Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 409 - Chương 409: Không Phải Như Vậy …

Chương 409: Không Phải Như Vậy … Chương 409: Không Phải Như Vậy …

Editor: Hye Jin

Không hề nhìn tình hình bên phía Tư Kỳ, Tư Chấn Nam quay người lại nửa bên, hai tay đỡ vai Tư Ninh Ninh: "Bị ủy khuất thì phải nói ra, con không nói ra thì làm sao người khác biết được?"

“Công tác kia vốn dĩ là của con, Tư Kỳ có đòi thì cũng là của con."

Tư Ninh Ninh cúi đầu, như cũ bảo trì trầm mặc không nói, mà lời này của Tư Chấn Nam làm Tư Kỳ bị tổn thương sâu sắt.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Tư Chấn Nam bảo hộ Tư Ninh Ninh, ôm lấy Tư Ninh Ninh bước ra khỏi bếp.

Khoảnh khắc cửa phòng bếp đóng lại, giọng nói của Tư Chấn Nam lọt vào tai Tư Kỳ:

"Căn nhà này con gái của tôi Tư Ninh Ninh có quyền sở hữu một nửa, hiện tại tôi đem một nửa quyền sở hữu giao lại cho con gái. Mời hai vị đồng chí tư pháp hỗ trợ làm giấy tờ, tùy thời tôi có thể phối hợp xử lý."

"Đồng chí Tư Chấn Nam, theo những gì chúng tôi đã tìm hiểu thì quyết định của đồng chí là hoàn toàn chính xác. Anh và đồng chí Ngô Phân Phương là tái hôn nhưng không có bất cứ giấy tờ hợp lệ, đồng chí Ngô Phân Phương và con gái Tư Kỳ không có quyền thừa kế."

Ở thời đại này, giấy đăng ký kết hôn vẫn chỉ là một tờ giấy mỏng, mà mọi người nói chung thiếu ý thức pháp luật, người đi lĩnh giấy hôn thú thực sự không nhiều lắm.

Tư Chấn Nam là một kỹ sư, vợ cũ của Tư Chấn Nam là mẹ ruột Tư Ninh Ninh là giáo viên, là thành phần tri thức, lãnh chứng là việc thuận lý thành chương.

Còn trình độ học vấn của Ngô Phân Phương không cao, sau khi tái hôn với Tư Chấn Nam lần nữa, căn bản không hề nghĩ đến giấy hôn thú các kiểu ...

Theo đạo lý mà nói, chuyện vợ chồng không ai đến tòa án để xin giúp đỡ, nhân viên tư pháp không tiện nhúng tay, mà bọn họ là được Tư Ninh Ninh mời đến, hiểu biết xong tình huống rồi thì đương nhiên họ đứng về phía Tư Ninh Ninh.

Họ lại ngồi xuống và giải quyết với Tư Chấn Nam về việc thông qua quyền sở hữu ngôi nhà. Hai luật sư đã thẳng thắn thông báo cho Tư Chấn Nam mọi luật lệ và quy định. Lúc sau căn cứ tình huống của Tư gia, để ngừa Tư Chấn Nam phản bội hoặc về sau lại gây ra vấn đề gì nữa, hai vị luật sư mời Tư Ninh Ninh cùng nhau ngồi xuống, trải qua sự đồng ý của hai cha con, thêm vào mấy điều khoản.

Tình hình có lợi cho mình cho nên Tư Ninh Ninh khẳng định phối hợp.

Và vì sinh ra áy náy với con gái cho nên Tư Chấn Nam ngoài ý muốn cũng đặc biệt phối hợp.

Các điều khoản nhanh chóng được soạn thảo, hai luật sư cầm bút tài liệu chuẩn bị trở về, Tư Ninh Ninh theo sau đứng dậy:

"Cái này yêu cầu bao lâu? Có cần cái gì chứng mình không? Có cần tôi đi cùng hay không?"

"Không cần."

Sợ nói ít quá Tư Ninh Ninh không hiểu, hai vị luật sư nhìn nhau giải thích: "Bên trên có chữ viết tay của đồng chí Tư Chấn Nam cùng đồng chí Tư Ninh Ninh, giấy này là giấy cam đoan. Cái này bên chúng tôi sẽ nhập kho lưu lại hồ sơ, Trước mắt mà nói căn nhà này của đồng chí, nếu kế tiếp có tranh cãi thì có thể chuyển hồ sơ đến tòa án nhân dân."

Tư Ninh Ninh gật đầu xác nhận lại: “Kế tiếp có chuyện gì nữa không? Tôi không có ở Bắc Kinh có vấn đề gì không?"

"Không cần."

"Được rồi, cảm ơn ... phiền toái hai đồng chí chạy một chuyến."

"Đừng khách khí, đồng chí Tư, vì nhân dân phục vụ, chúng tôi rất vinh hạnh!"

Tư Ninh Ninh lễ phép cười cười, đưa hai vị luật sư ra cửa, nói câu "chúc mừng năm mới", lúc sau hai vị luật sư đi xa, ý cười ôn hòa trên mặt dần dần biến mất.

Nhìn lại khoảng sân trống không, Tư Ninh Ninh mặt lạnh lùng, bước ra hai bước, đứng ở ngưỡng sân hét lớn: "Ngõ nhỏ nhà ai cần công tác? Chuyển nhượng một phần công tác nhân viên bán hàng ở cửa hàng bách hóa, một trăm tệ."

Tư Ninh Ninh ra giá 100 tệ, gọn gàng dứt khoát xử lý công tác ở cửa hàng bách hóa, Tư Chấn Nam trong phòng trầm mặc không lên tiếng, Tư Kỳ khóc đến choáng váng, Ngô Phân Phương hận đến điên rồi, công tác kia vốn là từ con gái bà lấy xuống.

Bà tận mắt chứng kiến Tư Ninh Ninh mang theo đồng chí tư pháp mặc chế phục về nhà, trước mắt không chiếm được lý, cho dù hận thì thế nào, bà cũng không dám làm ầm ĩ.

Lần này, Tư Ninh Ninh có thể nói cô khiến Ngô Phân Phương mất chồng mất tiền, hiện tại năm mới đến với Ngô Phân Phương cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Ngô Phân Phương vừa hận vừa xấu hổ, nôn nóng đồng thời còn lo lắng về sau đi ra ngoài làm sao gặp người được, trong khoảng thời gian ngắn không có thời gian nhàn rỗi mà đi trấn an Tư Kỳ, toàn bộ Tư gia lâm vào trạng thái hỗn loạn.

Trong sự hỗn loạn im lặng này, Tư Ninh Ninh thu tiền bán danh ngạch công tác sau, đại khái bàn giao chút công việc, trong sương gió Bắc Kinh lạnh băng, trời đông giá rét, vừa điểm buổi trưa, cô dạo bước tiến vào thư phòng.

Âm thanh rào rạt vang lên, Tư Ninh Ninh thu dọn hành lý xong xuôi, Tư Chấn Nam hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì trong sân, bước ra xem xét tình hình, kết quả thấy Tư Ninh Ninh xách cái rương mây từ thư phòng ra ngoài.

Tư Chấn Nam trái tim đột nhiên run lên, bước tới trước mặt Tư Ninh Ninh: “Ninh Ninh!”

Tư Chấn Nam vươn tay muốn tiếp cái rương của Tư Ninh Ninh: "Công tác cùng nhà ở ba không phải đã thuận theo ý con, con hiện tại đây là ..."

Tư Ninh Ninh hơi quay người tránh né, nhìn Tư Chấn Nam, cô bình tĩnh phá vỡ hiện trạng mà Tư Chấn Nam không chịu thừa nhận:

"Cái nhà này đã sớm không còn là cái nhà trước đây nữa rồi, ngài hẳn là biết nơi này không chào đón con, nếu giữ lại chỉ có thêm nhiều hơn mâu thuẫn cùng phiền toái."

Vẻ mặt của Tư Chấn Nam đông cứng lại, bàn tay đang giơ ra giữa không trung chậm rãi dừng ở bên cạnh người.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tư Ninh Ninh "a" lên một tiếng, khẽ bật cười, cô hiểu rõ rồi:

"Cho dù ngài bảo vệ dì Ngô hay là Tư Kỳ, con có thể lý giải được ngài. Tái hôn, sinh hoạt bên nhau, quan hệ giữa các người đương nhiên sẽ càng thêm thân mật, dì Ngô cũng sắp sửa làm bạn với ngài cả đời ... Vốn là con còn chút không cam lòng, nhưng nghĩ kỹ lại đã tiêu tan."

"Đồ vật của mẹ con đã lấy được rồi, những cái khác đối với con không thành vấn đề.""

Tư Ninh Ninh hai tay xách cái rương, cười nhạt: "Ngài cũng không cần luôn nhớ hoặc là áy náy, con trưởng thành, không phải trẻ con, con một mình cũng có thể sinh hoạt rất khá."

Nói xong những lời này, Tư Ninh Ninh xoay người đi ra ngoài cửa, vừa đi chậm chậm ra ngoài, âm thanh cũng truyền vào trong tai Tư Chấn Nam:

"Con sẽ ở tỉnh H không quá lâu, nhiều nhất là hai ba năm đi. Trong lúc này ngài có thể như cũ ở trong căn nhà này, con trước khi trở về sẽ viết thư, đến lúc đó hy vọng trước khi con về nhà, mọi người có thể dọn ra ngoài."

Tư Chấn Nam xoa mặt, đột nhiên trầm giọng hét: “Ninh Ninh!”

Giọng nói nặng nề khiến bước chân của Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Tư Chấn Nam.

Bắt gặp ánh mắt của Tư Ninh Ninh, Tư Chấn Nam cổ họng cuộn lại, khó khăn mở miệng: "Con chờ ba một chút ... ba đi thay bộ quần áo, sau đó đưa con ra nhà ga."

Giọng Tư Chấn Nam càng về sau càng nhỏ, thanh âm rơi xuống thì hành động đã xốc đi vào trong phòng.

Tư Ninh Ninh đứng ngẩn người trước sân nhà, đến khi phản ứng lại, nhẹ trào phúng "a" một tiếng, ý vị không rõ rũ mi mắt xuống.

Tư Chấn Nam vào nhà mặc một chiếc áo khoác bông cũ, không hiểu sao lại cãi nhau với Ngô Phân Phương một lúc.

Sợ Tư Ninh Ninh không đợi mình rời đi, Tư Chấn Nam không ở trong phòng quá lâu, Ngô Phân Phương mắng hắn cũng lười phản ứng, vội vàng rời khỏi nhà, không màng Tư Ninh Ninh kháng cự, trực tiếp đoạt cái rương trên tay Tư Ninh Ninh, yên lặng đi ở phía trước.

Hai cha từ ngõ nhỏ ra ngoài, ngồi xe buýt đến trạm Kinh Nam.

Địa phương nhỏ vé xe lửa không dễ mua, nhưng ở Bắc Kinh dù sao cũng là thủ đô nhà ga lớn, tàu nhiều, Tư Chấn Nam cầm hộ tịch của Tư Ninh Ninh rất dễ dàng mua được vé tàu cùng ngày, buổi chiều 4h.

Trong thời gian chờ đợi, hai cha con ngồi trên băng ghế gỗ trong nhà ga, im lặng khoảng 20 phút, cuối cùng, Tư Chấn Nam là người lên tiếng trước.

Hắn không mở miệng nói cái gì khác, mà thẳng thắn nói chuyện với Tư Ninh Ninh:

"Ninh Ninh, ba có lỗi với con."

"Từ trước ba chỉ cảm thấy con nghe lời hiểu chuyện, cái gì đều không cần ba nhọc lòng, có lẽ là nguyên nhân này, cũng có những nguyên nhân khác, dẫn tới ba đối với con che chở cùng chú ý không đủ, cái này người làm ba như ba thất trách."

Tư Chấn Nam vừa nói vừa ăn năng sám hối: "Ba ý thức được điểm này rồi, thực hối hận ..."

Chính là hối hận thì có thể làm cái gì?

Đền bù sao?

Tư Ninh Ninh sẽ không chấp nhận, và thực tế cũng không cho phép, bởi vì…

Tư Chấn Nam lau mặt và đưa ra lý do khiến Tư Ninh Ninh cảm thấy nực cười:

“Nhà họ Tư cần một đứa con trai."

"Ninh Ninh, ba hy vọng con có thể hiểu được cho ba."

“……”

Con trai?

Có thể hiểu?

Tư Ninh Ninh bị chọc tức đến bật cười, cười cười, hai tay đặt trên đầu gối của cô run lên không ngừng, lúc này Tư Chấn Nam còn đang tự nói chuyện với chính mình:

"Ba vốn dĩ cũng không yên lòng, nhưng vừa rồi nghe hai đồng chí tư pháp nói đối tượng của con là quân nhân, quân nhân trung trinh, đáng tin cậy, cho nên ba ..."

"Cho nên sao? Ngô Phân Phương đáp ứng ngài sinh con trai? Cho nên ngài cứ mặc kệ bọn họ đối đãi với tôi như nào cũng được?"

Tư Ninh Ninh nắm chặt áo khoác quân đội, đánh gãy lời nói của Tư Chấn Nam, cũng là lần đầu tiên cảm xúc bùng nổ chất vấn Tư Chấn Nam:

“Con gái thì như thế nào?”

"Không thể dưỡng lão, không thể sống chung?"

"Hay là Tư gia có ngôi vị hoàng đế cần con trai kế thừa?"

"Cho nên a, ngài từ đầu đến cuối cái gì cũng biết, cũng bởi vì chuyện này, vì sợ Ngô Phân Phương không sinh con trai được cho ngài, cho nên cái gì cũng mặc kệ!?"

"Không phải như vậy, Ninh Ninh, con nghe ba ..."

"Không phải như vậy thì là cái dạng gì?"

Bình Luận (0)
Comment