Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 410 - Chương 410: Bà Nội Cháu Thích Một Người

Chương 410: Bà Nội Cháu Thích Một Người Chương 410: Bà Nội Cháu Thích Một Người

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngài nói xem là cái dạng gì?"

Người lớn vứt bỏ con cái đều dùng những lý do nực cười, vĩnh viễn đả thương người, quá nực cười ...

Đã từng vì lợi ích gia độc, Tư Ninh Ninh cô nghe quá nhiều lời ba dặn dò, cái gì mà phải trở thành một bình hoa tiêu chuẩn, vốn đã thấy buồn cười rồi, hiện tại mới biết được, thế giới này còn có chuyện buồn cười hơn nữa.

Cho dù ngoài miệng nói cái gì cũng không để bụng, người chưa bao giờ cảm nhận được tư vị ấm áp của tình thâm, Tư Ninh Ninh cô, trước sau ôm bao nhiêu mộng tưởng.

Mà thực tế thì như thế nào?

Hành động của Tư Chấn Nam hết lần này đến lần khác đã dập tắt hoàn toàn kỳ vọng của gia đình Tư Ninh Ninh.

Ghê tởm, quá ghê tởm.

Tư Ninh Ninh hít thở sâu vài hơi để bình tĩnh lại cảm xúc, khóe mắt thấy Tư Chấn Nam cầm một cái túi nhỏ, cô nhìn cũng chẳng thèm nhìn bên trong là cái gì, trực tiếp ném xuống đất.

"Con gái của ngài đã chết! Chết từ nửa năm trước!"

Xách cái rương, Tư Ninh Ninh đứng dậy, thanh âm lạnh lùng: "Tiền đó để lại cho con trai tương lai của ngài tiêu đi a! Hừ!"

"Còn nữa, lập tức dọn ra khỏi nhà của tôi! Tôi tới tỉnh H sẽ lập tức gửi thư sang cho luật sư, các người không dọn đi thì chuyện phía sau các người tự mình gánh vác trách nhiệm!"

Tư Ninh Ninh tan rã không vui với Tư Chấn Nam ở nhà ga, cô ngày 26/12 lên tàu, đến Tư gia 28/12, ở Tư gia có trải qua một ngày mà đủ thứ chuyện trên đời, vòng đi vòng lại cuối cùng 29/12 4h chiều cô ngồi xe lửa về tỉnh H.

Trong tiếng xe lửa tiến về phía trước, Tư Ninh Ninh chống khuỷu tay lên bàn, đưa tay lên trán che mắt, dưới ánh hoàng hôn màu lam khói, một khoang tàu rộng lớn như vậy mỗi một mình cô nghịch đường nỗ lực đi về phía trước, cô đơn, kiệt sức ...

Và cùng lúc đó, Bắc Kinh ở Mạc gia, cả gia đình từ khu đại viện Điếu Ngư Đài khu Cam Khẩu khởi hành, trước khi màn đêm buông xuống, cả gia đình đến một căn nhà cũ ăn tết.

Mẹ Mạc và hai cô con gái đang bận rộn trong bếp, bố Mạc tóc húi cua, miệng ngậm thuốc lá, vừa sửa chữa sân nhà, vừa hướng vào trong phòng mà lải nhải, thường thường còn ngăn không được ho khan vài câu:

"Bên ngoài nơi chốn nghiêm tra bài trừ mê tín dị đoan, nói bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng có đem mấy thứ này bày biện ra tới, đừng đem mấy thứ kia bày ra ngoài, mẹ có nghe .... Khụ khụ ——”

"Ngài nha, chính là muốn con tức chết có phải hay không?"

Bố Mạc ban đầu là vươn ổ cằn nhằn vào phòng, càng nói càng hăng hái, nhà cửa cũng không tu sửa, người đứng ở ngoài cửa phòng khách hô lớn:

"Làm con tức chết đối với ngài có lợi ích gì? Ngài chọc tức con lần tới con không đến nữa!"

“Tết nhất, anh ít nói……”

"Không trở lại thì lăn! Lăn trở về khu đại viện Điếu Ngư Đài đi!"

Mẹ Mạc trong bếp ló đầu ra, còn chưa kịp nói hết câu thì một bà cụ ăn mặt một bộ quần áo kiểu cuối thời nhà thanh, đầu tóc bạc trắng bước ra ngoài, đôi chân nhỏ xíu đi vài ba bước đến trước mặt ba Mạc, nhéo lỗ tai ba Mạc bắt đầu mắng chửi:

"Con là cái đồ không có lương tâm, làm người không được quên gốc gác, quên tổ tiên, người trên đó chính là cha ruột của con, con nói năng như thế nào đây?"

Bà Mạc tuổi trẻ còn tính cao gầy, hiện giờ tuổi lớn, xương rút lại, dáng người khoảng 1m5, ấn vóc người căn bản không véo được lỗ tai ba Mạc, đảo giống như ba Mạc chủ động đem lỗ tay đưa trước mặt cho bà cụ nắm.

“Trong sân này còn có con cái của con, thân làm cha mà đem con cháu dưỡng này cái dạng gì?"

Bà Mạc vừa đánh vừa răn dạy, ba Mạc một phen tuổi bị đánh cũng không dám phản kháng, yên lặng một hồi rồi sẽ nói lại vài ba câu.

Mỗi năm trở về một chuyến cũng có một màn như vậy một già một trung niên náo loạn một hồi thì mẹ Mạc mới từ phòng bếp ra khuyên nhủ, dỗ dành một lúc đem bà Mạc vào phòng ngồi.

Để đứa cháu trai nữa năm rồi mới về nhà bồi bà nội nói chuyện, ba Mạc tống cổ hai đứa con gái về lại phòng, cùng mẹ Mạc ở trong bếp bận rộn, biểu tình phù hoa trên mặt của ba Mạc rút đi, cương nghị trầm ổn: "Nhìn thân thể mẹ còn tốt, không kém hơn so với trước."

Mẹ Mạc lườm chồng một cái: "Anh nói anh, có nhiều cách để xem sức khỏe của mẹ thế nào, ngần ấy năm chỉ dùng chiêu lừa này ... Dù sao mẹ tuổi đã lớn rồi, tâm lý phải ưu tiên, anh nói xem bị anh chọc tức thành không tốt làm sao bây giờ?"

Ba Mạc xoa đầu hỏi mẹ Mạc: "Vậy lần tới em đến nhé?"

Mẹ Mạc vội xua tay: “Em không thể được."

Mẹ chồng là khuê tú những năm cuối thời Quang Tự, tuy thông tình đạt lý chưa bao giờ chèn ép người nhưng mẹ Mạc là người tiếp thu qua nền giáo dục mới, cùng với mẹ chồng có chút không thể nói chuyện được, đây cũng là lý do vì sao cả nhà Mạc gia chủ yếu ở đại viện, không trở về.

“Mẹ thích A Bắc. Nếu anh muốn giao thì giao lại cho A Bắc đi, về sau để A Bắc đi là được rồi."

Ba Mạc không nặng không nhẹ "ừ" một tiếng, tán thành cái đề nghị này: "Cái chuyện này cần chú ý cho kỹ."

Nếu mà được thì về sau hắn không cần đem cái mặt già đến cho mẹ nhéo lỗ tai.

Thực lòng mà nói, trước mặt xấp nhỏ quá là mất mặt.

Trong phòng bếp hai vợ chồng đang tính kế ném cái nồi này đi, mà bên kia trong nhà chính trên giường đất Mạc Bắc lẳng lặng khiêng nồi, lẳng lặng ngồi ở một bên bàn nhìn bà nội trong phòng sờ soạng, cuối cùng từ tủ cũ lấy ra hai lon sữa mạch nha, đẩy theo bàn nhỏ đến tay Mạc Bắc.

Bà nội Mạc cười hiền hậu: “Hôm kia mới mua, ngày mai đi về cháu mang đi, lấy về cùng chị em uống."

Bà Mạc coi trọng cháu trai là Mạc Bắc không sai, nhưng đối với hai đứa cháu gái vẫn không tồi, không thiên vị.

“Trong nhà đều có, bà nội giữ uống đi."

“Mẹ cháu mua, không giống bà nội mua! Thu đi!"

Bà Mạc tính tình dễ xụ mặt, Mạc Bắc không phải là người biết dỗ dành người khác, đành phải trầm mặc thỏa hiệp.

Lần này, ngoài bữa tối sum họp đón Tết Nguyên Đán, trong lòng Mạc Bắc thật sự còn có chuyện khác.

Việc này có liên quan đến việc ba Mạc lải nhải trong sân ban nãy.

Bà Mạc sinh ra và lớn lên cuối thời Thanh đầu thời Trung Hoa Dân Quốc, đã tiếp nhận giáo dục thời nhà Thanh, trừ bỏ trong xương cốt nhớ người bạn cũ, người ăn chay niệm phật, còn có bản lĩnh bấm đốt ngón tay.

Hiện tại thời điểm cực kỳ mẫn cảm, bà Mạc cứ mãi mân mê thứ này là không cho phép, đặc biệt Mạc gia điều kiện cùng bối cảnh như này, mẫn cảm càng thêm mẫn cảm.

Bà nội Mạc ngày thường không ai chăm sóc, cũng chỉ mấy ngày tết con cháu bên cạnh, ngày thường vẫn bày bàn hương án, bài vị tổ tiên ra, đóng của lại tế bái, ba Mạc hiểu biết tính khí của mẹ, cho nên lúc nào cũng thừa dịp này điểm vài câu ...

Đương nhiên, mục đích của Mạc Bắc không phải để bà nội Mạc tính tiền đồ, tính đào hoa cho hắn.

Mạc Bắc chỉ là cảm thấy, hiện tại hắn mê mang không lối thoát, nếu không có người dẫn đường, không có người đánh thức hắn, có khả năng trong lúc lơ đãng hắn làm ra sai chuyện, làm tổn thương người khác, hoặc lại là nói, sẽ làm nửa đời sau hối hận khôn nguôi ...

Nghĩ như thế, Mạc Bắc mím môi, hơi cúi đầu xuống, bàn tay trước đầu gối không tự chủ được mà siết chặt.

Bà Mạc ngồi bên cạnh Mạc Bắc ở phía bên kia bàn, đang tận hưởng giây phút đắm chìm, bà quay đầu sang một bên, khuôn mặt nhăn nheo và già nua cười thành một đường chỉ, hiền từ hỏi:

“A Bắc của chúng ta có gặp phải khó khăn gì không?”

Mạc Bắc mím môi, mím rồi lại mở ra, do dự một lúc, sau đó mới chậm rãi nói ra lời trong lòng.

“Bà nội, cháu thích một người."

"Ồ? Năm trước trở về mẹ cháu còn nói cháu chưa thông suốt, bà nói này không phải là không thông suốt chỉ là thời điểm chưa tới ... Ha hả, A Bắc nói, là cô nương nhà ai?"

"Cô ấy họ Tư, cũng là thanh niên trí thức, cùng cháu xuống nông thôn cùng một chỗ ..."

Màn đêm buông xuống bên ngoài khung cửa sổ, ngọn lửa đung đưa của ngọn đèn dầu trong ngôi nhà mạ một màu vàng ấm áp trên người Mạc Bắc, Mạc Bắc nghiêng đầu đối diện với bà Mạc, ánh mắt lập lòe, thanh âm thanh khiết: "Cô ấy cũng là người Bắc Kinh, nhà ở ngõ nhỏ cách vách đây."

Thời đại này không có chương trình giải trí. Hàng xóm đi ra đi vào nhàn rỗi hay dọn băng ghế ghé sát nhau tán gẫu, hoặc là vừa giặt đồ vừa nói chuyện giết thời gian.

Chỗ này cách ngõ nhỏ bên kia gần, bà Mạc từ khi gả vào Mạc gia vẫn ở trong căn nhà này, Tư gia cũng là một gia tộc lâu đời, cho nên Mạc Bắc nói họ Tư, lại ở ngõ nhỏ cách vách, bà Mạc biết cháu trai đang nói đến ai.

“Cha là kỹ sư đường sắt kia?" Bà Mạc tuy là hỏi chuyện, giọng nói rơi xuống lập tức gọi tên của Tư Ninh Ninh: "Kêu là Ninh Ninh phải không?"

Mạc Bắc sững sờ một lúc, giật mình đi qua mới chậm rãi gật gật đầu.

Khoảng thời gian sau đó, Mạc Bắc ít nói mà hầu như chỉ nghe bà Mạc thở dài kể về những gì mình biết, cùng một số tin tức vỉa hè về Tư gia.

“Đứa trẻ kia mệnh khổ, mẹ ruột mất sớm, cha ruột bận rộn công tác mặc kệ, lúc đó con bé còn nhỏ, cao đến cái bàn cũng không tới nữa." Bà Mạc duỗi tay khoa chân múa tay, rồi lại nói: "Trong nhà không có người lớn, một cô gái nhỏ tự sinh hoạt, tự ăn tự uống còn có thể tự đi học."

"Ai cũng nói con nhà nghèo sớm hiểu chuyện đảm đương, lời này không đầy đủ, không người che chở, không được yêu thương mới là đứa trẻ sớm trưởng thành nhất .... Vốn nên là nụ hoa ngây thơ rực rỡ, mà bị gia đình, thế đạo ủ chín, đáng thương biết bao nhiêu."

Bình Luận (0)
Comment