Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng lời nói cứ y như là dọa trẻ con vậy, nói xong còn không yên tâm còn lấy quỷ quái hù dọa.
Tư Ninh Ninh hai mắt sáng ngời, khoé môi cong lên nhìn Hoắc Lãng buồn cười: "Đồng chí Hoắc Lãng trên đời này nào có cái gì gọi là quỷ quái Hoàng Bì Tử. Anh là người quan trọng, em thực sự hoài nghi anh làm sao vượt qua được thử thách tư tưởng, có phải đi cửa sau hay không?"
"Cùng em nói chuyện đứng đắn."
"Hoắc Lãng "chậc" một tiếng, đánh một cái lên mu bàn chân của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh đi trên con đường lầy lội hơn 40 phút, giày và tất của cô không chỉ lạnh mà đông cứng, sưng to lên y như cái móng heo.
Nhìn thấy thôi Hoắc Lãng đã đau lòng không thôi, đánh nhẹ một cái, cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, trong lòng hắn thực hụt hẫng, nhất thời đem hai chân Tư Ninh Ninh hợp lại cất vào trong lòng ngực ủ ấm.
Tư Ninh Ninh sợ làm anh ấy lạnh, vội vàng rút chân lại, Hoắc Lãng càng cầm cái chân chặt hơn, ánh mắt chằm chằm nghiêm túc: "Vừa rồi lời anh nói có nghe thấy không?"
"Nghe được, đều nghe thấy được, về sau tuyệt đối ban đêm không hành động một mình." Tư Ninh Ninh vừa bảo đảm vừa vươn tay chọt lên vai Hoắc Lãng, mềm mại âm thanh: "Có nước ấm không anh? Em ngâm chân, anh không cần ủ ấm như vậy ...."
"Nước lúc sáng đã đun, chắc không còn nóng nữa, em ngồi trên giường chui vào chăn trước đi, anh đi nấu nước thực mau trở về."
Hoắc Lãng mở chăn bông ra, cưỡng chế nhét Tư Ninh Ninh vào trong ổ chăn.
Hoắc Lãng lập tức muốn đi ra ngoài, cô từ trong chăn dò đầu ra hỏi: "Em ngủ phòng anh, anh ngủ nơi nào?"
Trần gia chỉ có hai cái phòng ngủ, Hoắc Lãng ngủ một phòng, một căn phòng khác hai đứa nhỏ ngủ.
Bây giờ cô đã chiếm phòng của Hoắc Lãng, vậy Hoắc Lãng ngủ ở đâu?
“...” Hoắc Lãng dừng lại, tựa hồ suy nghĩ một chút liền nói: “Anh ngủ phòng chính, có đệm chăn, trong chốc lát còn làm cái chậu than, không lạnh."
An bài khá thỏa đáng.
Tư Ninh Ninh khẽ "ừm" một tiếng rồi rụt đầu lại, giống như cô thật sự thành thật chờ Hoắc Lãng trở về, chỉ có bản thân cô mới biết lúc này cô khẩn trương đến mức nào.
Còn quá xấu hổ.
Lúc đó chỉ nghĩ tránh né thanh niên trí thức truy vấn, hoàn toàn không nghĩ đến về Trần gia, sẽ ngủ phòng Hoắc Lãng, đem Hoắc Lãng đuổi đi ...
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ nhìn không phải là người cẩn thận mà đem đệm giường an bài thỏa đáng, chăn mền cũng đổi mới, sợ cô ghét bỏ.
Tư Ninh Ninh nhìn thấy hết thảy, chỉ là Hoắc Lãng an bài thỏa đáng, còn có một điều anh ấy bỏ sót.
Cái gối.
Anh ấy thay ga trải giường và rồi lật ngược cả cái chăn, chỉ duy nhất cái gối đầu thì không làm gì.
Khoé mũi Tư Ninh Ninh giật giật, cô quay người sang bên cạnh ngửi ngửi, cái gối của anh ấy hơi cao với cô, còn lưu lại mùi hương đặc trưng của Hoắc Lãng, có mùi mồ hôi quen thuộc, không nặng, có lẽ mới đổi qua.
Vốn là lạnh muốn run, lại ngửi được hơi thở quen thuộc, Hoắc Lãng ôn nhu cười cười nhìn cô phảng phất như gần trước mắt, một giây trước Tư Ninh Ninh còn khẩn trương, giây sau đã nằm ngủ ngon thật ngon.
Hoắc Lãng bưng nước nóng trở lại, Tư Ninh Ninh đã ngủ say rồi, đi đường chắc là mệt, hô hấp nặng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hắn không đành lòng quấy rầy Tư Ninh Ninh nghỉ ngơi, dùng khăn lông giúp Tư Ninh Ninh lau mặt, lau chân.
Chân của Tư Ninh Ninh không ấm lên, còn lạnh đến thấu xương, Hoắc Lãng do dự một hồi, ngồi xổm ở cuối giường, đưa tay vào trong chăn rồi nắm lấy chân của Tư Ninh Ninh để giúp cô gái nhỏ sưởi ấm.
Chắc là hắn nắm quá chặt, Tư Ninh Ninh không an phận đẩy mấy lần, hắn vội vàng buông ra một chút em ấy mới an tỉnh ngủ.
Hoắc Lãng ngồi như vậy dưới giường nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến hai chân Tư Ninh Ninh ấm áp mới dừng tay, vừa đứng dậy thì bụng phát ra tiếng "ọc ọc".
Chạng vạng ăn cơm tất niên, ban đêm uống rượu nữa cho nên thanh âm không thể là của hắn.
Do rượu và cơn buồn ngủ, Hoắc Lãng có chút bối rối, nghĩ đến Tư Ninh Ninh đã ở trên tàu lâu như vậy mà chưa ăn gì, cơn buồn ngủ lập tức thanh tỉnh, cẩn thận đắp chăn cho Tư Ninh Ninh, đi vào phòng bếp bận việc.
Lúc quay lại trên tay cầm một cái chén lớn, cầm cái chén đặt lên chiếc bàn vuông nhỏ cạnh giường, mở góc chăn vỗ vỗ Tư Ninh Ninh dậy.
Tư Ninh Ninh mệt lợi hại, chống còn đỡ một khi ngủ phải ngủ đủ bằng không mắt mở ra không nổi, lời này không hề nói dối.
Tư Ninh Ninh nhắm mắt lại, vặn vẹo đầu, Hoắc Lăng có nói gì cũng phối hợp "vâng" một tiếng, quay qua quay lại Hoắc Lãng biết em ấy còn đang mơ hồ.
Người phải ăn cơm, cái cô gái này trên đường trở về cơm không ăn cái gì, về nhà một đống chuyện phiền toái, phỏng chừng không ăn bữa cơm nào ngon lành, rồi lại đi xe lửa trở về càng như thế, lại không chịu ăn chút nào thì thân thể làm sao chịu nổi?
Hoắc Lãng đỡ Tư Ninh Ninh dậy như đang dỗ một đứa trẻ, mặc áo khoác quân đội cho Tư Ninh Ninh, để em ấy dựa vào trong người mình, cầm cái muỗng nhỏ đút từng muỗng từng muỗng một.
Mệt thì mệt mắt mở không nổi vậy mà Tư Ninh Ninh ăn rất nhiều, mông lung còn lẩm bẩm: "Thơm quá."
Hoắc Lãng bất lực thở dài, vừa buồn cười vừa tiếp tục dỗ: "Lần trước làm thịt khô còn chưa hong khô hẳn, dùng nước ấm ngâm qua, em thích ăn ngày mai anh xào cho em một đĩa nha .... Nào, há miệng ăn một miếng nữa."
“Không ... không ăn." Tư Ninh Ninh quay đầu sang một bên, nhỏ nhẹ lẩm bẩm như một con mèo con: "Em no rồi ~”
“Một miếng một miếng nữa thôi em, chỉ một miếng thôi ..."
Buồn ngủ, đầu của Tư Ninh Ninh đau như búa bổ, cả nửa ngày Hoắc Lãng mới dỗ dành Tư Ninh Ninh ăn được một chén cháo nhỏ.
Thấy có lẽ em ấy ăn no thật rồi Hoắc Lãng ngừng lại.
Đặt cái chén lên lên bàn cái cạch, sột soạt rút cái áo khoác quân đội, thả nhẹ động tác, thả Tư Ninh Ninh vào ổ chăn, đứng dậy đi đến chỗ áo khoác quân đội của mình, là thuốc ban nãy mua về.
Nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lo lắng xoa đầu, thở ra một hơi để kìm nén cơn tức giận và cáu kỉnh của mình, cầm lấy bông tẩm cồn cẩn thận xử lý tiêu độc, rồi dùng thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên mặt Tư Ninh Ninh.
Thuốc mỡ mát lạnh giảm sưng, có thành phần bạc hà, cảm giác mát lạnh quá độ chạm vào da, Tư Ninh Ninh đang ngủ phải tránh né: "Đau quá ..."
"Đừng nhúc nhích, một lát là ổn rồi, bôi thuốc ngày mai mới không đau biết không? Nghe lời ...."
Hoắc Lãng bắt lấy cái tay muốn sờ mặt của Tư Ninh Ninh, thấp giọng dỗ dành, thẳng đến khi Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn không động mới tiếp tục bôi thuốc.
Dưới ánh đèn dầu, làn da trắng nõn của cô gái nhỏ như được phủ một vầng hào quang dịu dàng, đôi môi hồng khẽ mím lại, lông mi dài dày cong cong, ngoại trừ một bên má sưng đỏ, dáng vẻ đáng yêu vẫn còn đó, bộ dạng nhíu mày như đang có chuyện phiền lòng.
“Về đến nhà……”
Sau khi uống thuốc xong, Hoắc Lãng cũng không vội vàng rời đi, hai tay vuốt ve gương mặt của cô gái nhỏ, ngồi bên giường nhìn cô gái nhỏ ngủ say:
“Ở đây không ai có thể bắt nạt em, em yên tâm ngủ đi, anh canh giữ cho em …”
Như được trấn an, Tư Ninh Ninh lẩm bẩm ừm một tiếng, lông mày nhíu lại, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Hoắc Lãng hơi cúi người, đặt một nụ hôn trên trán Tư Ninh Ninh, ngồi bên giường một lát, xác nhận em ấy hoàn toàn ngủ say hắn mới thổi tắt đèn dầu, tay chân nhẹ nhàng đem chăn mền vào nhà chính.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm, Tư Ninh Ninh bị ánh sáng chói mắt đánh thức.
Phòng của Hoắc Lãng không lớn, giường dựa vào tường, cạnh cửa sổ cũng không có rèm cửa, cho dù bên ngoài rất gần rừng trúc, mặt trời sáng sớm lốm đốm tràn vào trong phòng qua các kẽ hở giữa cành và lá.
Là một ngày nắng hiếm hoi kể từ đầu đông đến giờ.
Sau khi bình tĩnh lại, Tư Ninh Ninh từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bất giác hơi đỏ mặt.
Ngượng ngùng quá đi mất.
Hôm qua ngủ không mở nổi mắt cơ mà Hoắc Lãng làm những gì, dỗ dành cô thế nào, còn có cuối cùng ...
Tư Ninh Ninh cắn môi, chống đỡ xuống giường cứ hết tay này tay kia đập lên trên trán.
... Người ta là uống say đến phát điên, cô là cái gì đây?
Quá mệt nhọc? Buồn ngủ muốn điên.
Không mặt mũi gặp người làm sao bây giờ?
Tư Ninh Ninh lấy tay che mặt rơi vào trạng thái hoài nghi.
Hoắc Lãng sẽ không cảm thấy cô là em bé to xác chứ?
Mơ hồ nhớ lại cảnh tối hôm qua được Hoắc Lãng dỗ dành, Tư Ninh Ninh xấu hổ đến mức muốn quay lại đấm cho mình một đấm!
Hừ ... thật quá mất mặt!
Sau hai phút chết trân tại chỗ, sự im lặng của nhà họ Trần dần kéo suy nghĩ của Tư Ninh Ninh trở lại.
Tư Ninh Ninh đặt tay xuống, đánh giá khắp nơi, phòng chính đã đóng cửa, trong phòng chỉ có tiếng cửa sổ gió thổi lay động mà thôi.
Sao im lặng quá, là anh ấy chưa dậy sao?
Liếc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, theo những gì cô biết về Hoắc Lãng, lúc này vẫn không có động tĩnh gì, quả thực có chút không bình thường.
Hay là Hoắc Lãng đã ra cửa rồi?
Vậy anh ấy sẽ đi đâu?
Tư Ninh Ninh đang miên mang suy nghĩ điều, giở chăn ra, chuẩn bị xuống giường, hai chân rũ xuống.
Dưới giường không có giày, tối hôm qua giày của cô ướt sũng, chắc là Hoắc Lãng lấy đi phơi khô.
Tư Ninh Ninh nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào rương mây ở cuối giường, không chút suy nghĩ bước lên kéo cái rương mây, đem đồ vụn vặt thu vào không gian, rồi đổi những thứ khác vào không gian, tỷ như giày với vớ sạch sẽ, rồi sách mua trước đó, còn một số thứ vụn vặt ....