Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 416 - Chương 416: Nghe Lời

Chương 416: Nghe Lời Chương 416: Nghe Lời

Editor: Hye Jin

Hòa Cốc nửa tin nửa ngờ, duỗi cổ muốn hướng về phía căn phòng phía sau Hoắc Lãng, nhưng lại bị Hoắc Lãng giữ chặt kẹp ở dưới nách, mang đi sang bên cạnh: "Là Tư Ninh Ninh đã trở lại."

Hòa Cốc ngay lập tức vặn vẹo, háo hức muốn nhìn thấy Tư Ninh Ninh, sau đó bị lời nói của Hoắc Lãng làm cho đứng hình:

"Tư Ninh Ninh đói bụng muốn ăn cơm, em nói xem có phải đi nấu cơm không?"

Hòa Cốc lập tức giơ tay: “Em đi nhóm lửa."

Hoắc Lãng nhìn không quen cái bộ dạng cún con của Hòa Cốc, liếc nhìn một cái: "Nào, quần nào tè dầm ướt?"

"..." Hòa Cốc cạn lời, đỏ mặt lên kêu gào: "Không, em không có, anh cả nghe nhầm rồi."

"Anh cả đừng làm như vậy, anh hai sẽ thẹn thùng."

Sớm Mầm đang chải đầu, nhịn không được bật cười, vô tình chọc một câu chọc thủng sự cố chấp của Hòa Cốc, Hòa Cốc nước mắt lưng tròng, xấu hổ không không dám khóc.

Ở bên kia cửa, Tư Ninh Ninh đã bình tĩnh lại sau sự xấu hổ muốn chết, nghe thấy động tĩnh ầm ĩ ngoài nhà chính, cong cánh môi cười cười.

Bầu không khí ấm áp và náo nhiệt, so với Bắc Kinh tốt hơn quá nhiều ...

Đừng trách cô sẵn sàng bán công tác vội vàng trở lại nơi này, bởi vì ở đây người đàn ông này cho cô sự ấm áp cùng quan tâm, thứ này Tư Chấn Nam không làm được.

Ngẫu nhiên một hai lần là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần cũng vậy, đó là vấn đề.

Còn nói nữa sự bất công của Tư Chấn Nam và một loạt các thao tác của hắn không phải Tư Ninh Ninh xuyên tạc mà là ván đã đóng thuyền.

Lắc đầu lười nghĩ đến những chuyện tồi tệ kia, Tư Ninh Ninh tùy ý gom gom tóc lại, từ không gian lấy ra kem đánh răng, bàn chải đánh răng cùng với khăn lông, kéo cửa phòng đi ra ngoài.

Sớm Mầm vừa mở chuồng gà thả gà ngoài, nhìn thấy Tư Ninh Ninh vội vàng nhảy dựng lên: "Chị Ninh Ninh!"

“Chào buổi sáng, Sớm Mầm.” Tư Ninh Ninh xoa đầu Sớm Mầm, rồi vào bếp thu dọn đồ đạc.

Sớm Mầm ngượng ngùng cười cười, đưa tay chạm vào chỗ bị Tư Ninh Ninh vuốt ve, đi theo sát ở đằng sau.

Trong bếp Hoắc Lãng bận rộn, Hòa Cốc ngồi ngoan ngoãn nhóm lửa, đồng thời vừa rồi bị Hoắc Lãng đánh hai phát vào mông ấm ướt thừa nhận tè dầm ướt cả quần.

Nhìn thấy Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc giống như con cún con ngửi thấy mùi thịt, lập tức buông kẹp gắp than, chạy tới chỗ Tư Ninh Ninh: "Tư Ninh Ninh, chị về mau quá! Em còn tưởng chị phải đi lâu thật lâu!"

"Chị quay lại sớm, còn chưa có chào hỏi đội trưởng, cho nên không thể để người khác biết, hiểu không?"

“Vâng!” Hòa Cốc mạnh mẽ gật đầu, không biết vui vẻ cái gì, nhỉ thấy Tư Ninh Ninh thì vui vẻ cười hi hi ha ha không ngừng.

Tư Ninh Ninh sờ sờ đầu của Hòa Cốc, dùng sức đẩy nhẹ Hòa Cốc trở lại trước bếp lò thêm củi, cô quay người lại hỏi Hoắc Lãng: "Anh có cái ly không?"

"Ly chưa rửa, anh đi lấy cái chén cho em dùng trước."

"…… vâng."

Hoắc Lãng cầm chén đưa cho Tư Ninh Ninh, cô đi ra giếng ở sân sau đánh răng rửa mặt, Sớm Mầm đi theo sau Tư Ninh Ninh giúp múc nước.

Trong nhà, Hoắc Lãng chú ý tới tình hình ngoài sân, trong lúc bận rộn nấu nướng, hắn lấy cái chậu rửa mặt, lưu loát múc hai gáo nước nóng đổ vào:

"Nước nóng đã chuẩn bị cho em, thêm chút nước lạnh rửa mặt, rửa mặt đi rồi còn phải bôi thuốc ..."

"Không cần đâu, đã không còn đau nữa, hình như cũng đã tiêu sưng."

“Không có nhanh như vậy." Trong lòng Hoắc Lãng thầm nghĩ: Không sưng nhưng còn hồng.

"Đúng rồi, buổi sáng ăn bánh canh."

"Vâng."

Tư Ninh Ninh không thích Hoắc Lãng lải nhải suốt ngày, lơ đễnh đáp lời, sau đó cười hỏi Sớm Mầm: "Mấy ngày nay làm bài tập chưa? Đã ghi nhớ hết những chỗ muốn ghi nhớ chưa?"

"Dạ rồi, còn giỏi hơn cả anh hai nữa!"

"Nha, thật sao? Sớm Mầm nhà ta lợi hại vậy sao?"

"Vâng, vâng!"

“Hừ!”

Nghe thấy giọng nói của Tư Ninh Ninh khen ngợi Sớm Mầm ở trong sân, Hòa Cốc đang phụ bếp, trợn mắt hừ lạnh một tiếng.

Mặc dù rất không phục nhưng Hòa Cốc không đi ra ngoài xen vào, bởi vì buổi sáng Sớm Mầm làm nó xấu hổ, nó phải tuyệt giao với Sớm Mầm một tiếng đồng hồ.

Nghĩ nghĩ, Hòa Cốc bĩu môi đổi chủ ý.

Một giờ là không đủ! Bây giờ phải hai tiếng đồng hồ mới được, ai bảo Sớm Mầm quá xảo trá, dám tranh sủng với nó.

Quá đáng, quá là quá đáng.

“Ai da!”

Hòa Cốc đang tức giận ậm ừ, đầu bị va đập, Hòa Cốc ngẩng đầu nhìn, liền thấy anh đang nhìn nó, hai tay còn cầm chén: "Ô ô thì thầm làm gì? Nhanh đi dọn bàn nhỏ chuẩn bị ăn cơm."

"Anh cả sao luôn kêu em làm việc, vì sao không gọi Sớm Mầm? Anh cả bất công."

Hòa Cốc dậm chân tức giận, dù miệng vẫn lẩm bẩm, động tác vẫn vụng về đứng dậy giúp đỡ.

Một lớn một nhỏ hợp tác với nhau, tuy tốc độ không giống nhau, từ bên ngoài nhìn vào hình ảnh khá là hài hòa.

"Sớm Mầm không cần gọi, em ấy còn có việc. Lại nói em là con trai, là nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa. Phải biết chiếu cố người nhà, phải làm việc, em không muốn thì từ hôm nay mặc đồ bông, làm con gái."

Hòa Cốc mặc dù còn nhỏ nhưng nguyện ý nghe người ta nói đạo lý, là được Hoắc Lãng giảng dạy đạo lý mà lớn lên, nghe Hoắc Lãng bảo nó làm con gái nhất thời không nhịn được nhảy dựng lên phản bác:

"Nam nhân làm sao có thể làm nữ nhân? Em không muốn làm nữ nhân, về sau việc trong nhà em sẽ làm!"

Hoắc Lãng xoay người đem chén đũa phóng tới trên bàn nhỏ, vươn tay vỗ cái bụp cái ót Hòa Cốc: "Đây chính là em nói."

Hòa Cốc bị chụp một cái lắc lư, thực mau đứng thẳng người, kiên định nói: "Chính là em nói!"

Hoắc Lãng tiếp tục: "Nam tử hán nói lời giữ lời?"

"Giữ lời!"

Khi Tư Ninh Ninh vệ sinh trở vào nhà, thấy Hoắc Lãng như sói đuôi to trêu Hòa Cốc, làm làm Hòa Cốc xụ mặt mặt hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, tò mò hỏi:

“Nói cái gì vậy?”

“Không có việc gì." Hoắc Lãng đáp không có việc gì, Hòa Cốc vội vàng bổ sung: “Tư Ninh Ninh, em nói với anh cả, em là nam tử hán, về sau giúp Sớm Mầm làm việc."

Tư Ninh Ninh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu xoa nhẹ đầu Hòa Cốc, khen ngợi: "Đúng vậy, chăm chỉ là một phẩm chất cao đẹp. Không giới hạn giới tính, khi điều kiện thực tế cho phép phải biết quan tâm và giúp đỡ người khác, đây cũng thể hiện ra một người có phẩm chất đạo đức tốt đẹp, cho nên phải kiên trì, biết không?"

Hòa Cốc đang nói chuyện với Hoắc Lãng, trong lòng vẫn đang thở dài, bây giờ Tư Ninh Ninh cũng tán thành, nó có cái lĩnh ngộ rồi cái không hiểu, cảm thấy không sai được, nhẹ nhàng gật đầu:

"Em nhớ kỹ Tư Ninh Ninh."

“Thật ngoan, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm đi!”

Tư Ninh Ninh mỉm cười quay vào phòng đặt đồ xuống, quay lại ngồi xuống bàn, nhìn thấy đồ trong chén, cô nhíu mày nghi ngờ, quay đầu nhìn Hoắc Lãng hỏi:

"Đây ... bánh canh?

Có rau và thịt thái lát trong chén cơ mà không thấy bánh canh đâu.

Hoắc Lãng xấu hổ xoa xoa đầu: "Thêm nhiều nước quá."

Khi đó, Tư Ninh Ninh đang làm loạn tâm trí hắn rồi, hắn nào có tâm tình nấu cơm?

Nói là làm bánh canh kết quả vô tình cho quá nhiều nước, bánh canh không thành hình được, trái lại bột trong lại đặc sệt dưới đáy nồi.

“……”

"Anh lấy bột mì làm lại một chút ..."

"Không cần, cứ ăn như vậy đi, làm cả một cái nồi to luôn mà..."

Không khí im lặng một lúc, Hoắc Lãng duỗi tay muốn múc hết phần đặc sệt bên dưới, bị Tư Ninh Ninh đã kịp thời ngăn chặn: "Buổi sáng ăn loãng thì tốt hơn, dễ tiêu hóa, chờ buổi trưa còn thừa, em sẽ cân nhắc làm thêm phần canh."

“Cũng được.”

Cả nhà bốn người ngồi vào bàn, trong lúc ăn cơm, Tư Ninh Ninh hỏi Hoắc Lãng: "Ở đây không có chúc Tết sao?"

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, theo đạo lý mà nói, người trong cùng một thôn chắc phải đi quanh thăm hỏi mới đúng.

"Có, nhưng năm nào giao thừa anh cũng về muộn, thức dậy muộn, mấy chú thím trong đội đều biết, cho nên mấy năm mọi người đến đây cũng muộn, hoặc dứt khoát mùng 2 mới đến."

“Ồ, ra là vậy.” Tư Ninh Ninh gật đầu và hỏi lại: “Vậy thì anh có sắp xếp gì không? Ở trên huyện bên kia, có vị lãnh đạo cấp cao nào cần đi chúc tết không? Anh đi là được, vừa lúc em có chút việc cần làm."

“Không có.” Hoắc Lãng lắc đầu, hắn đối với mấy vị lãnh đạo trong huyện đều thực hiểu biết.

Ngày thường gặp mặt thường xuyên, quan hệ không cần chú ý mấy cái này để duy trì mối quan hệ.

Khó có được kỳ nghĩ, thay vì đi làm phiền bọn họ, không bằng cho bọn họ kỳ nghĩ thanh tịnh, ở nhà vui vẻ với người thân.

Nghĩ đến con cái, Hoắc Lãng cổ họng cuộn trào, đôi mắt sáng ngời nhìn Tư Ninh Ninh, sau đó bình tĩnh nhìn hai đứa nhỏ kia.

Hắn nhíu mày thật sau, cánh môi không kìm được mà cong lên vui vẻ.

Cảnh này cũng giống như hắn đang cùng vợ vui vẻ ăn cơm với hai đứa con nhỏ ...

"Đang nói chuyện với anh! Anh tại sao lại phân tâm?"

Dưới gầm bàn, Tư Ninh Ninh giẫm lên chân Hoắc Lãng.

"Không có." Hoắc Lãng tỉnh táo lại lắc đầu, chuyển chủ đề: "Một lát nữa em vội chuyện gì? Em phải trở về ..."

Hoắc Lãng nghĩ Tư Ninh Ninh muốn trở lại nhà thanh niên trí thức, mở miệng muốn giữ lại, mà hai đứa nhỏ còn ngồi đây, hắn đem lời nuốt vào: "Em cứ ngồi chỉ huy, anh sẽ đi làm."

Tư Ninh Ninh nuốt mấy lát thịt vào miệng, cười nhẹ: "Em sợ anh thật sự không có kiên nhẫn đối với chuyện này."

Hoắc Lãng nhướng mày, lộ ra vẻ thắc mắc và khó hiểu, chờ sau khi dọn cái bàn nhỏ, Tư Ninh Ninh ngồi bên cạnh nói ra những suy nghĩ của mình, Hoắc Lãng dứt khoát nhận:

"Việc này vẫn là em đến đây đi, anh phụ trách chạy chân làm việc lặt vặt.

Tư Ninh Ninh trừng hắn một cái, cân nhắc cúi đầu đầu bắt đầu viết.

"Hoắc Lãng chống một tay nhìn cô gái nhỏ: "Có lạnh không? Trong bếp có lửa, có thể làm một cái chậu than."

"Không cần, tuy là mới xa mấy hôm trở về, nhiệt độ chênh lệch giữa cuối năm và đầu năm rất lớn, hai ngày nữa đến áo khoác quân đội cũng không cần mặc, quá nóng.”

Bình Luận (0)
Comment