Editor: Hye Jin
"Phương nam là như thế này. Trời ấm lên nhanh chóng ... Em đi giày kích cỡ bao nhiêu? Em vẫn đi giày vải một lớp sao. Ngày mai anh lên huyện mua cho em một đôi giày da."
"Ai nha không cần, trời sắp ấm áp lên rồi còn mua giày làm gì? Một hai phải phí tiền?"
"Cái gì mà phí tiền hay không phí, hiện tại mang không được chờ sáu tháng cuối năm lạnh thì có thể mang?"
Hoắc Lãng "chậc chậc" mấy lần, thấy Tư Ninh Ninh không nói gì, liền đứng dậy đi vào trong sân.
Tư Ninh Ninh liếc mắt một cái, tiếp tục vùi đầu vào viết, mới viết mấy nét, hai tay chống cằm nhìn theo.
Đôi giày cô đi ướt ngày hôm qua đã được Hoắc Lãng giặt sạch, treo ở sân sau để phơi.
Cô còn chưa nói cho Hoắc Lãng biết mình đi giày cỡ nào, Hoắc Lãng đã chạy vào sân, lúc này khoa tay múa chân với đôi giày.
Chẳng trách người ta nói yêu nên chọn đàn ông nhiều tuổi mới tốt ... Hoắc Lãng tuy không già, chỉ hơn cô vài tuổi, trong mọi chuyện anh ấy xác thực chăm lo cho cô rất chu đáo.
Tư Ninh Ninh thở ra, cắn môi cười nhẹ, nhẹ lắc đầu tiếp tục công việc.
Giúp người làm niềm vui, tôn trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ, làm việc thiện, cống hiến hết mình ...
"Tư Ninh Ninh, chị đang viết gì vậy?"
Tư Ninh Ninh đang vùi đầu làm việc, Hòa Cốc ôm quyển truyện tranh, đôi mắt đen láy nhìn lại đây.
Trên cuốn vở của Tư Ninh Ninh viết một đoạn văn dài, nhưng Hòa Cốc chỉ nhận ra một số từ rời rạc, còn lại không biết, không hiểu nên mở miệng hỏi: "Là sách giáo khoa mới năm nay sao?"
"Ừm ..." Tư Ninh Ninh do dự một hồi, mới nói: "Xem như vậy đi, sau này hẳn là dùng đến."
Hòa Cốc chuyển động mắt "nga" một tiếng, Hòa Cốc hiện tại khí sắc rất tốt, cũng gọi là có da có thịt, nhìn manh manh đáng yêu kinh khủng, Tư Ninh Ninh không nhịn được muốn véo.
Nghĩ liền làm.
Cô vuốt hai cái má bánh bao của Hòa Cốc: "Truyện tranh liên hoàn xem hiểu không? Chữ trên đó biết hết không?"
Hòa Cốc đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu: “Xem hiểu, cơ mà không biết hết các chữ cái, cơ mà đọc thầm mấy lần có thể đoán được là chữ gì."
"Thật không? Giỏi vậy a, đợi chị bận xong nhất định phải kiểm tra em mới được, xem thử em đoán đúng hay không ~"
"Em đây chờ chị đến kiểm tra a!"
Hòa Cốc ưỡn ngực, còn chưa kịp tự hào đã bị Hoắc Lãng ấn đầu đẩy ra phòng bếp: "Tư Ninh Ninh đang vội vàng chính sự, đừng tới quấy rối."
"Plè zzzzz"
Hòa Cốc làm mặt quỷ với Hoắc Lãng, ngay sau đó liền vui vẻ hớn hở cầm cái quyển truyện tranh liên hoàn chạy đi.
Hoắc Lãng nhớ tới cỡ giày, ngồi xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh, nhìn lướt qua nội dung do Tư Ninh Ninh viết, hỏi: "Em còn biết đồng chí Lôi Phong sao?"
Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng một cái.
Hoắc Lãng cười khan một tiếng, dùng đôi mắt đào hoa thâm thúy nhìn chằm chằm nội dung trong sách, chỉ tay: "Ý anh là viết rất hay, nhưng là có thể làm được không? Những người đó không phải trẻ con, nói lừa gạt thì lừa gạt."
“Chỉ những thứ này thôi chắc chắn là không đủ.” Tư Ninh Ninh một tay ôm má, cân nhắc một hồi rồi giải thích suy nghĩ của mình với Hoắc Lãng.
“Lúc trước không phải đã nói sao? Em lên kế hoạch anh sẽ chấp hành nha ~. Chờ em viết xong rồi đến lúc đó nhờ anh đi một chuyến, hừm .... Không là nhờ đồng chí Đơn Mãn Đường lái xe đưa anh đi một chuyến, như vậy sự việc có thể thành."
Mục đích chính của những thứ Tư Ninh Ninh viết không phải để cho những đứa trẻ đội sản xuất ba mà là vì nhóm người đợt rồi nháo ở đội sản xuất bảy của chú Cố Tam Đức, đại đội Hồng Kỳ.
Sự việc lẽ ra đã được đưa lên bàn nghị sự từ lâu, bởi vì thời gian cuối năm quá bận, cô còn bệnh một thời gian, cho nên mới mắc cạn trễ đến giờ.
Tư Ninh Ninh vội vàng giải quyết chuyện này ngay sau khi cô quay lại, vì cô sợ nhóm của Uông Tùng không chờ được tin tức của cô, cảm thấy cô đang trêu chọc bọn họ, lại lần nữa đi khắp nơi tìm người gây phiền toái ...
Suy nghĩ một chút, Tư Ninh Ninh vỗ vỗ cánh tay Hoắc Lãng nói thêm: "Ngày đó anh ăn mặc chính thức một chút, có thêm xe đưa đón càng tốt."
Ở một nơi địa phương nhỏ như này, không phải ai cũng có thể mua được một chiếc ô tô bốn bánh.
Có xe 4 chỗ áp trục, lại thêm một thân trang phục tọa trấn, cho nên không có gì không thành được.
Bàn tính của Tư Ninh Ninh đánh đến kêu leng keng, Hoắc Lãng dung túng mê đắm nhìn cô gái nhỏ: "Cứ theo lời em nói là được."
Tư Ninh Ninh sửng sốt một hồi, kinh ngạc hỏi: "Anh không có ý kiến? Không có ý tưởng khác?"
“Còn phải có ý tưởng gì nữa." Đôi mắt hoa đào của Hoắc Lãng mỉm cười: "Biện pháp này không tồi, có thể thi hành thử xem."
Tư Ninh Ninh ánh mắt sáng lên, ngập ngừng nói: "Vậy thì thử xem?"
"Vâng."
“Được!” Sau khi nhận được câu trả lời chính xác của Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh càng có động lực, uống một ngụm nước “Duang” đặt cái ly tre sang một bên, vùi đầu viết tiếp.
Hoắc Lãng thấy ly của cô gái nhỏ đã cạn một nửa, liền đi vào phòng chính đổ thêm nước, lúc đổ nước trong lòng nghĩ đến chuyện, hỏi: "Nước ở Bắc Kinh khác ở chỗ này, Bắc Kinh từng nhà đều có hoa nhài, em ở bên đó là uống quen rồi đúng không? Bên này xuân hạ hoa nhiều, hoa nhài, kim ngân đều có, năm nay có thể lưu ý hái về một ít, quay đầu phơi khô thả vào nước uống."
"Vâng ..." Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút: "Cũng được, năm nay có thể bận rộn hơn năm ngoái, để xem khi nào có thời gian, rồi lúc đó tính, có thời gian thì hái một chút, không có thời gian thì thôi."
Năm ngoái cô chỉ phụ trách việc cho heo ăn và thỉnh thoảng đi đưa nước cho mọi người, năm nay có cần đưa nước hay không còn không biết, cộng thêm cô là giáo viên, tuy là mỗi ngày chỉ dạy có nửa buổi, ngày thường soạn giáo án cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hoắc Lãng trầm thấp "ừm" một tiếng, không nói, trong lòng âm thầm ghi lại chuyện này.
Tư Ninh Ninh không có thời gian hay là không tiện không sao. Hắn tiện là được rồi.
Hắn đi là được, đến lúc đó phơi khô chi tiết thế nào thì phỏng chừng còn phải hỏi Tư Ninh Ninh mới được.
Nói đến trà hoa phơi nắng, Hoắc Lăng không khỏi nghĩ tới cái khác, chống tay lên bàn chống đỡ hai má, cùng Tư Ninh Ninh nói chuyện phiếm một hồi:
"Lúc trước anh có nói với em về củ sen chín lỗ nhớ không? Em ở đây thêm vài ngày, xem ngày nào rảnh rỗi dậy sớm chút anh đưa em vào huyện ăn."
"Chỉ mùa này mới có đúng không? Năm trước mùa hè thím Liên Mễ có cho em ít củ sen, ăn sống ngon vô cùng."
"Mùa hè thì củ sen ngọt thanh, mùa đông củ sen hơi bột, hầm canh với thịt ăn mới ngon, đều là mùa đông mới đi đào củ sen."
"Ồ ... Hai ngày này bớt thời gian đi không được sao? Em ở đây đợi quay đầu người ta biết không được tốt."
Hoắc Lãng muốn nói "không có chuyện gì không tốt", lời đến bên miệng nuốt trở vào, cân nhắc một chút mới hạ giọng nói: "Cũng không suy nghĩ nhiều làm gì, em không cần đi ra sân trước là được ... Em ở sân sau hoạt động, muốn làm gì, anh bày cho em cái bàn nhỏ, có hạt dưa, kẹo sữa, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Tư Ninh Ninh cười: "Dỗ con nít có phải hay không?"
Hoắc Lãng mặt không đỏ tiếp tục bổ sung: "Ở nhà còn có một cái ghế bập bênh, anh dọn ra thêm cái chăn bông mỏng, em còn có thể phơi nắng ngoài sân sau."
Chỉ cần hắn nghĩ đến Tư Ninh Ninh ở đây chẳng bao lâu phải về lại chỗ thanh niên trí thức bên kia, trong lòng như tảng đá đè khó chịu, khó chịu không thể nào chịu nổi.
Nhìn thấy Tư Ninh Ninh ở trước mặt mình, hắn cảm thấy trong lòng kiên định vô cùng.
"Ở lại hai ngày nữa đi, dù sao đội trưởng nói em trước mùng tám trở về là được ..."
Giống như trẻ con quấn lấy người lớn muốn ăn kẹo, Hoắc Lãng rũ đầu xuống, dùng trán cọ cánh tay Tư Ninh Ninh đặt lên vở trên bàn: "Ở đến mùng năm, không, mùng sáu đi, anh đưa em trở về, được không, được không?"
"Ai nha, được mà được rồi, đáp ứng anh là được! Anh đừng có cọ."
Dáng vẻ làm nũng ngượng ngùng của Hoắc Lãng quá khác so với thường ngày, khiến Tư Ninh Ninh bật cười, căng không được bao lâu thì cô đồng ý rồi.
Thấy cô gái nhỏ đáp ứng rồi, Hoắc Lãng thực hiện hứa hẹn ngay lập tức, Tư Ninh Ninh không kịp ngăn cản thì người đã "bùm bùm" quay cuồng một hồi, hỏa tốc khiêng cái ghế bập bênh xuống.
Khóe miệng Tư Ninh Ninh giật giật, "Anh thật sự mang ra á? Bên ngoài gió lớn như vậy, để chỗ nào để phơi nắng? Mau dừng đi đừng lăn lộn nữa."
"Không sao, anh lau trước đi, sẽ có thời điểm dùng đến."
Hoắc Lãng không tán đồng Tư Ninh Ninh, khiêng cái ghế bập bênh lướt qua người Tư Ninh Ninh, vì nóng hoặc là mặc nhiều quá không hoạt động được, anh ấy vào trong bếp cởi áo khoác, cầm cái giẻ lâu nhảy ra sân.
Lúc này Tư Ninh Ninh mới phát hiện Hoắc Lãng trên người ngoài áo khoác chỉ mặc một cái áo mỏng ở bên trong, mỏng đến như thế nào?
Chính là khom người cũng có thể thấy rõ các đốt sống lưng và cơ bắp cánh tay ...
Đẹp mắt thì đẹp mắt thật đó, cơ mà nhìn thôi đã thấy lạnh rồi.
“Hoắc Lãng.”
"Hoắc Lãng?"
Hoắc Lãng động tác lau lau dừng lại, quay đầu nhìn, Tư Ninh Ninh nằm ở trước bàn nhỏ vẫy vẫy với hắn, hắn thuận tay thả cái giẻ lau, mạnh mẽ đi tới.
Đứng ở cái bàn nhìn Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng hỏi: "Sao vậy?"
“Anh không lạnh sao?” Tư Ninh Ninh dùng ngón tay móc ống tay áo của Hoắc Lãng ra nghịch ngợm, hơi hơi ngẩng đầu: "Áo khoác quân đội dày quá không tiện, có thể tìm áo khoác mỏng bận vào."
Hai má của nàng trắng nõn ửng hồng, lông mi cong vút, đôi mắt đen láy trong veo, nụ cười không chỉ đáng yêu nghiêm túc mà còn toát ra vẻ gì đó khiến người ta cảm thấy bình yên vô cùng.
Yết hầu của Hoắc Lãng trượt xuống, lần đầu tiên cảm thấy mình không phải người.
Bởi vì hắn phát hiện, mỗi khi thấy em ấy thế này, hắn không thể khắc chế được …