạch về."
"Từ xưởng gạch ở huyện, Đơn Mãn Đường đánh xe đến cầu dây bên kia, xe không qua được thì dùng cái sọt mang về."
"Xây nhà yêu cầu bao nhiêu gạch, một cái sọt có thể mang về được bao nhiêu? Chứ càng đừng nói không mang sọt." Lông mày của Tư Ninh Ninh ngay lập tức nhăn lại.
Hoắc Lãng trêu ghẹo cười cười: "Sợ cái gì, thể lực còn tốt, chỉ tốn chút thời gian."
Hắn giành được danh ngạch gạch, số lượng phê xuống tùy thời đến lấy là được, chính là đường đi không thông, hắn không có biện pháp kéo một hơi trở về ...
Kế hoạch của Hoắc Lãng là trước mang về một ít, chờ dùng hết thì lại kéo về.
Tư Ninh Ninh không biết Hoắc Lãng đang suy nghĩ gì: "Nhiều gạch như vậy, chuyển mất bao lâu? Không chết cũng lột một tầng da, không thể ngẫm biện pháp khác sao anh? Tỷ như là đội sản xuất chúng ta có trâu, không thể mượn trâu kéo mấy hồi sao?"
Hoắc Lãng sờ sờ trán, ngập ngừng trả lời: "Trâu quý quá, ngày mùa làm việc các đội trưởng dùng đã đau lòng chịu không được, mượn mà đi kéo gạch người ta chắc chắn không vui."
Tư Ninh Ninh thở ra một hơi dài, mặc dù rất tức giận nhưng cũng không tìm được lý do để phản bác.
Xe không dùng được, xe bò xe trâu kéo không được vậy thì có biện pháp gì?
Bực bội suy nghĩ một hồi, Tư Ninh Ninh mắt bỗng nhiên sáng lên, "Mua xe! Xe đạp!"
"Để kéo gạch về."
“Không chỉ như vậy." Tư Ninh Ninh lắc đầu nở nụ cười thật tươi: "Về sau em đi vào thị trấn không cần mệt nữa."
Hoắc Lãng lập tức gật đầu:, "Được rồi, mua đi, hai ngày nữa đi huyện ăn cơm, đến lúc đó đi xem một chút."
"Vâng! Em đi lấy tiền!"
“Lấy tiền?” Hoắc Lãng nắm lấy Tư Ninh Ninh vừa mới đứng lên, đôi mắt đào hoa sâu thẳm lộ ra vẻ khó hiểu: "Lấy tiền gì?"
"Tiền mua xe đẹp đó anh!"
"Em ở bên kia bán đi cái công tác, trong tay có rất nhiều tiền, còn lo không biết tiêu như thế nào!"
Cô đang cười rạng rỡ vì vui mừng, nhưng Hoắc Lãng nói: "Giữ tiền của em đi, xe đạp anh mua."
Tư Ninh Ninh từ chối: "Không, chuyện này nghe anh, em trên đường trở về đã suy nghĩ đến chuyện này rồi, không chỉ bởi vì chuyện kéo gạch của anh mới đưa ra quyết định."
Những gì Tư Ninh Ninh nói không phải là dối trá, cô đã nghĩ về điều này trên đường trở về tỉnh H từ Bắc Kinh.
Về sau Cố Dương không đi chợ đen nữa, vậy thì Cố Triều phỏng chừng cũng không thường xuyên xuất hiện ở chợ đen, Cố Hi Cùng lại đi xưởng cao su đi làm, toàn bộ chuyện buôn bán của cô, trợ thủ đắc lực ít đi ba cái.
Hiện tại ăn cơm, trên đầu có tiền tích lũy, một đoạn thời gian không thiếu tiền tiêu, sau đó vì một số nguyên nhân, Tư Ninh Ninh tính toán gác lại chuyện này sang một bên.
Ngoài chuyện này, Tư Ninh Ninh dự định quay lại thị trấn để hỏi thăm, xem có thể tìm được một căn nhà nhỏ, yên lặng hay không, chuyện buôn bán những đồ linh tinh không đáng nói, chứ heo thì ...
Nếu có xe đạp, sau này đem heo ném ở chỗ đó, nhờ anh em Cố Dương thiến, cô chạy hai đầu cũng tiện, đi mau về mau không cần xin nghỉ với đội sản xuất.
Tư Ninh Ninh chú ý tới vẻ mặt của Hoắc Lãng, để tăng tỷ lệ thành công, cô nói thêm: "Hơn nữa xe đạp mua về là của em, em chỉ có anh mượn dùng."
Vậy mà Hoắc Lãng đáp: "Em mua là của em, anh mua cũng là của em."
"..." Tư Ninh Ninh không nói nên lời, cố chấp nói: "Không được, chúng ta còn chưa có kết hôn, chỉ có em mua mới là của em."
"Anh nguyện ý đưa cho em không được sao?"
"Còn có nghe lời em nói hay không?"
"..." Hoắc Lãng thở ra, sau một hồi im lặng đáp lại: "Được, em mua, em mua."
"Hừ, vậy mới được chứ."
Tư Ninh Ninh cố ý căng mặt, đột nhiên nở nụ cười tươi rói hun một phát lên mặt Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng nghiêng đầu, cô nhướng mày cười: "Nghe lời em, khen thưởng."
Hoắc Lăng ngơ ngác gật đầu, khó chịu trong lòng lập tức bị quét sạch, đồng thời gương mặt đỏ lên, hắn thầm nghĩ:
Tư Ninh Ninh không cho hắn mua xe đạp, vậy hắn không mua, hắn có thể mua những thứ khác.
Hết thảy những thứ em ấy chưa nói không đều có thể mua được mà, đúng không?
Hoắc Lãng trong lòng đột nhiên vui vẻ, vươn cổ về hướng Tư Ninh Ninh: "Lại đây, một cái nữa."
Tư Ninh Ninh đẩy đẩy Hoắc Lãng ra: "Cái gì mà lại một cái nữa?"
"Anh buổi chiều nghe lời em rất là nhiều, một lần khen thưởng thôi không đủ."
"Ây da, anh có tránh đi không?"
Trần gia trước sau mấy nhóm người đến chúc tốt, Hoắc Lãng nhớ kỹ đầu người, phát hiện đại bộ phận người đã đến, cho nên hắn ở nhà cùng Tư Ninh Ninh phối hợp làm cơm trưa, ăn cơm.
Sân sau một buổi chiều an trí thỏa đáng xong, Hoắc Lãng dặn dò ba người một lớn hai nhỏ ở nhà cần chú ý chuyện gì, sau đó mới mặc quần áo đi vào trong thôn chúc tết.
Người ta hay nói chúc Tết không thịnh hành chúc tết vào buổi chiều, cơ mà dân quê không ai quan tâm đến điều này.
Những lời chúc mừng năm mới, thời gian trôi qua nhanh đến chóng mặt, mặt trời từ từ lặn vào chân núi phía tây, bóng đen dần dần bao phủ bầu trời, ở phía tây chỗ của Trần gia, Hoắc Lãng dẫn Tư Ninh Ninh đến chỗ mảnh đất kia xem.
Tư Ninh Ninh đi tới đi lui, còn khua tay múa chân cân nhắc: "Khá rộng rãi, so với thành phố còn tốt hơn nhiều. Căn nhà ở Bắc Kinh quá nhỏ."
"Nghe lời em nói, anh xây nhà hai tầng, phòng lớn còn nhiều phòng, em xem tùy tiện chọn phòng ở."
Tư Ninh Ninh khoa tay múa chân đến hăng say, nghe được quay đầu trừng Hoắc Lãng. Hoắc Lãng không để ý, tiếp tục nói: "Khi công trình bắt đầu, anh sẽ nâng nền cao hơn một chút, để chống ẩm, cách nhiệt."
"Anh còn biết xây nhà?"
"Anh cũng không biết, trước kia ở dã ngoại một thời gian, hiểu biết một chút kỹ xảo nhỏ."
“Nguyên lai là……”
Tư Ninh Ninh còn chưa nói hết lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng "ầm", bất ngờ không có sự phòng bị, Tư Ninh Ninh bị dọa giật mình, Hoắc Lãng thuận thế bảo hộ cô ở phía sau lưng.
Hoắc Lãng nhìn chằm chằm phía trước một hồi lâu, từ liếc mắt đến nhíu mày, Tư Ninh Ninh từ bên cạnh Hoắc Lãng ló đầu ra: "Làm sao vậy? Là mèo sao? Em nghe thấy mèo kêu meo meo?"