Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh cười nhẹ lắc đầu, cầm cái rương mây chậm rãi xoay người, muốn tìm một chỗ khuất như ngõ, hẻm linh tinh ẩn ấp vào không gian chắp vá một đêm, ngày mai suy nghĩ biện pháp trở về đối sản xuất.
Không nghĩ tới cô vừa xoay người thì chiếc xe vừa rồi chậm rãi đánh trở về.
Hoắc Lãng men say tỉnh hơn phân nửa, ngồi ở trên ghế phụ mặt đỏ bừng, dùng sức nắm chặt cánh tay Đơn Mãn Đường lay động: "Quay đầu xe, quay đầu xe trở về nhìn xem."
Biết rõ Tư Ninh Ninh lúc này đang ở Bắc Kinh, không có khả năng sẽ xuất hiện ở chỗ này, vừa rồi vô tình liếc mắt một cái, Hoắc Lãng cảm thấy cái thân ảnh kia rất giống Tư Ninh Ninh.
Rất giống.
Xa cách mấy ngày, trong lòng hắn tưởng niệm cô gái nhỏ của hắn, bỗng nhiên thấy một người trông giống cô ấy, như thế nào cũng ngăn không được hắn phải quay lại nhìn xem.
"Được rồi, được rồi, quay đầu xe! Ai nha, đừng, đừng có kéo vô lăng!" Đơn Mãn Đường liên tục kêu la, luống cuống tay chân kêu hô: "Hoắc Lãng đồng chí đừng có đừng có kéo vô lăng!"
Tác dụng của men say, hốc mắt của Hoắc Lãng đỏ hoe, hắn gắt gao nhìn chằm chằm kính chiếu hậu ngược ra mơ hồ thân hình, miệng vẫn luôn lặp lại yêu cầu Đơn Mãn Đường quay xe, còn Đơn Mãn Đường kêu to, hắn giống như là không hề nghe thấy.
Sau một hồi quăng quật, chiếc xe quay đầu quay trở lại chỗ cũ, xe còn chưa dừng hẳn thì người ở ghế phụ đã đẩy cửa nhảy xuống.
“Tư Ninh Ninh!?”
Tư Ninh Ninh mới bước ra ngoài vài bước. Khi nghe thấy thanh âm, cô đột nhiên dừng bước chân, nửa tin nửa ngờ thì trước mặt cô là một người đàn ông to lớn, mặc áo khoác quân đội, đưa lưng về phía ánh đèn đầu xe, diện mạo không thể thấy rõ, như là bước ra từ sương mờ ...
Cũng đánh giá một chút, đối phương lảo đảo đến gần: "Tư Ninh Ninh anh nhìn một cái biết là em!"
"Em tại sao lại ở chỗ này? Sao lại trở về? Em nhìn xem đường cái không một bóng người, còn may anh đi về, anh không về thì em làm sao bây giờ?"
Nam nhân lời nói so với bình thường nhiều hơn mấy lần, gương mặt đỏ ứng, bước chân loạng choạng nỗ lực chạy về phía cô ...
Tửu quỷ này, sao chật vật như vậy?
Không hiểu vì sao, Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy mắt mình đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Lúc ở Bắc Kinh, cho dù bị chế giễu, bàn tán, mắng mỏ còn bị đánh, cô nhiều nhất là vì nguyên chủ mà phẫn nộ thôi, từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Vậy mà đối mặt với Hoắc Lãng vào lúc này, trong lòng ủy khuất buồn bã khổ sở chưa từng có ...
Cho dù linh hồn cô không phải con gái của Tư Chấn Nam, nhưng thân thể này của nguyên chủ, cùng mấy ngày qua cảm giác tự mình trải qua, tương tự ở thế giới của cô, làm cô sinh ra liên hệ, trong tiềm thức Tư Chấn Nam là ba của cô.
Và ba cô không chỉ không coi trọng cô còn vì người khác đánh cô ...
Có thể không ủy khuất sao? Có thể không khổ sở sao?
Quá thực thương tâm, khổ cực đến cực hạn, chỉ là biết những người đó không quan tâm đến cảm thụ của cô cho nên tự tôn không cho phép bản thân rơi lệ trước mặt những người đó mà thôi.
Chính là hiện tại……
Nói trừu tượng ra dẻ một chút, có lẽ người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng chỉ có mỗi Hoắc Lãng mà thôi.
Tư Ninh Ninh không nhịn được.
Môi run run, hai tay cầm cái rương đặt đằng trước, rơi lệ cố nở nụ cười với Hoắc Lãng, thút tha thút thít:
"Không phải em nói rồi sao? Em thực mau sẽ trở về, thế nào? Có phải là thực mau không?"
Mau, quả thực mau như điên rồi!
Hoắc Lãng đầu óc ong ong, nhìn thấy Tư Ninh Ninh máu huyết như điên cuồng hưng phấn, khắc chế không nhịn được tiến lên ôm cô cái nhỏ vào trong lòng cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Vốn dĩ muốn nói hai ngày qua hắn tưởng niệm cô gái nhỏ biết bao nhiêu, trì độn phát giác được Tư Ninh Ninh khóc, lý trí quay lại nhẹ đưa Tư Ninh Ninh ra, lời hỏi thăm chưa kịp nói thì đã thấy một bên mặt Tư Ninh Ninh có dấu ấn bàn tay rõ ràng.
Ngay lúc đó, máu như chảy ngược ra sau, Hoắc Lăng đưa tay đặt lên vai Tư Ninh Ninh, gắt gao hỏi: "Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh? Là ai đánh?"
Đôi mắt của Hoắc Lăng đỏ ngầu, trên người mùi rượu rất nặng, còn quát lớn làm Tư Ninh Ninh cảm giác nếu anh ấy biết ai động tay giây tiếp theo không chừng lao ra lột da người ta vậy.
Ủy khuất vừa rồi dần dần tan biến, Tư Ninh Ninh bình tĩnh lại, hành động của Hoắc Lãng làm cô không thể chống đỡ được, kéo cánh tay anh ấy khuyên nhủ: "Trên đường nói chuyện không tiện, chúng ta về nhà trước đi, về nhà lại nói, được không anh?"
Chó sủa như điên chỉ có chủ nhân mới trấn an được, lúc này Hoắc Lãng cũng y như vậy.
Nếu lúc này là Đơn Mãn Đường thuyết phục Hoắc Lãng, đang lúc men say đại khái xác suất không nghe, còn người đang khuyên là Tư Ninh Ninh.
Là cô gái Hoắc Lãng đặt ở đầu quả tim, lúc nào cũng muốn cưng chiều, muốn đem toàn bộ những gì mình có cho cô ấy ...
Hoắc Lãng bỏ đi bộ mặt hung tợn, cầm cái rương mây, nắm tay Tư Ninh Ninh mang Tư Ninh Ninh ngồi ở hàng xe phía sau.
“Thanh niên trí thức Tư.” Đơn Mãn Đường chào hỏi Tư Ninh Ninh từ kính chiếu hậu rồi nhìn Hoắc Lãng: "Đồng chí Hoắc Lãng, nguyên kế hoạch về nhà sao?"
“Ừ." Hoắc Lãng vẫn nắm chặt tay Tư Ninh Ninh, rầu rĩ lên tiếng, ngay khi Đơn Mãn Đường phát động cơ chậm rãi đi thì lại thay đổi chủ ý: "Đi bệnh viện trước, mua thuốc.”
Vết thương trên mặt Tư Ninh Ninh là do Tư Chấn Nam đánh, lúc đó trong cơn tức giận không kìm sức lực, cho nên gương mặt Tư Ninh Ninh sưng đỏ.
Nhìn thì có vẻ đáng sợ, thực ra không nghiêm trọng lắm, cơn đau chỉ đau một lúc thôi, do trời mùa đông lạnh, cộng thêm làn da của Tư Ninh Ninh khá mỏng, rồi đi từ Bắc Kinh đến tỉnh H gió lạnh, sưng đỏ một phần là do giá rét, mới hồng tím rõ ràng.
Hoắc Lãng muốn đến bệnh viện mua thuốc, Tư Ninh Ninh ra sức thuyết phục, mà Hoắc Lãng cố chấp quá mức, khuyên không được cho nên để kệ anh ấy đi.
Từ bệnh viên mua i-ốt cùng thuốc mỡ tiêu sưng, xe một lần nữa xuất phát đi đội sản xuất.
Đại khái mấy chuyện này không tiện nói trước mặt Đơn Mãn Đường, cho nên trên đường Hoắc Lãng không mở miệng dò hỏi, chỉ nắm lấy bàn tay Tư Ninh Ninh, từ đầu đến cuối không hề buông tay.
Xe xóc nảy hơn một tiếng, thời gian khoảng 9 giờ 30 đêm, hai người xuống xe ở cầu dây nhìn Đơn Mãn Đường lái xe rời đi, Hoắc Lăng xách cái rương, vỗ vỗ lên vai, Tư Ninh Ninh do dự một chút cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bò lên.
Đêm mùa đông tối hơn mùa hè, vừa mới có mưa nhẹ, chỉ mới cách nhau mấy ngày, bầu trời một chút ánh trăng ngôi sao cũng không có.
“Trễ rồi về nhà thanh niên trí thức không tiện, về nhà anh trước."
Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu, "vâng".
Thật ra, giờ có về chỗ thanh niên trí thức cũng chẳng có gì, chính là trên mặt cô có thương tích, trở về sớm như vậy, Tưởng Nguyệt khẳng định sẽ dò hỏi.
Hoắc Lãng cõng Tư Ninh Ninh trên lưng, đi đường núi về nhà.
Đường núi tối đen như mực, không ngoa khi nói không thể nhìn thấy năm ngón tay, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh nằm trên lưng Hoắc Lãng, trong lòng kiên định thoải mái vô cùng.
Vành tai dán ở bên gáy Hoắc Lãng Tư Ninh Ninh tò mò hỏi: "Trời tối như vậy, anh có nhìn thấy đường không?”
“Có thể thấy.” Hoắc Lãng hất hất Tư Ninh Ninh lên vai: "So với ngày đại tuyết còn rõ hơn nhiều."
Đại tuyết dày kéo dài mười dặm. Thoạt nhìn thì có vẻ sáng sủa chứ nhìn kỹ hai mắt cái gì cũng không thấy, mắt mở to sẽ bị đau nữa, đau muốn lấy mạng người.
“Ồ.”
Tư Ninh Ninh lúng túng đáp một tiếng, sau đó không nói nữa, một lúc sau, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng Hoắc Lãng cõng cô dẫm lên đoạn cành khô cùng với thanh âm bước xuống bùn lầy lội.
Đã lâu không nghe Tư Ninh Ninh nói cái gì, Hoắc Lãng mở miệng: "Ngủ rồi?"
“Không có.”
“Sao em không nói lời?”
“…” Tư Ninh Ninh bị hỏi mà từ ngữ nghèo, một lát sau ôm chặt cổ Hoắc Lãng, không mấy hứng thú: "Như vậy khá tốt."
Thật ra cô cũng không biết phải nói gì cả.
Thấy cô không chịu chủ động nói chuyện, Hoắc Lãng nhẹ giọng hỏi: "Lần này trở về xảy ra chuyện gì?"
“Vết thương trên mặt em, là ai đánh?"
Tư Ninh Ninh cười, không đáp mà hỏi lại: "Sao vậy? Anh muốn đánh trở về sao?"
Hoắc Lãng không nói cái gì mà giúp lý không giúp thân, giúp thân không giúp lý, chỉ nói một câu: "Tất nhiên không thể để em chịu ủy khuất."
Không giống nói đạo lý, mà là hoàn toàn thiên vị Tư Ninh Ninh.
“Không có chuyện gì to tát, chuyện đã qua rồi.” Tư Ninh Ninh nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến điều gì đó, cô lại ghé sát vào cổ Hoắc Lãng:
“Hoắc Lãng.”
“Hả?"
"Em về sau là người không ba không mẹ, chúng ta ở bên nhau, anh sẽ để ý sao?"
Hoắc Lãng hơi ngừng lại.
Câu nói có vẻ ngắn gọn này thực sự chứa đựng vô số tin tức.
Trong đầu Hoắc Lãng nảy ra vô số phỏng đoán, Hoắc Lãng hỏi vặn lại: "Là ba em đánh em hay là mẹ kế?"
Tư Ninh Ninh trước nay đều rất lý trí, không có khả năng gây chuyện, càng nghĩ Hoắc Lãng âm thanh càng lạnh: "Đi xa một chuyến, bọn họ đánh em? Còn đuổi em ra ngoài?"
Tuy Hoắc Lãng nói có điểm không đúng, cơ mà nếu suy xét thì tình hình thực tế còn làm cho người ta thất vọng, buồn lòng hơn cả.
Nói đi cũng phải nói lạ, là cô trắc trở lâu như vậy, trở về đừng nói miếng cơm nóng hổi, một bữa ăn đàng hoàng cũng không có đâu ...
"Em tự mình trở về, bọn họ không quá chào đón em."
Suy nghĩ về tương lai, về sau cô cũng sẽ không liên hệ gì với bên kia, cô nhợt nhạt nói vài câu: "Trước đây em bị mẹ kế bạo hành, em nghĩ bà ta sẽ ở cùng ba cả đời nên không nói ra bên ngoài, lần này trở về xảy ra một chút mâu thuẫn, ba em cùng em nói những lời thật lòng."