Editor: Hye Jin
Bà Mạc tin vào đạo Phật, từ trong xương cốt đều là lương thiện, nói nói, trong lòng thực hụt hẫng.
Nhưng vì chủ đề đã nói đến Tư Ninh Ninh, nghĩ đến những gì bà nghe được trong hai ngày qua, bà nội Mạc không khỏi có chút phẫn nộ:
"Cha đứa nhỏ kia không phải thứ gì tốt, trước kia là bạn học với cha con, học đều là cán bút, thước đo, bà lúc đó không nhìn ra được hắn là con người như vậy, cưới tục huyền ngược đãi con gái, hôm nay buổi sáng còn làm ầm ĩ một hồi, cô gái nhỏ kia mặt còn bị ..."
Nói ra lời này, hình như sợ Mạc Bắc cảm thấy không thoải mái. Bà nội Mạc xua tay thở dài không nói gì, uyển chuyển:
"Nhà mình đều là người được khai sáng, cháu vừa ý là được, quay đầu để mẹ cháu sang đánh tiếng, cô gái nguyện ý thì nhiều lễ hỏi cũng không thành vấn đề, cha cháu lấy ra ... Chỉ một chuyện."
Bà nội Mạc điểm điểm cái bàn, nghiêm túc dặn dò Mạc Bắc:" Nhà họ Mạc đều là người quy củ, cưới thì phải đối xử tốt với người ta, không có cái gì mà hưu thê rồi ly hôn. Đứa nhỏ mệnh khổ, nếu cháu cưới về nhà chính là cuộc sống thứ hai của cô bé, A Bắc, cháu phải yêu thương bù đắp hết thảy những cực khổ của con bé."
Lời nói này phảng phất như thể Tư Ninh Ninh là vợ của Mạc Bắc sắp vào cửa vậy, Mạc Bắc mặt đỏ tai hồng, bị bà nội nhìn chằm chằm lập lời thề, nói xong lại uể oải:
"Nhưng mà, bà ơi, cháu vừa ý cô ấy, chính là việc này ..."
Mạc Bắc rơi vào tình thế khó xử, hắn đã rơi vào tình yêu, không muốn từ bỏ. Nhưng nếu hắn tiếp tục, lương tâm không cho phép hắn đi phá hoại tình cảm của người khác.
Mạc Bắc nói năng mất trật tự một hồi, nói xong lời cuối cùng, thiếu niên luôn bị người trong đại viện khen ngợi là thần đồng là thiên tài, tại đây một khoảnh khắc như trẻ con lạc đường, bàng hoàng vô thố.
Bà nội Mạc hiểu đại khái tình huống, Mạc Bắc là cháu của bà, tính nết thế nào bà hiểu, cho nên biết tình thế khó xử của Mạc Bắc.
Sau một hồi im lặng, bà Mạc thở dài, chậm rãi mở miệng:
"A Bắc, trong lòng cháu kỳ thật đã có đáp án."
“Vậy thì băn khoăn cái gì đâu?"
Bà nội Mạc nhẹ nhàng cầm lấy tay Mạc Bắc đặt ở trước đầu gối, nhéo nhéo rồi vỗ vỗ, cười hiền: "Nghĩ kỹ rồi thì làm, đi thực hành, quan trọng không phải là kết quả, là cả quá trình. Đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn đừng để bản thân phải tiếc nuối."
Vài câu ngắn gọn đã thể hiện được thái độ của bà nội Mạc rồi.
Dù vậy, Mạc Bắc vẫn hỏi: “Bà ơi, cháu có làm được không?”
“Có thể, vì cái gì không thể." Bà Mạc vui vẻ hỏi lại: "Cháu đã lựa chọn con đường này nghĩa là cháu chấp nhận con đường khó khăn, mà cả đời người, cho dù không đi còn đường này, cũng sẽ có con đường khác, gặp phải khó khăn, sẽ không thể thuận buồm xuôi gió một đường đến cùng được."
Nếu là như thế này, còn băn khoăn cái gì đâu?
Không bằng thành toàn chính mình, tùy tâm mà đi.
Mạc Bắc đúng là có chủ kiến của mình, chỉ là không người ủng hộ, khó tránh sẽ lơ đãng bàng hoàng, hiện giờ nói chuyện với bà nội, có bà nội chỉ điểm, trong lòng hắn đã mở rộng thông suốt.
“Bà ơi, cám ơn bà, cháu biết phải làm sao rồi.”
“Bé ngoan.” Bà Mạc cười khen một tiếng, miệng nhắc mãi: "A Bắc của chúng ta đã lớn thật rồi”, lúc sau bà tống cổ Mạc Bắc đi ra ngoài xem cơm tối đã xong chưa?
Sau khi Mạc Bắc rời đi, gian nhà chính trở nên lạnh lẽo, bà nội Mạc đóng cửa và cửa sổ, cúi xuống ở gầm tủ cũ quay cuồng nửa ngày, nương theo cái ánh đèn dầu hỏa mỏng manh, híp mắt từ trong đống bình rách nát lấy ra một đôi đối bài hình trăng lưỡi liềm cổ xưa.
Trở lại bàn, ngồi trên giường đất, bà Mạc ngồi một lát, ưu tư qua đi vẫn là quyết định tính cho cháu trai một quẻ.
Bà nội Mạc biết Mạc Bắc sinh ngày tháng năm nào, và vì Tư Ninh Ninh là hàng xóm, nhân duyên tốt nên bà biết, đem toàn bộ đồ vật bên giường đất quét sạch, trong lòng thầm niệm sinh thần bát tự của hai người, đem đối bài vứt ba lần xem âm dương, cuối cùng dựa theo đối bài bày biện ra tới đối chiếu với bảng chữ phồn thể trên giấy.
Vốn là muốn tính xem nhân duyên của hai người là sâu hay nông, đến khi xem được bát tự của Tư Ninh Ninh, bà Mạc khô khóc dừng lại, ngón tay dừng lại ở một chữ trên giấy:
——Yểu.
Mạc nãi nãi ngây ngẩn cả người.
Sợi dây bị đứt ở điểm tốt, vận mệnh khổ luôn đè lên người mệnh khổ ...
Đứa nhỏ kia là cái mệnh khổ, sinh ra mẹ ruột mất sớm, lại không được cha ruột quý trọng ...
Vốn bà nghĩ nếu cháu trai cùng đứa nhỏ kia có duyên, cháu trai vừa ý thì về sau thành một chuyện hỉ sự, người mang về nhà mình yêu thương mà đối đãi, ngàn tính vạn tính không tính được mệnh cách của Tư Ninh Ninh là mệnh cách chết yểu.
Mệt chết yểu, trước 20 tuổi đều có thể gọi là chết yểu, xét tuổi tác Tư Ninh Ninh đã 18 tuổi, còn 2 năm nữa mới đến 20 tuổi...
Hai năm ...
Bà Mạc nhăn mày, thở dài thu dọn toàn bộ đồ dùng lại.
Không cần phải đếm nữa.
Bà Mạc có tâm sự, thất thần ăn xong bữa tối, trước khi đi ngủ con dâu nấu nước ngâm chân, bà vẫy tay với Mạc Bắc, nhẹ giọng hỏi:
"Bà nội già rồi còn sống được vài năm nữa thôi, có mấy lời nói bà nội nói với con, con phải nhớ kỹ."
Mạc Bắc muốn ngắt lời bà Mộ, nhưng lúc tối trông bà không được vui vẻ bằng chạng vạng, nghĩ nghĩ tốt nhất vẫn ngoan ngoãn gật đầu, yên lặng nghe.
"Cháu là cháu trai duy nhất của Mạc gia, cháu phải nhớ tương lai Mạc gia là từ lựa chọn của cháu, còn có hai chị em kia của cháu, về sau nhà họ Mạc đứng vững thì mới có chỗ dựa, biết chưa cháu?"
Mạc Bắc trầm giọng đáp: “Bà ơi, chuyện này cháu đã biết rồi."
"Ừm ... còn một chuyến chính là chuyện xuống nông thôn, vốn là danh ngạch của chị cả cháu, là chị cả cháu không đi cháu mới đi ... Hiện tại cháu đi cũng đã đi rồi, bà hi vọng trong lòng cháu đừng có oán hận."
Mạc Bắc lắc đầu: “Cho dù lúc đó cháu tức giận, nhưng cháu biết, chúng ta là người một nhà."
Bà nội Mạc cười hòa ái, đối với câu trả lời của Mạc Bắc thực vừa lòng: "Ở nông thôn hoàn cảnh thể nào cháu cũng đã thấy, so với trong thành cực kỳ ác liệt? Nghe mẹ cháu nói năm sau cháu còn phải xuống nông thôn, lúc sau xuống phải chiếu cố chính mình, nữ đồng chí ở nông thôn gian nan hơn nhiều so với nam đồng chí, bản thân mình trôi chảy, có năng lực cũng phải chiếu cố phái yếu bên cạnh."
Mệnh cách của Tư Ninh Ninh bà Mạc không có cách giải thích, chỉ có thể uyển chuyển đề điểm Mạc Bắc, chỉ dùng lời hoa mỹ, chỉ điểm để có gì coi chừng tình huống nữ đồng chí mà thôi.
Mạc Bắc đồng ý xong thì bà Mạc xua tay để Mạc bắc trở về rửa mặt đi ngủ, mình ngâm chân xong cũng trở về ổ chăn nghỉ ngơi.
Bà nội Mạc chỉ biết bấm ngón tay, biết da lông thôi, nghịch thiên sửa mệnh bà không biết.
Nói cách khác, không ai trên thế giới này có thể.
Quẻ tượng loại đồ vật này cũng không chắc chắn, bà Mạc chỉ hy vọng cái bát tự kia xảy ra vấn đề, chính mình suy tính không chuẩn, bà cứ canh cánh trông lòng, chỉ nói để Mạc Bắc coi chừng chút.
Nếu là sự cố nhỏ có thể xoay chuyển thì xoay chuyển, nếu là đại sự ...
Trời cao đã định tốt tử cục, người khác không thể ra sức.
Khi màn đêm buông xuống, ánh nắng ban mai ló dạng, màn đêm lại buông xuống, tiếng tàu “Loảng xoảng xuy loảng xoảng xuy" rồi "rầm" một tiếng vang dội.
Cửa xe mở ra, Tư Ninh Ninh xách theo cái rương mây, giao thừa 30 tết, một mình cô xuất hiện ở ga tàu hỏa huyện H.
Gió lạnh thổi vào mặt khiến người ta lạnh đến thấu xương, Tư Ninh Ninh thở vào trong lòng bàn tay, kéo chặt cổ áo, hai chân sưng vù bước ra ngoài nhà ga.
Trong nhà ga có điện, khi đông người đèn đều sáng lên, mà cuối năm thời điểm này hành khách ít, Tư Ninh Ninh đi qua nhiều chỗ ngoặt mới có thể gặp được một cái bóng đèn chiếu sáng.
Nhà ga có điện còn thế này, bên ngoài không điện càng tốt tăm hơn, đen như mực, do dự do dự, Tư Ninh Ninh vẫn định đi quanh đường phố nhìn xem.
Tất cả mọi người đều ở nhà đón Tết Nguyên Đán, đường ở nhà ga bên này cũng là đường hoang vắng, Tư Ninh Ninh không sợ đụng phải người, từ không gian lấy ra di động mở đèn pin, dẫm lên đường đi lầy lội trở về.
Ý tưởng rất hay, nhưng thực tế thì … địa phương nhỏ không có xe buýt, Tư Ninh Ninh nghĩ đến lúc này sẽ không thể trở lại tổ sản xuất, nên trước tiên tìm nhà khách ở lại một đêm, mà đi dạo hơn 40 phút loanh quanh ngược lại thật là sầu.
Nhà khách không phải khách sạn ở đời sau, mở cửa quanh năm, luôn sẽ có người thay ca ...
Ở thời đại này, vào đêm giao thừa, nhà khách cũng sẽ đóng cửa.
Con đường tối đen như mực, vắng tanh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại trên tay, Tư Ninh Ninh đứng dưới tấm biển gỗ sơn xanh của nhà khách với chiếc rương mây, khoảnh khắc này cô bị rơi vào mê mang, cô đơn, tịch mịch.
Làm sao bây giờ?
Tìm kiếm một nơi để vào không gian? Hay là thế nào?
Trong lúc do dự, một luồng sáng mạnh đột nhiên từ góc phố đánh về phía bên này, Tư Ninh Ninh bản năng thu điện thoại vào không gian, quay đầu nhìn thấy một cái xe con thong thả chạy đến, rồi lắc lư đi ngang qua cô.
Tư Ninh Ninh ngây người một chút, khi xe đi được vài mét, cô mới rũ mi xuống, siết chặt cổ áo.
Cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì, khi nhìn thấy chiếc xe, trong lòng căng thẳng không thể giải thích được.
Thời gian này làm sao Hoắc Lãng có thể ở trong huyện được.
Cô thực sự đã quay trở lại thời điểm mười mấy tuổi, bắt đầu ảo tưởng một số hình ảnh không thực tế.