Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh vội làm cái này cái kia, chưa kịp đi tất vào thì cửa đã bị người ta gõ vang.
Tư Ninh Ninh sửng sốt một hồi, theo bản năng đưa tay che đống đồ lộn xộn chất đống, đồng thời một đôi mắt đen nhìn về phía cửa.
“……”
Cánh cửa yên lặng trong chốc lát, sau đó lại vang lên một tiếng "gõ", lần này nhỏ hơn không ít.
Tư Ninh Ninh đang nghi hoặc, cửa lại truyền đến thanh âm nhỏ nhỏ của Hoắc Lãng, giống như là sợ làm phiền đến cô vậy...
“Tư Ninh Ninh, em dậy chưa?”
“… Dậy rồi.”
Hoắc Lãng dừng lại bên ngoài cửa, thanh âm rõ ràng hơn rất nhiều: "Anh có thể vào không?"
Tiến vào?
Tư Ninh Ninh đầu óc chần chừ mà miệng thật là mau đã "vâng" một tiếng.
Hoắc Lãng đẩy cửa vào rồi đóng cửa lại, nhìn Tư Ninh Ninh xuất thần, hắn đi đến mép giường, nghiêng người, cúi xuống kiểm tra vết thương trên mặt của Tư Ninh Ninh: "Còn đau không?"
Sáng sớm thức dậy, còn chưa đánh răng rửa mặt, đầu cũng chưa chải mà tiếp xúc gần gũi, nói thật Tư Ninh Ninh ngốc lăng, tình cảm trống rỗng không có kinh nghiệm làm cô không biết phải phản ứng thế nào.
Hoắc Lãng hỏi cô chỉ ngơ ngác phối hợp gật đầu.
Đi tới đi lui mấy lần, Hoắc Lãng nhìn ra manh mối, vươn tay búng đầu lên trán Tư Ninh Ninh: “Trở về Bắc Kinh một chuyến đầu óc để lại bên đó luôn rồi, sao cứ ngốc ngốc lời nào cũng không nói?"
Tư Ninh Ninh lập tức phản kích chụp cái tay của Hoắc lãng, tức giận trừng mắt: "Cái hay không nói, nói cái dở, thật đáng ghét!"
Hoắc Lãng con môi cười, nhìn Tư Ninh Ninh không nói lời nào.
Bên kia Tư Ninh Ninh mang giày giẫm lên đất xoay người dọn dẹp giường hỏi: "Nói đến phía Bắc Kinh bên kia, em có một chuyện thực sự khó xử, không biết anh có thể giúp em được không?"
"Chuyện gì?"
Ánh mắt Hoắc Lãng chú ý đến cái rương mây trên giường hỏi: "Cái rương nhỏ như vậy sao dựng được nhiều đồ vật thế? Tối hôm qua xách về cũng không thấy nặng."
Tư Ninh Ninh chột dạ giật mình, phản xạ có điều kiện: "Anh tối qua uống nhiều rượu như vậy, đầu óc không rõ ràng, nhớ lầm phải không?"
"Cơ mà phải nói đồ vật hơi nhiều, cái rương không đựng không được, em còn liều mạng nhét vào không ít đâu."
Trừ cái này ra không thể nói gì khác.
Không cần suy nghĩ sâu xa, Hoắc Lãng vươn tay gõ lên mép giường: "Về Bắc Kinh chịu nhiều ủy khuất như này mà vẫn mang mấy cái rách nát này trở về,:
"Cái gì mà rách với nát chứ? Thư tịch là lương thực tinh thần. Hơn nữa đây là sách vỡ lòng, em thấy nó rất hay."
Hoắc Lãng hỏi Tư Ninh Ninh: "Muốn quản người khác, có thể, nhưng phải chiếu cố mình tốt trước đã."
Tư Ninh Ninh bĩu môi nhìn anh ấy: "Em cũng không bạc đãi chính mình ..."
"Em đối với bản thân không tốt."
"Còn muốn làm thế nào nữa? Đã tốt lắm rồi."
"... Đừng ba hoa."
"Em nào ba hoa? Cái này không phải là nghiêm túc trả lời anh sao?"
Hoắc Lãng không biết nói sao khi bị Tư Ninh Ninh vặn hỏi, xoa đầu giảm bớt nôn nóng, hỏi lảng sang chuyện khác:
"Em vừa rồi nói có chuyện phiền lòng, là chuyện gì?"
“Hừm…” Tư Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh Hoắc Lãng, đối mặt với Hoắc Lãng, mím môi tầm mắt không mục tiêu nhặt đồ vật xếp vào trong rương: "Chính là chuyện về hộ khẩu ... hừm ..."
"Hộ khẩu thì làm sao?"
"Đồ của mẹ em lấy về được tới rồi, về sau không muốn liên quan gì đến bọn họ nữa. Em muốn dời hộ khẩu ra độc lập, là hắn không cho."
Hắn là đang nói về Tư Chấn Nam.
Chuyện hộ khẩu khiến Tư Ninh Ninh quá đau đầu, kết quả cô nói xong thì Hoắc Lãng "phụt" cười.
“Anh cười cái gì?!”
Tư Ninh Ninh bạo nộ, duỗi tay hướng lên người Hoắc Lãng dỗi vài cái: "Cười cái gì? Cười cái gì? Em buồn cười sao?"
“Đừng nháo.” Hoắc Lãng nắm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của Tư Ninh Ninh, nở nụ cười giải thích: “Em là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hộ tịch sớm đã chuyển xuống nông thôn rồi."
“Cái gì?” Tư Ninh Ninh có chút bối rối, cô lấy hộ khẩu lật trang đầu tiên ra xem thử, cuối cùng cầm trang hộ khẩu bằng tay trái chỉ vào chữ “Bắc Kinh” trên đó cho Hoắc Lăng xem: "Nếu mà chuyển rồi chỗ này không phải là tỉnh H sao?"
Hoắc Lãng từ trong tay Tư Ninh Ninh tiếp nhận hộ tịch, khép thả vào trong rương: "Việc cập nhật thông tin hộ khẩu rất chậm, nếu đợi người ta thông báo rồi em đi đổi mới nhanh thì một hai năm ... Em cái này nếu sốt ruột chờ ra năm anh đi làm mới cho em."
"À ... vậy được."
Lúc này, Tư Ninh Ninh mới nhận ra rằng những năm 1970 khác với thế kỷ 21 giao thông thuận tiện, thông tin liên lạc phát triển.
Tất cả thông tin hộ khẩu ở hiện tại cần được ghi lại thủ công, hơn nữa là hạn chế về giao thông và liên lạc, dẫn đến tin tức đồng bộ rất chậm, còn có rất nhiều nguyên nhân khách quan khác, tỷ như thẩm tra, xác minh tình hình thực tế vâng vâng mây mây.
Nói tóm lại, vấn đề hộ khẩu đã được giải quyết, Tư Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại bộ dáng trước đây bị Tư Chấn Nam phản đối kịch liệt, Tư Ninh Ninh nghĩ rằng Tư Chấn Nam chắc không nghĩ tới hộ khẩu cô từ lúc xuống nông thôn đã chuyển đi rồi.
Đang lúc ngây người, cổ tay bị siết chặt, Tư Ninh Ninh mới phản ứng tay còn đang bị Hoắc Lãng bắt lấy.
Rút rút cái tay lại, Hoắc Lãng không những không buông ra, mà còn nắm chặt hơn nữa, Tư Ninh Ninh cố ý bày ra vẻ hung dữ: "Làm gì?"
“Em nói làm gì?" Hoắc Lãng hỏi ngược lại, bước lên một bước, khoảng cách càng gần Tư Ninh Ninh: “Men say đã không còn rồi, hiện tại vừa lúc ngồi xuống nói chuyện hai chúng ta."
“… Hai người chúng ta có cái gì để nói?” Tư Ninh Ninh bắt đầu không được tự nhiên: “Hòa Cốc và Sớm Mầm đâu? Hai đứa nhỏ còn chưa dậy sao?"
“Dùng xong rồi ném.” Hoắc Lãng buông tay Tư Ninh Ninh ra, quay người đem Tư Ninh Ninh vòng vào ôm sát vào người: "Muốn đổi ý có phải hay không?"
Nam nhân lớn tuổi, không chỉ tán tỉnh, trong mắt còn ẩn chứa thâm tình cùng nhẫn nại, Tư Ninh Ninh cuộn cổ họng, vô thức quay đầu đi, đỏ mặt: "Không có, không phải đã nói rồi sao?! Tuyết rơi chúng ta đi lãnh chứng."
So với những lời trước kia tuyết rơi trả lời, hiện tại tuyết rơi đi lãnh chứng, quả thực không chỉ là tăng lên chỉ một bậc, đúng không?
Cái người đàn ông này còn có cái gì mà sốt ruột?
Nghĩ đến đây, sự ngượng ngùng của Tư Ninh Ninh đã bị thay thế bằng sự xấu hổ, cô quay đầu lại muốn mắng cho Hoắc Lãng một trận, mà bởi vì dựa nhau gần quá, cô vừa động thì cánh môi cọ qua cằm Hoắc lãng, trong nháy mắt kia, hai người đồng thời sửng sốt.
Lại nhìn vào mắt Hoắc Lãng, thấy trong mắt anh ấy nóng như thiêu đốt, gương mặt Tư Ninh Ninh càng đỏ hơn lúc nào không biết, đồng thời trong cơ thể xuất hiện một số thay đổi kỳ lạ ...
Tim đập “Thịch thịch thịch”.
Sống lưng run rẩy, lông tơ dựng đúng, eo cũng tự dưng mềm ...
Kỳ lạ, thật kỳ lạ ...
Tư Ninh Ninh còn đang cảm khái, lại không biết cái bộ dạng mơ hồ này đối với Hoắc Lãng mà nói là loại dụ hoặc không thể nào cưỡng lại được.
Hoắc Lãng tự mình kiếm chế, khi mà nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang ngây người nhìn mình, lồng ngực nóng lên không thể giải thích được, tim đập "thình thịch" giây sau như sắp nhảy ra ngoài.
Yết hầu Hoắc Lãng trượt lên trượt xuống, đột nhiên cúi đầu.
"Ngô……"
Khuôn mặt của Hoắc Lăng tiến lại gần, hai mắt Tư Ninh Ninh mở to, khoảnh khắc tiếp theo, hô hấp nóng bỏng dây dưa, hai mắt Tư Ninh Ninh chậm rãi nhắm mắt lại.
“Đã nói là không được đổi ý.”
“Không đổi ý, Hoắc Lãng……”
“Hừmmm”
“Mong anh đừng phụ em....”
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”
Con sư tử hung ác túm lấy được con thỏ con xinh đẹp, hai người quấn lấy nhau, bầu không khí xung quanh không ngừng tăng cao, cửa phòng bỗng nhiên "bụp" một cái đẩy ra, ván cửa đụng phải vách tường "phanh" một cái rồi đàn hồi kẽo kẹt đóng vào.
Hai người đang say mê mãnh liệt nháy mắt hoàn hồn, cùng nhau nhìn về phía cửa.
Hòa Cốc một tay dụi mắt, một tay giữ cửa phòng, còn đang buồn ngủ đứng ở cửa: "Anh cả ơi .... em đái dầm mất rồi, có thể tìm cho em một cái ...."
Hòa Cốc bỏ bàn tay đang dụi mắt xuống, khi nhìn thấy Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh đang bị Hoắc Lãng khống chế nằm tựa lưng vào giường, lời nói bên miệng không thể nói ra được nữa.
Hòa Cốc cau mày, dụi dụi mắt không tin, mở mắt ra nhìn lại, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm, đôi mắt đột nhiên mở to:
“A ——!”
“A ——!!”
Hòa Cốc hét lên, Tư Ninh Ninh cũng bất giác hét lên.
"Em, em vừa rồi cái gì cũng không nói!"
Hòa Cốc khuôn mặt đỏ bừng và bỏ chạy, mà bất đồng là Hòa Cốc tè dầm ướt nhẹp cả quần, quẫn bách, còn Tư Ninh Ninh quả thực xấu hổ muốn chết!
So với vừa rồi, đây mới là xấu hổ muốn chết!
"Nhìn xem chuyện tốt của anh!"
Vừa xấu hổ vừa tức giận, Tư Ninh Ninh giống như một con mèo con mắc tóc, quào một cái lên sườn mặt Hoắc Lãng.
"Hòa Cốc vẫn còn nhỏ, không hiểu."
Trên mặt Hoắc Lãng lập tức xuất hiện ba vết đỏ, hắn không hề khó chịu, cầm lấy cái tay Tư Ninh Ninh đang đánh đánh lên người mình.
"Con nít không hiểu, anh có thể nói như vậy sao? Hoắc Lãng anh không biết xấu hổ! Có biết đã làm ra chuyện tốt gì hay không?"
"Được rồi, được rồi, nghe em, nghe em về sau em nói như thế nào, anh làm như thế đó."
"Lần sau, không có em cho phép, không được hôn em!"
Hoắc Lãng bị đẩy ra khỏi phòng bởi lời cảnh báo của Tư Ninh Ninh, khi cánh cửa được đóng lại từ bên trong một cái "bang", hai đứa nhỏ đang cài cúc áo xoắn xuýt đột ngột lao ra khỏi cách vách xúm lại đây:
"Anh ơi."
“Anh cả!” Hòa Cốc ôm lấy cánh tay Hoắc Lãng, hai chân co lên, treo mình trên không trung: “Anh cả, anh cả em vừa rồi nhìn thấy Tư Ninh Ninh, có phải em nhìn nhầm không? Em thật sự nhìn thấy!"