Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 413 - Chương 413: Chúng Ta Đi Lãnh Chứng Đi!

Chương 413: Chúng Ta Đi Lãnh Chứng Đi! Chương 413: Chúng Ta Đi Lãnh Chứng Đi!

Editor: Hye Jin

"Ông ấy nói ông ấy muốn con trai, cho nên bảo em thông cảm."

"Đây là tư tưởng lạc hậu, con gái không hề kém cạnh so với con trai."

"Đúng vậy, đó cũng là suy nghĩ của em, nên em không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi."

Tư Ninh Ninh cười cười, ý tứ khoe khoang: "Em lấy lại toàn bộ đồ vật mẹ để lại cho em, đã lấy về tới tay rồi, đồ vật mà mẹ kế cùng em kế muốn em cũng đã cầm đi, cái gì cũng không lưu lại cho bọn họ."

“Hoắc Lãng, cách loại này của em có phải quá tuyệt tình không?"

“Làm sao có thể gọi là tuyệt tình được, em làm không sai?" Thanh âm nặng nề của Hoắc Lãng truyền đến: "Người với người sống với nhau, đối phương tốt thì mình tốt, đối phương ác thì mình phải cường ngạnh lên, nếu một bên ác một bên nhường nhịn thì khác gì yếu đuối."

Cõng Tư Ninh Ninh lên ước lượng, Hoắc Lãng tiếp tục nói: "Bọn họ đối với em không tốt, thì cái nhà kia không muốn về thì không cần về, anh nuôi nổi em."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh rầu rĩ đáp.

Hoắc Lãng bậc cười ngây ngốc, một lúc sau, giọng nói bình tĩnh của anh lại truyền vào tai Tư Ninh Ninh: "Chỉ là một chút, bọn họ có xấu dù sao cũng là ba của em ... Em nguyện ý thì có thể ở ngoài mặt có thể làm bề mặt một chút, nếu không muốn thì thôi không sao."

Tư Ninh Ninh vành tai dán ở bên gáy Hoắc Lãng, yên lặng lắng nghe.

Cô hiểu ý của Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng kêu cô làm ngoài mặt một chút, kỳ thật là sợ cô về sau bị người ta chọc cột sống mắng là bất hiếu, về sau có lẽ là suy xét núi cao đường xa, Bắc Kinh bên kia không truyền được đến bên này, truyền không đến được trong tai cô nên không ảnh hưởng đến cô, cho nên mới nói như vậy.

Không phải Tư Ninh Ninh không cho Tư Chấn Nam cơ hội, ngược lại cô cho Tư Chấn Nam rất nhiều cơ hội, cục diện phát triển đến hiện tại là do Tư Chấn Nam một tay tạo thành, càng là Tư Chấn Nam lựa chọn.

Tình hình hiện tại không còn là chuyện mất mặt nữa, mà là trong lòng hai bên đều có một cục u, đã không có khả năng duy trì hòa bình, cùng với việc bám lấy lấy mặt mũi, không bằng đừng, ở biển người từng người sống cuộc sống riêng của mình là được.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ rất rõ ràng, cũng không có giấu giếm Hoắc Lãng: "Em không chịu nổi hình thức ở chung như vậy, người khác không coi trọng em, em không thể không coi trọng bản thân."

"Có suy nghĩ như vậy là đúng."

“A?" Tư Ninh Ninh hơi sững sờ, dựa vào trên vai Hoắc Lãng hỏi: "Thật sao? Anh sẽ không cảm thấy em quá sắc bén, quá hung dữ. Một chút ủy khuất cũng không chịu được, một chút việc nhỏ cũng phải nháo lớn?"

“Em trước nay không phải là người hễ cái là nóng mặt, anh hiểu tính khí của em."

“Hơn nữa, so với việc làm người thời khắc duy trì lý trí cùng hiền lành, anh càng hy vọng em sắc sảo, bén nhọn, tùy hứng, ở bất cứ tình huống bất lợi với bản thân đều có thể cầm lấy đồ vật bảo hộ chính mình."

Hoắc Lãng không nói chính là hắn muốn cô gái nhỏ của mình ích kỷ hơn một chút, nhưng nửa năm quen biết, cùng Tư Ninh Ninh yêu đương, hắn hiểu tính khí của em ấy, biết em ấy thông tuệ hiểu lý lẽ, giỏi lấy đại cục làm trọng, "ích kỷ" mà nói có chút khó làm, Hoắc Lãng không mở miệng.

“Hừ hừ ~”

Tư Ninh Ninh cười vui vẻ.

Nếu như vừa rồi bởi vì được Hoắc Lãng che chở mà trong lòng không còn ủy khuất, hiện tại, cô vì Hoắc Lãng hiểu mình mà cảm thấy an toàn.

Hoắc Lãng hiểu cô, cực kỳ hiểu cô.

Có thể gặp được một người bao dung, hiểu mình thật sự rất khó, mà cô đã gặp được rồi ...

Loại cảm giác này rất kỳ lạ, như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cả người như được bôi một lớp mật ngọt ngào, làm Tư Ninh Ninh khắc chế không được mà ôm chặt cổ Hoắc Lãng.

Rừng sâu đầy bóng cây, trên bầu trời hiếm có một ngôi sao le lói, thanh âm Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng chậm chạp như sắp dung nhập vào trong đó, để lại vết cắt thật sâu vào lòng Hoắc Lãng:

"Hoắc Lãng."

"Hả?"

"Lần sau tuyết rơi, chúng ta đi lãnh chứng đi."

"Lãnh chứng gì?"

"Chính là giấy hôn thú, giấy đăng ký kết hôn, biết không?" Tư Ninh Ninh nhổm đầu dậy, nắm lấy cái tai của Hoắc Lãng: "Anh mang theo hộ khẩu, em cũng mang theo hộ khẩu, anh cưới em gả .... Hơn nữa anh biết kết hôn chứng minh là cái gì không? Không riêng gì là quan hệ vợ chồng, nó là trách nhiệm, nếu anh cùng em kết hôn mà di tình biệt luyến (ý chỉ thay người yêu như thay áo), em nói cho anh biết em có thể cầm hôn thú đi cáo anh, lấy hết tiền của anh, có sợ không?"

Tư Ninh Ninh nhéo lỗ tai Hoắc Lãng: "Có sợ không? Em đang nói chuyện với anh đấy, sao anh không hé răng? Có phải muốn đổi ý, không muốn cưới ..."

Cô còn chưa kịp nói xong, Tư Ninh Ninh cảm thấy chỗ chân không được giữ nữa, cả người cô trượt từ trên lưng Hoắc Lãng đi xuống: "Này ..."

Hai chân chấm đất còn chưa kịp đứng vững đã bị Hoắc Lãng ôm chặt vào lòng.

Mùi rượu nồng nặc xộc lên mặt, Tư Ninh Ninh khó chịu nhíu cái mũi, giãy giụa trong vòng tay của Hoắc Lãng: “Muộn như vậy sao còn không mau về nhà, anh dừng lại làm gì?”

Hoắc Lãng càng ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, thanh âm như bị bóp nghẹt: "Quân hôn tuyệt đối trung thành, anh sẽ không di tình biệt luyến .... Cũng không cần chờ kết hôn, chờ về đến nhà, anh đem hết tiền của anh đều cho em, đáng giá hay không đáng giá đều cho em ... Đã nói rồi, nhất định phải gả, không thể đổi ý."

Hoắc Lãng nghiêm túc mà giờ khắc này y như trẻ con làm nũng, chơi xấu, ôm Tư Ninh Ninh mãi không chịu thả ra, một hai bắt cô phải bảo đảm mới được.

Tư Ninh Ninh ngẩn người một lúc, tuy rằng lời cô vừa nói ra hàm chứa ý tưởng của cô đồng thời cũng có ý chọc Hoắc Lãng.

Cô hiểu được sự chân thành của Hoắc Lãng, cô cảm thấy bây giờ gõ định chuyện này cứ như là chuyện đùa trẻ con, khẽ đẩy Hoắc Lãng ra:

"Anh uống rượu nói lời này em làm sao biết anh thiệt tình hay là lời say? Chờ ngày mai anh tỉnh rượu, hai chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Trong bóng tối, Hoắc Lãng gắt gao cau mày: "Anh không có say."

“Ừm ——? Không bỏ lời em nói vào tai phải không?"

Tư Ninh Ninh khẽ dọa “ừm” dài một tiếng. Mặc dù Hoắc Lãng không nhìn thấy mặt em ấy, hắn có thể tưởng tượng được biểu tình giận dỗi của cô gái nhỏ, đành phải đồng ý: "Nghe, ngày mai, vậy ngày mai, lần này không thể đổi ý."

Tư Ninh Ninh phớt lờ anh ấy, tránh khỏi lòng ngực Hoắc Lãng: "Cõng em về đi, trễ rồi."

Hoắc Lãng khàn khàn ngây ngô cười, cõng Tư Ninh Ninh ở trên lưng, bước lên đường nhỏ về nhà, vừa dỗ dành: "Có mệt hay không? Mệt mỏi thì nhắm mắt tựa đầu vào vai anh ngủ một lát đi, chờ mở mắt chúng ta về đến nhà."

Lần này mua vé về là vé ngồi bình thường, trên đường không có hành khách nào đồng hành, bàn ghế đều rộng mở, nhưng là ngồi mãi không nổi, mà nằm cũng chẳng xong, và ở nơi công cộng không có khoảng riêng tư, cô không có biện pháp đi vào giấc ngủ.

Suốt quãng đường từ Bắc Kinh đến tỉnh H, Tư Ninh Ninh không hề ngủ hay chơi game điện tử, nói không mệt không buồn ngủ không có khả năng, chỉ là nói hiện tại nghênh đón gió lạnh thổi, buồn ngủ biến mất đôi chút cơ mà thân thể mệt mỏi đến lợi hại.

Hoắc Lãng nói cô nằm trên vai của mình ngủ một lát, Tư Ninh Ninh không buồn ngủ nên chỉ muốn nằm cho thoải mái, mà ở trong vai Hoắc Lãng làm tinh thần thả lỏng, cho dù không buồn ngủ vẫn nhịn không được ngủ ngon thật ngon.

Hoắc Lãng biết cuộc hành trình của cô gái nhỏ về đây vất vả như thế nào, từ mấy lời em ấy nói vừa nãy, hắn cảm nhận được cả thể xác và tinh thần em ấy mệt mỏi.

Sao mà không đau lòng được.

Cô gái chu đáo, thiện lương của hắn không nên bị đối xử như thế này.

Hoắc Lãng trong lòng có một ý tưởng, sau này hắn không muốn Tư Ninh Ninh đi cách quá xa khỏi hắn.

Tư Ninh Ninh không thể bảo vệ bản thân đúng cách, vậy thì hắn sẽ bảo hộ em ấy.

Trong suy tư, Hoắc Lãng bước đi càng vững chắc hơn nữa, sợ xóc nảy làm cô gái nhỏ tỉnh dậy ...

Ứng với câu nói của Hoắc Lãng, chờ mở mắt ra là về đến nhà.

Khi Tư Ninh Ninh mở mắt ra lần nữa, cô đã đến nhà họ Trần.

Cô xuống khỏi lưng Hoắc Lãng, đứng ở cửa phòng của Hoắc Lãng, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, cô chứng kiến Hoắc Lãng cởi bỏ áo khoác quân đội, dưới ánh đèn dầu bận rộn thu dọn.

Dư quang liếc nhìn căn phòng chính tối đen như mực, Tư Ninh Ninh hỏi: "Hòa Cốc, Sớm Mầm đã ngủ rồi sao? Hôm nay giao thừa, ở nhà không chuẩn bị gì sao? Anh còn đi vào trong huyện uống rượu."

"Cơm đoàn viên ăn sớm, buổi chiều đã ăn, Công ủy tổ chức tiệc, bên kia đều biết tình huống trong nhà, mời anh mang hai đứa nhỏ sang ăn cơm, việc này không tiện cự tuyệt, lại không tiện mang hai đứa nhỏ đi, cho nên anh tự mình đi một chuyến, suy nghĩ sớm chút trở về ..." Hoắc Lãng bóc khăn trải giường cũ, trải cái mới lên, rồi cái chăn đổi sang mặt trái: "Còn tốt đi, nếu không đi em làm sao bây giờ?"

Hoắc Lãng bận bịu sau lưng Tư Ninh Ninh, không khỏi rùng mình một cái khi nhắc đến chuyện này.

Trước không nói trời đêm lạnh bao nhiêu, ở bên ngoài ở một đêm, là một cô gái, gặp phải người xấu làm sao bây giờ?

Càng nghĩ trong lòng Hoắc Lãng càng sợ.

Hắn dọn giường xong, dẫn Tư Ninh Ninh đến ngồi bên giường, Hoắc Lãng ngồi xổm trước mặt Tư Ninh Ninh, vừa tháo đôi giày ướt nhẹp của cô gái nhỏ, vừa ngăn không được mà lải nhải: "Lần trước sự kiện chiếu phim điện ảnh không chừa phải không? Nếu gặp tình huống tương tự nên ở nhà ga chờ, một mình không nên tự tiện đi lung tung, buổi tối, không gặp người xấu mà gặp phải Hoàng Bì Tử làm bao bây giờ? Để bị bắt đi rồi, đến lúc đó kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay."

Bình Luận (0)
Comment